Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 440




Chương 440

Cô từ trước đến nay vui buồn đều không để lộ trên mặt, để mà có thể khiến cô tỏ vẻ như hiện tại, điều này cho thấy trong lòng cô đang vui sướng đến nhường nào.

Đúng là nên hạnh phúc mà.

Cuối cùng Trần Uyên giờ đã mang thai.

Cô cũng hy vọng rằng người chị tốt của mình có thể có một mái ấm tốt.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Cùng lúc.

Bên trong của ngôi nhà cổ.

Lâm Thanh xoa đầu Dương Thiếu cười hỏi: “Có muốn gặp bố của cháu không? Chú đã có tin tức của bố cháu.”

Dương Thiếu nhíu mày cố gắng hỏi: “Mẹ cháu không muốn nhìn thấy ông ấy sao?”

“Mẹ của cháu.” Lâm Thanh thở dài bát lực “Một số hiểu lầm giữa cô ấy và bố của cháu vẫn chưa được giải quyết. Sau khi chúng ta tìm thấy bố của cháu và cho ông ấy biết về sự tồn tại của cháu, hãy để ông ấy bù đắp cho mẹ con.”

Cậu bé suy nghĩ một lúc, và cảm thấy điều đó có lý.

“Thôi, vậy đưa cháu đi gặp bố đi.”

Ngoài phòng sách.

Hải Vy định vươn tay đẩy cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong, cô ta từ tử thu tay lại.

Lạc Hồ đã đến Hải Thành chưa?

Người đàn ông đứng đầu Ám Long, có phải là chứng tỏ anh ta tiếp cận cô ta có mục đích?

Anh ta không có tình cảm nam nữ đối với cô ta, anh ta tiếp cận là vì muốn hủy hoại cô ta?

Vì hồi đó cô ta là người thừa kế của gia tộc Hải Nhân nên một khi cô ta gặp tai nạn, cả gia tộc sẽ vô cùng náo loạn.

Sự thật cũng đã chứng minh điều này, ngay khi thông tin cô ta có bầu với một người đàn ông ngoại tộc được tiết lộ, cả gia tộc đã xôn xao cả lên.

Nếu không nhờ sự giúp đỡ bí mật của Lâm Thanh, gia tộc Hải Nhân có lẽ đã sụp đổ vì chuyện cô ta có thai trước khi kết hôn.

Lạc Hà…

Lạc Hà…

Anh chỉ đang lợi dụng tôi đúng không? Tôi chỉ là con cờ mà anh dùng để chống lại gia tộc Hải Nhân.

Nếu đã như vậy, anh có tư cách gì để biết về sự tồn tại của bé Dương?

Và có tư cách gì để nhận con?

Không, cô ta không muốn bé Dương gặp anh ta, cô ta không thể để con mình dính líu gì đến Ám Long.

Gia tộc Hải Nhân và tổ chức Ám Long là kẻ thù truyền kiếp, hận nhau cả trăm năm, cô ta sẽ không bao giờ cho phép con mình dính vào cuộc tranh chấp giữa hai thế lực này.

Có vẻ như cô ta nên mang theo bé Dương trốn chạy khỏi Hải Thành.

Ngày hôm sau.

Khách sạn Thế Kỷ.

Trong phòng riêng trên tầng ba.

Dương Tâm mở cửa bước vào.

Sau khi nhìn thấy mấy người đàn ông ngồi bên trong, cô ta không khỏi nhướng mày nói: “Xin lỗi, xảy ra chút chuyện, nên để máy vị đợi lâu rồi.”

Nói xong, cô nói với một người đàn ông: “Nhị trưởng lão, chúng ta đã mấy năm không gặp, ngài vẫn khoẻ mạnh như vậy. Có thể đáp chuyền bay dài từ Manchester đến đây.”

Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn cô và nói thẳng: “Huyền Sương, khi cô đưa Huyền Cần ra khỏi gia tộc Hải Nhân, cô đã hứa rằng sẽ chăm sóc con bé thật tốt và không bao giờ để con bé có quan hệ tình cảm với đàn ông ngoại tộc. Bây giờ tình hình như thế này, cô định giải thích thế nào?”

Dương Tâm nhướng mày, tìm một chỗ ngồi xuống, bối rối hỏi: “Ai nói cô ấy vướng bận tình cảm với người ngoài tộc? Cô ấy mắt trinh hay bụng to rồi?”

“Gô,..h “Nhị trưởng lão, điều mọi người nghe được chỉ là tin đồn mà thôi, không phải sự thật. Huyền Cần bây giờ rất ngoan ngoãn, sẽ không có tình cảm với bắt kỳ người khác tộc, ngài có thể yên tâm.”

Nhị trưởng lão im lặng một lúc, nghiền răng nghiền lợi nói: “Không cần biết có phải thật hay không, Huyền Cần cũng không thể ở bên ngoài được nữa. Bây giờ con bé đã đủ lớn, đã đến lúc trở về chuẩn bị thừa kế gia tộc.”

Dương Tâm cười nhẹ nói: “Tôi đã hứa với cô ấy khi chưa tới 30 tuổi sẽ không bị ép trở về gia tộc, vài năm nữa hãng quay lại đòi người.”