Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 431




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 431

“Em không trở về.” Thẩm Thanh Vi cao giọng và hét lên: “Mọi người đều ở Hải Thành, dựa vào điều gì con phải trở về Lâm An một mình?”

“Không muốn về cũng phải về, anh…”

Không đợi anh ta nói xong, ông Thẩm đột nhiên đưa tay lên ngắt lời anh ta, sau đó cúi đầu xuống nhìn đứa con gái trong vòng tay mình và nói: “Không muốn về thì không về, nhưng con bắt buộc phải hứa với bố, không được tiếp tục quấy rầy Lục Gia Bách nữa, bố không muốn có bắt kỳ tin đồn nào về con ở bên ngoài nữa.”

Nói xong, ông ta nói với Thẩm Thành một lần nữa: “Chú Cố của con đã gọi điện nói chuyện với bố, nói rằng tuổi của các con cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc phải quan tâm tới việc kết hôn. Vừa hay Ngọc Hiểu đang ở nhà họ Thẩm, đợi một lát nữa bồ sẽ đi hỏi xem con bé suy nghĩ thế nào, nếu con bé không có ý kiến gì, chúng ta sẽ chuẩn bị đi đề nghị kết thông gia.”

Thẩm Thành đã sửng sốt.

Sau một lúc im lặng, anh ta nhẹ giọng nói: “Không vội, đợi vài năm nữa, nếu Ngọc Hiểu vội vàng muốn kết hôn rồi, có thể để cô ấy tìm người khác.”

“Tiểu tử thối.” Ông Thẩm lườm anh ta: “Lời con nói giống lời con người nói sao? Ngọc Hiểu đã đợi con nhiều năm như vậy, lần này con nhất định phải cho con bé một lời giải thích.”

Vẻ mặt của bố Thẩm dịu đi một chút, ông nghiêm giọng nói: “Phải luôn cảnh tỉnh bản thân. Người không nên khiêu khích thì tuyệt đối không được khiêu khích.”

“Vâng.”

Bồ Thẩm suy nghĩ một chút rồi nói: “Cuộc hôn nhân của con và Ngọc Hiểu cứ quyết như thế đi, khi nào có thời gian chúng ta trở về Lâm An, đến nhà họ Có để cầu hôn.”

Thẩm Thành đưa tay vuốt trán, cảm thấy có chút bắt lực: “Con hiện tại thật sự không có kế hoạch lập gia đình, nếu như bố nhàn rỗi thì nên lo lắng chuyện hôn sự của em gái con. Con bé là con gái nhà người ta, bây giờ nó đã 26, 27 tuổi rồi. Đã đến lúc phải kết hôn và sinh con.”

“Anh!” Thẩm Thanh Vi hung hăng giậm chân: “Chuyện của anh, anh đá sang em làm gì?”

“Em là người nhắc trước ấy.”

nhi 8 “Được rồi.” Lâm Vũ Loan từ trên ghé sô pha đứng dậy, nói: “Bố của các con vừa mới trở về. Để ông ấy vào phòng nghỉ ngơi đi. Về phần hôn sự, chúng ta chờ thêm vài ngày nữa.”

Lời vừa dứt, bà ấy lại nói với chồng: “Lên lầu đi, em có chuyện muốn nói với anh về đứa nhỏ Lâm Thanh áy.”

Bồ Thẩm khẽ hừ một tiếng, sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta nói với Thẩm Thanh Vi: “Thanh Vi, bố không cho phép con phá hoại tình cảm của người khác, càng không cho phép con làm những chuyện tàn nhẫn như thế. Con gái của bố có thể tầm thường, không tài giỏi nhưng tuyệt đối không được thất đức, con hiểu chưa?”

“Con hiểu rồi.”

Khi cô ta nhìn bố mình rời đi, Thẩm Thanh Vi từ từ nắm chặt bàn tay mình lại.

Cuộc sống có những thứ vĩnh viễn không thể giấu, sẽ có ngày bị phơi bày dưới ánh mặt trời, nếu không loại trừ được Dương Tâm, sau này chỉ có thể nhìn người phụ nữ đó lấy đi mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình.

Không.

Cô ta không bao giờ cho phép điều như vậy xảy ra lần nữa.

Trên đời này, chỉ có người chết mới là an toàn nhất, cho nên Dương Tâm nhất định phải chết.

Bệnh viện Tổng Quân khu.

Sáu giờ sau, Phó Đức Chính tỉnh dậy.

Dương Tâm đã kiểm tra cơ thể của anh ta và thầy rất nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng anh ta đã qua cơn nguy kịch.

Cô không thể thua.

Nếu người đàn ông này thực sự có chuyện không may, có lẽ cô sẽ sống trong mặc cảm và tự trách cả đời.

Sau khi nằm trên giường một lúc, anh ta mới chật vật ngồi dậy.