Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 358




Chương 358

Nói xong, bên trong hốc mắt của cô từ từ nước mắt nồi lên.

Vốn không nên khóc.

Chí ít không nên ở trước mặt người đàn bà này khóc.

Nhưng cô lại không khống chế được cảm xúc của chính mình.

Người phụ nữ này lòng như rắn rết, đã từng không chỉ một hai lần muốn mạng của Lục Minh, nếu như không phải cậu bé có phúc mạng lớn thì sớm đã bị cô ta ra tay độc ác rồi.

“Nói đi, cô tại sao phải trộm con của tôi hả?”

Dương Nhã bắt đầu điên cuồng cười lớn lên.

Dù sao cô ta cũng không có cơ hội nữa chỉ bằng giống như con chó điên như thế ở trước mặt tiện nhân Dương Tâm mạnh mẽ cắn xuống một miếng thịt.

“Haha, tại sao? Chị tốt của tôi, cô nói tại sao chứ, năm đó rõ ràng là tôi lấy được cơ hội tốt này cuối cùng lại bị cô cướp mắt, tôi không cam lòng, tôi ngưỡng mộ, tôi đồ ky.

Trộm con của cô đương nhiên là vì mạo danh thân thế chiếm ưu thế của nhà họ Lục rồi, nếu không vậy tôi sớm đã giết chết lũ tạp chủng nhỏ kia rồi, cô nhìn tôi bây giờ phong quang biết bao, thế gian đều phải gọi tôi một tiếng “Mợ Lục” rồi, những thứ này đều là con cô vì tôi mà tranh giành được.

“Bốp” một tiếng vang giòn.

Dương Tâm mạnh mẽ tát cô ta một cái.

“Cái tát này là vì bà ngoại tôi mà đánh.”

“Cái tát này là vì tôi mà đánh, bảy năm trước, tôi bảy năm nay không giờ khắc nào luôn chịu đựng nỗi đau mắt con, Dương Nhã, cô đáng chết, cô thật sự đáng chết.”

Cô ra tay rất nặng, hoàn toàn không lưu tình chút nào.

Ba cái tát giáng xuống, Dương Nhã khuôn mặt đã sưng phù lên, khóe miệng cũng không ngừng thắm máu.

Nhưng cô ta vẫn cứ mạnh miệng nói hàm hò: “Tiện nhân sinh ra quả thật là xương cốt tiện nhân mà, tôi lặp đi lặp lại nhiều lần hạ độc muốn giết chết thằng bé, kết quả đều thát bại, không thể khiến cô nếm thử mùi vị đau đớn lần nữa bị mắt con, là tiếc nuối lớn nhát của tôi, haha.”

Nói xong, cô ta cười càng thêm điên cuồng.

Cô ta sợ cái gì?

Bây giờ cô ta là vợ của Lục Gia Bách, là người mẹ chủ nhà của nhà họ Lục, lẽ nào nhà họ Lục sẽ chọc thủng máy tần giấy này, toàn bộ trong giới nghệ thuật đều bị lăng nhục hay sao?

Lục Gia Bách đứng ở một bên đi lên phía trước, đưa tay ra bóp cỗ cô ta, dùng giọng nói lạnh lùng nói: “Cho nên cô đã thú nhận những hành vi phạm tội của mình rồi sao?”

Dương Nhã cười đến tùy ý, giống như một con điên đang lên cơn vậy “Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã kết hôn rồi, nếu như ly hôn vậy thì tôi thân phận người vợ trước này cũng đủ ghê tởm các người cả đời rồi.”

Thực sự đủ ghê tởm.

Nhưng cô ta nhất định phải thất vọng rồi.

“Thật không? Xin lỗi, kết hôn với cô không phải tôi mà là tôi sai người ở bên đường nhặt một người ăn mày về, để anh ta đi đến cơ quan công an sửa lại tên, trùng họ trùng tên với tôi.”

Con mắt của Dương Nhã mạnh mẽ co rút lại.

Nụ cười trên mặt trong nháy mắt ngưng lại.

Trong đôi mắt cuối cùng là lộ ra sự sợ hãi.

Cô ta không dám tin tưởng nhìn Lục Gia Bách, giọng run rầy nói: “Không, không thể nào, đây không thể nào, tôi là vợ của anh, là vợ của anh Lục Gia Bách.

Chúng ta đã nhận giấy kết hôn, còn là người phụ trách ở cục dân chính tự mình làm, anh muốn quyt nợ có phải không, Lục Gia Bách, anh muốn quyt nợ có đúng không?”

Lục Gia Bách xì khinh bỉ một tiếng, con mắt diều hâu né qua một tia căm ghét.

Anh bỗng đưa tay ra ném cô ta trên mặt đất rút một tờ giấy trong hộp giấy ra không ngừng lau chùi bàn tay của mình.

Dương Tâm khẽ than lên một tiếng, lạnh lùng nói: “Con đàn bà này đã điên rồi, đưa cô ta đi bệnh viện tâm thần đi.”

Lục Gia Bách đưa tay ra ôm eo của cô, cười nói: “Em yêu, đưa cô ta đi bệnh viện tâm thần thì quá dễ cho cô ta rồi, anh cảm thấy ném cô ta cho ăn mày để làm vợ sau đó vì chồng của mình mở mang đầu óc mới là kết quả tốt nhất cho cô ta, em thấy thế nào?”

Dương Tâm khóe miệng run lên hai lần.

Cô sớm đã biết người đàn ông này lạnh lùng vô tình, hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến rồi.

Đây quả thực là sự trừng phạt lớn nhát đối với Dương Nhã.