Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 351




Chương 351

Lục Gia Bách gật đầu nói: “Anh đã sai người đi bắt cô ta lại rồi, em có muốn đi gặp cô ta không?”

“Từ từ đi, chờ có kết quả xét nghiệm ADN thì đi sẽ đi giải quyết với cô ta sau.”

“Được.”

Vào buổi tối hôm đó.

Có kết quả xét nghiệm ADN.

Dương Tâm sau khi nhìn thấy thông tin trên đó, tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm máy tiếng đồng hồ.

Cho đến tận năm giờ sáng ngày hôm sau cô mới đi ra mới một khuôn mặt mệt mỏi.

Một đêm không ngủ, hơn nữa tâm trạng thay đổi liên tục, sức lực không còn, vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, cô liền cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó liền ngắt đi.

Lục Gia Bách ở bên ngoài chờ đợi cả một đêm, thấy cuối cùng cô cũng đi ra, vốn dĩ còn có chút hưng phần.

Nhưng vừa thấy cơ thể cô lảo đảo, lập tức ngất đi, trong lòng căng thẳng, vội vàng duỗi tay ôm lấy cô.

“Tâm Tâm, em làm sao vậy?”

Dương Tâm nhéch khóe miệng, tại ý thức đã hoàn toàn mơ hồ, lầm bẩm nói: “Lục Gia Bách, con của em…không chết.”

Dứt lời, hai mí mắt cô cụp xuống, trực tiếp ngất đi.

Biệt thự nhà họ Lục.

Trong phòng khách.

Một tiếng “bốp” vang lên rõ ràng.

Bà Lục tàn nhẫn giáng cho Dương Nhã một cái tát, trực tiếp tát cô ta ngã nhào xuống thảm.

“Con khốn này, cô lừa tôi khổ như vậy, lừa gạt cả nhà họ Lục khó khăn như vậy, tôi, tôi vậy mà bị cô lừa như một đứa ngu ròng rã 7 năm trời.”

Không quan tâm đền khuôn mặt bị đánh đến bỏng rát của mình, Dương Nhã xấu hồ bò rạp đến chỗ bà Lục và ôm lấy đùi bà.

“Bác, bác gái, cháu làm sai điều gì? Bác sao lại tức giận đến mức này vậy ạ.”

Bà Lục tức giận, đá mạnh vào người cô ta, nghiến răng nghiền lợi n Cô làm sai cái gì? Cô còn mặt mũi nào mà nói mình làm sai cái gì? Người phụ trách phòng bệnh đâu rồi, cô vào đây cho tôi.”

Gần như ngay lúc giọng bà vừa dứt, người phụ trách từ bên ngoài xông vào phòng khách.

“Dạ thưa bà.”

Bà Lục đưa tay chỉ vào Dương Nhã, tức giận nói: “Nói rõ cho cô ta biết cô ta đã làm gì sai.”

“Vâng.”

Người phụ trách nhanh chóng lấy ra một phần thông tin từ trong tập hồ sơ, sau đó ném tới trước mặt Dương Nhã, lạnh lùng nói: “Cô Dương, theo kết quả kiểm tra quan hệ ADN, cô và cậu chủ vốn dĩ không hề có quan hệ mẹ con ruột thịt.”

Có một tiếng “bùng” nỗ lên.

Có gì đó bùng nỗ trong tâm trí Dương Nhã.

Bị phát hiện rồi?

Bị lật tẩy rồi?

Không phải tiểu tử của Lục Minh đã bị con rắn độc kia cắn chết rồi sao?

Ai đã nói sự thật cho bà già này biết vậy?

Là ai?

“Không, bác ơi, bác nghe cháu giải thích, nghe cháu giải thích, cháu…”

“Chát chát”

Lại là hai tiếng vang rõ ràng hơn.

Bà Lục cúi người cho cô ta hai cái tát nữa.

Nghĩ đến cảnh người phụ nữ này chơi đùa xoay vần mình như một con khỉ trong suốt 7 năm, bà tức đến nỗi hận không thể mà xé xác con khốn này ra.

“Nếu cô dám tới gần tôi, tôi sẽ ra lệnh cho người đánh gãy chân của cô đáy.”

Cơ thể Dương Nhã run lên kịch liệt lần nữa.

Ánh mắt cô ta rời khỏi chỗ bà Lục, quét đến chỗ ông Lục một vòng, rồi sau đó dừng lại ở trên người Lục Thanh Thanh.

“Thanh Thanh, Thanh Thanh, em giúp chị xin mẹ đi, chị thực sự có nỗi khổ riêng của mình, chị…”