Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 345




Chương 345

Dương Tâm không nghĩ nhiều, cầm lầy khăn mồ hôi lau vài lần, sau đó thở hỗn hễn: “Đi thôi.”

Phó Đức Chính khen ngợi cô, anh cười nói: “Cô xứng đáng là một vận động viên leo núi giỏi, Lục Gia Bách cũng cử ít nhất năm đặc công theo dõi cô, kết quả đều bị cô bỏ lại, tôi cũng rất tò mò, không biết tại sao anh ta lại không tự ra tay.”

Dương Tâm cười cười, nhưng trên mặt không có chút ấm áp nào, cô lạnh lùng nói: “Anh ấy biết bản thân không cản được tôi, bởi vì tôi đã hạ quyết tâm phải rời khỏi đây, ai cũng không cản tôi được, anh ấy xuất hiện chỉ thêm xấu hổ, không bằng cứ như vậy mà buông tay, chúc phúc cho tôi.”

“Vậy sao?” Phó Đức Chính lắc đầu, không đồng ý với cô: “Tôi cảm thấy hôm nay cô sẽ không dễ dàng mà rời khỏi Hải Thành đâu, anh ấy nhất định sẽ ra mặt.”

Sau khi Dương Tâm nghe xong, cô nhíu mày.

“Sao lại vậy, chiến hạm là do cậu quản lý, cậu có thể để Lục Gia Bách đưa tôi đi sao?”

Phó Đức Chính cười, lắc đầu: “Anh ta đương nhiên sẽ không dám ra oai ở địa bàn của tôi, nếu anh ta thật sự dám xâm phạm, tôi chỉ có thể cho anh ta một viên đạn, để anh ta tới chỗ Diêm Vương báo danh.

Nhưng tôi đoán Lục Gia Bách cũng sẽ không dùng mạng sống để khiêu khích tôi, dù gì thì anh ta cũng là người giàu nhất thế giới với tài sản hàng nghìn tỷ USD, cuộc sống thoải mái, ung dung tự tại, tại sao anh ta phải mang mạng sống của mình ra đùa giỡn chứ?”

“Cũng không phải không có khả năng.” Dương Tâm nhún vai, đưa tay kéo cửa xe, sau đó cúi người ngồi vào xe.

Phó Đức Chính bật cười: “Tôi sợ là không phải Lục Gia Bách sẽ bắt cô trở về, mà là sợ cô không buông bỏ được tình cảm trong lòng, chủ động quay về.”

Dương Tâm xua tay, dứt khoát nói: “Không thể nào, nều tôi không thể buông bỏ thì đã không cầu xin cậu cho tôi cùng lên chiến hạm để rời khỏi đây, tôi nợ cậu ân huệ này, không biết bao giờ mới trả hết.”

Phó Đức Chính cũng theo cô vào xe, cười nói: “Cô đã vì quốc gia mà lập được công lớn, được cấp trên khen ngợi, nếu cô không có những thành tựu đó, tôi cũng không vì cô mà hành động.

Lần này dùng chiến hạm đưa cô đi, coi như là quốc gia khen thưởng cô vì Hoa Hạ mà thành lập trung tâm kỹ thuật nghiên cứu phát minh 5G, không phải là vì tình cảm cá nhân với vô nên cô cũng không cần phải để trong lòng.”

Dương Tâm chớp mắt.

Nếu như vậy thì tốt rồi.

Cô thật sự không muốn mắc nợ người đàn ông này, không phải vì lo sau này không trả được, mà là tắm lòng của anh ta dành cho cô đã khiến cô xa cách anh hơn.

Một người là Lục Gia Bách đã khiến cô choáng váng rồi, cô không muốn đụng vào người nắm trong tay binh quyền.

Xe từ từ khởi động, vài giây sau nó lao ra như một mũi tên.

Một đường lao thẳng, không có gì cản trở.

Nếu đúng như lời Phó Đức Chính nói, Lục Gia Bách không dám khiêu chiến quyền uy của anh ta, dù gì trong tay anh ta cũng có một lực lượng hùng hậu, ra lệnh một tiếng, đạn lạc bay khắp trời, Lục Gia Bách cũng sẽ bị bắn trúng thôi.

Sau khi đến bến cảnh, Phó Đức Chính dẫn cô chiến hạm.

“Chúng ta đi đường nào?” Cô nhíu mày hỏi.

Phó Đức Chính khoanh tay nhìn biển động xung quanh, lạnh lùng nói: “Đi về phía tây dọc theo biển nội địa rồi rời khỏi đất nước, lúc ra nước ngoài, chắc cô đã có đường thoát thân rồi phải không?”

Dương Tâm gật đầu: “Đúng vậy, cậu chỉ cần đưa tôi ra nước ngoài là được, vất vả cho cậu rồi.”

“Không có gì.”

Chiến hạm khởi động, từ từ ra khơi, tiến sâu vào biển cả vô tận.

Dương Tâm đứng trên lan can, ngắm nhìn thành phố hoa lệ phía xa dần dần khuất bóng, mắt cô cũng dần tối lại.

Mấy năm nay, cô đi đâu cũng thoải mái ra vào, không gò bó.

Nhưng hành trình đến Hải Thành, đã mang lại cho cô sự ràng buộc khó buông bỏ nhất.

Tâm trạng của cô đã thay đổi rất nhiều.

“Tạm biệt thành phố đã khiến tôi đánh mát trái tim.”

Bến cảng.

Lục Gia Bách đứng ở điểm cao nhất, dùng ống nhòm nhìn ra biển vô tận.

A Khôn từ xa đi tới, gật đầu nói: “Tổng giám đốc Lục, vừa rồi người ở bến cảng báo tin, nói anh Phó dùng chiến hạm đưa cô Dương ra biển.”

Lục Gia Bách phớt lờ anh ta, mắt vẫn nhìn vào biển động qua ống nhòm.

Chỗ đó có một con thuyền càng lúc càng xa.

Chậm rãi, chậm rãi, ánh mắt anh càng ngày càng tối lại.