Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 293




Chương 293: Lạc Hà quãng đời còn lại của cô ấy đã ở tuổi xế chiều!

Dương Tùy Ý cười ha ha, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đừng lo lắng, quan hệ cá nhân của chúng ta không thay đổi vẫn là dòng máu của nhà họ Lục, chỉ có điều bố ruột lại trở thành bác cả.”

Nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt của cô gái nhỏ nhanh chóng biến mát với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Dương Tùy Ý cắn răng buồn bực nói: “Tất cả đều là tại cái thằng Lục Minh ngu ngốc kia trộm mẫu máu mà cũng trộm sai, anh bảo nó trộm máu của Lục Gia Tân kết quả nó lại trộm máu của bố ruột.”

Cô gái nhỏ không ngu ngốc ngược lại cô bé rất thông minh, sau khi nghe anh ruột nói như vậy thì lập tức trở nên kích động.

Không phải Vy có một người bố ruột giàu nứt đố đổ vách, mà là…

“Minh Minh chính là đứa bé năm đó “chết yêu” của mẹ cũng chính là anh lớn của chúng ta đúng không?

Dương Nhã chết tiệt, thế mà lại trộm con của mẹ tới nhà họ Lục để thay thế làm hại mẹ phải đau lòng nhiều năm như vậy, em chắc chắn phải đòi lại khoản này.”

Dương Tùy Ý liếc mắt nhìn: “Anh nói này em gái, chúng ta hãy đặt trọng điểm vào vấn đề đã tìm được bồ ruột được không?”

“Hừ.” Cô gái nhỏ kiêu ngạo: “Em chỉ nhận bồ Trần làm bố của em, đàn ông nhà họ Lục không có ai nhìn thuận mắt như bồ Trần.”

Biệt thự nhà họ Tiêu.

Trong phòng khách.

Phó Tuyền đang dựa người ở trên ghế sa lon nghe điện thoại.

“Anh xác định người xâm nhập vào kho số liệu của sở nghiên cứu trộm tư liệu của tôi là Quỷ Sát hacker hàng đầu chứ không phải Lê Vãn Trinh cô chủ thứ hai nhà họ Lê?”

“Thưa cô hai đúng là Quỷ Sát, tất cả các loại dấu hiệu đều hướng về phía cô ta.”

Phó Tuyền nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

Cô ta còn tưởng rằng là Lê Vãn Trinh, như vậy có thể lấy lý do trộm y tài liệu cơ mật để tống người phụ nữ kia vào tù mấy năm, thật không ngờ lại không phải là cô ta.

Nhưng mà không sao, Quỷ Sát đã lấy tư liệu giúp cô ta thì chứng minh họ là người chung đường, chỉ cần bắt được Quỷ Sát còn sợ không cạy được miệng của cô ta để cô ta nói ra do Lê Vãn Trinh sai bảo sao?

“Được, tôi biết rồi, hãy ra lệnh cho kỹ thuật của cục quản lý không gian mạng điều tra về Quỷ Sát, anh cứ nói nhà họ Phó tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho việc tiết lộ cơ mật, bảo họ xem mà xử lý.”

“Vâng.”

Kết thúc cuộc nói chuyện Phó Tuyền cười giễu, sau lưng cô ta có cả nhà họ Phó chống đỡ nên cô ta sợ gì chứ?

Chỉ là một đứa con gái thứ hai của dòng họ y học thì có tư cách gì tranh giành đàn ông với cô ta chứ?

Triệu An và Cốt Tủy cô ta đều sẽ không bỏ qua.

Bây giờ cô ta còn đang ước gì đứa con riêng kia chết sớm một chút thì làm sao có thể ngu ngốc đền nỗi ra tay cứu giúp chứ?

Seattle.

Đây là một vùng đắt thiêng liêng để chữa thương cũng là một thành phố thờ ơ, rất nhiều nam nữ đã từng chịu nhiều tổn thương trong tình cảm đều thích lựa chọn tới nơi này để định cư, tìm kiếm sự yên bình.

Trên một con phố yên tĩnh của thị trấn một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đang đi bộ dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây.

Sau khi người phụ nữ đi ra ngoài được một đoạn thì chậm rãi dừng lại, cô ấy không quay đầu lại nói với khoảng không ở phía trước: “Anh trai đi ra đi, tôi biết là anh.”

Sau lưng không có bất cứ động tĩnh gì.

Lạc Hà đành chịu thở dài chậm rãi xoay người lại, mấy ngày nay ở trong thị trần nhỏ có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, tất cả đều là những người luyện võ được huấn luyện bài bản: “Dương Tâm cử anh tới đây sao?”

Bốn phía vẫn không có động tĩnh như cũ.

Lạc Hà cười gượng đặt túi ở trong tay xuống đất sau đó móc điện thoại trong túi ra.

Thực ra nếu như là người bình thường thì không cần phải như thế nhưng cô ấy không bình thường, bởi vì cô ấy là người tàn tật thiếu một cánh tay, tay áo bên trái trống không.

“Nếu như anh đã không chịu ra vậy thì tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho Dương Tâm.”

“Đừng.”

Một bóng người lướt qua bức tường, một giây sau một chàng trai xuất hiện ở trước mặt cô ấy.

*Cô Lạc chị Dương đã từng dặn trong khoảng thời gian này cô đừng liên liên lạc với chị ấy.”

“Vậy sao?” Lạc Hà tùy ý tìm bãi cỏ ngồi xuống ung dung nói: “Có phải hành tung của tôi đã bị lộ không?

Có phải anh ta lùng khắp thế giới để bắt tôi không?”

Chàng trai không nói chuyện mà cúi đầu, trong mắt lóe lên vẻ thương tiếc.

Người phụ nữ này đã bị số mệnh tàn phá đến nỗi mình đầy thương tích nên không thể tiếp tục nhận bất kỳ sự kích thích và tổn thương nào nữa.

“Tôi biết rồi, anh nói Dương Tâm yên tâm tôi sẽ tự chăm sóc và che giấu bản thân thật tốt, không gây.

thêm phiền phức cho cô ấy.”

Chàng trai hơi do dự thử khuyên nhủ: “Cô Lạc cứ yên tâm sống ở đây, chị Dương sẽ giúp cô dọn dẹp sạch sẽ tất cả chướng ngại, chúng tôi đều hi vọng cô có thể bắt đầu cuộc sống mới và tìm được người yêu thương thương mình để sống nốt quãng đời còn lại.”

Lạc Hà nhìn cánh tay trái đã mắt của mình chậm rãi ngước mắt nhìn bầu trời xanh ở phía xa.

Quãng đời còn lại của cô ấy đã gần như là gần đất xa trời, đã ở tuổi xế chiều từ lâu.

Không biết qua bao lâu một giọng nói khàn khàn đầy vẻ tang thương vang vọng trên bầu trời trong thị trần yên tĩnh này mãi không thể Tiểu Tân.

“Tôi không ăn cắp cơ mật của Ám Long, một người ngoài như Dương Tâm còn tin tưởng tôi mà tại sao một người cùng chung chăn gối và đã có con với tôi lại không tin tưởng chứ? Là do tôi ngu ngốc khi đã tin tưởng cô bé lọ lem có thể gặp được bạch mã hoàng tử, cuối cùng lại hủy hoại bản thân còn hại cả con nữa.

Tập đoàn Trần thị.

Phòng họp cao cấp trên tầng cao nhát đang tổ chức hội nghị cổ đông.

Trong phòng ẩm ï.

Đúng lúc này cánh cửa xoay mở ra, mấy vệ sĩ mặc áo đen xông vào.

Nữ thư ký ở phía sau sợ hãi kêu lên: “Thưa anh đây là phòng họp cao cấp của tập đoàn Trần thị, các anh không thể đi vào.”

“Chuyện gì xảy ra?” Một cổ đông khoảng năm mươi tuổi bật dậy khỏi ghế tức giận nói: “Ai mà không có mắt chạy vào trong phòng họp cổ đông của Trần thị tôi, bảo vệ đâu còn không nhanh chóng đưa họ ra ngoài cho tôi.”

Vệ sĩ mặc áo đen đi đầu không nói nhiều đấm cỗ đông đang khoe khoang kia trở về chỗ ngồi.

Lần này xem như hoàn toàn đốt cháy một thùng thuốc nổ, những cổ đông còn lại nhao nhao đứng dậy.

Ánh mắt của Trần Uyên ngồi ở trên ghế chính vẫn luôn dừng ở trước cửa phòng hội nghị, cô ngạc nhiên nhìn bóng dáng quen thuộc đang chen chúc đi vào, trong lòng cảm thấy đau nhói.

Người đàn ông này không kịp chờ đợi muốn thu mua Trần thị như vậy sao?

Cô đang bán tháo cổ phiếu nên chỉ cần cho cô thêm máy ngày là đủ rồi.

Thực sự chỉ cần mấy ngày thôi, đợi sau khi cô rút tiền mặt sẽ không chút do dự ký tên vào giấy thu mua.

“Lâm Thanh, đó là Lâm Thanh cậu chủ của Lâm Thị.”

Có cổ đông nhận ra thân phận Lâm Thanh nên ở một bên la to.

Trần Uyên chậm rãi đứng dậy bước tới phía trước cười nhìn Lâm Thanh hỏi: “Không biết anh Lâm đến thăm có gì chỉ dạy? Nếu như nói chuyện hợp tác thì anh vui lòng di chuyển đến phòng chủ tịch, nơi này là phòng họp cỗ đông của tập đoàn Trần thị nên không tiện tiếp đãi anh.”

Lâm Thanh giơ tay lên.

Một giây sau phía sau anh ta có vệ sĩ cung kính đưa một xấp tài liệu tới trước mặt Trần Uyên.

Trần Uyên liếc mắt nhìn.

Máy chữ “Giấy chuyển nhượng cổ phần” to lớn đập vào mắt cô, trong đầu có suy nghĩ không may hiện lên, cô giật phần tài liệu kia.

Đợi sau khi nhìn thấy rõ nội dung bên trong thì cô lảo đảo lui về sau hai bước run rẫy nói: “Tôi, bố tôi vậy mà lại chuyển nhượng tắt cả cỗ phần cho anh.”

Cô vừa mới dứt lời tất cả mọi người trong phòng đều giật mình.

“Được lắm Thời Khải, công ty vẫn chưa đóng cửa vậy mà ông ta lại là người đầu tiên chuyển nhượng cổ phần trong tay với giá rẻ, một người không chịu trách nhiệm như vậy có tư cách gì đảm nhận chức chủ tịch này chứ?”

Lâm Thanh cong môi cười nhẹ nhàng nói: “Ông ta quả thực không có tư cách làm chủ tịch cho nên tôi sẽ đảm nhận chức chủ tịch này, từ hôm nay trở đi Trần thị sẽ do tôi quyết định.