Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 289




Chương 289: Dương Tâm, con mẹ nó cô lừa tôi!

Lục Gia Bách thông suốt ngắng đầu lên, híp mắt nhìn Dương Tâm, trong mắt tràn đầy vẻ dò xét.

Dương Tâm không đề ý anh, đầu ngón tay thon dài duỗi ra nhắc cằm Bạch Trác lên.

Lòng bàn tay vừa chạm đến da thịt của anh ta, người đàn ông bên cạnh “bộp” một tiếng đánh vào tay cô, ngay sau đó trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh cảnh cáo.

“Không cho chạm vào người đàn ông khác.”

Dương Tâm liếc mắt, trước đó cô còn câu dẫn lão già này đó, nếu như bị tên đàn ông này biết, không phải là sẽ phát điên lên sao?

“Anh ta sao lại thế này?” Lục Gia Bách nhíu mày hỏi.

Dương Tâm nhún vai, lơ đễnh nói: “Bị tôi thôi miên sâu thôi, ý thức còn chưa khôi phục cho nên nhìn có vẻ hơi hoảng loạn tinh thần.”

Nói xong cô đưa tay ra búng tay hai cái trước mặt anh ta.

Con ngươi vốn đang hoảng sợ của Bạch Trác từ từ có tiêu cự trở lại, cả người ngay lập tức khôi phục bình thường.

“Dương Tâm, con mẹ nó cô lừa tôi.”

Dứt lời, bỗng nhiên anh ta đứng dậy, ý đồ định từ dưới đất nhảy dựn lên bóp cỗ Dương Tâm.

Xương khớp xương nối hai tay hai chân đã bị Lục Gia Bách bẻ gãy, anh ta mới chỉ khẽ động như thế đã tác động đến gân cốt bị thương, sau tiếng hét thảm hại lại một lần nữa ngồi liệt trên sàn nhà.

“Dương Tâm, vừa rồi cô làm gì tôi? Cô rốt cuộc đã làm gì tôi?”

Dương Tâm buông buông bàn tay, tự tiếu phi tiếu nói: “Đừng nói với tôi anh không biết tôi biết thôi miên nha, để một nhà thôi miên tài giỏi mê hoặc anh, Bạch Trác, đáng đời anh luân lạc đến mức như thế.”

“Cô, cô là nhà thôi miên sao?” Mặt mũi Bạch Trác tràn đầy hoảng sợ nhìn cô, không biết nghĩ tới điều gì, thân thể của anh ta bắt đầu run rẫy kịch liệt.

“Cho nên nói lần trước xảy ra quan hệ với Dương Nhã ở khách sạn không phải là Lục Gia Bách, thứ ngu xuẩn kia nghĩ là anh ta bởi vì bị cô Trần thôi miên, sau đó cưỡng ép tâm lý để khiến cho người ta nghĩ thế, mà lần nãy cũng là như thế, hai đứa nhỏ kia vốn cũng không có trúng độ,c là cô dùng thôi miên để ép Dương Nhã ngộ nhận là cô ta đã hạ độc thành công.”

“Không tệ.” Dương Tâm rất thẳng thắn thừa nhận.

Cá trong chậu, không cần lại làm cho cô hao tâm tốn sức quần nhau với anh ta.

“Bạch Trác ơi là Bạch Trác, cũng bởi vì Mạc Sầu năm đó không nhận anh làm học trò, cho nên đem sở học cả đời này truyền hết cho tôi anh hận tôi thứ thế sao? Vì trả thù thôi mà anh định động tay động chân vào Tân Dược Tề, xem mạng người như có rác như thế, anh lấy tư cách gì để tồn tại trong giới y học?”

Bạch Trác kinh ngạc nhìn cô, biểu cảm như to tràn, ngây ngốc hỏi: “Bình thường nhà thôi miên căn bản không có khả năng thay đổi ý thức của một người, càng không thể nào cưỡng ép đưa suy nghĩ của mình vào trong đầu của người bị thôi miên được, cô rốt cuộc là ai?”

Môi đỏ của Dương Tâm cong lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, tiền đến bên tai anh ta nói: “Anh từng nghe qua “Phiếu Miễu” chưa?”

Con ngươi của Bạch Trác ngay lập tức co lại, cả khuôn mặt đều là vẻ kinh ngạc.

Cô là Phiếu Miều, cô đúng là… Phiếu Miều.

Không thể so được, tóm lại là không thể so sánh nổi.

“Cô định làm gì tôi? Đưa vào ngục giam hay là đưa đi Liễu Môn?”

“Am Dương Tâm xuy xuy cười một tiếng, duỗi đầu ngón tay ra lắc lắc trước mặt anh ta: “No no no, tôi không định đưa anh vào ngục giam hay là đưa cô đi đến Liễu Môn gì cả, loại nhân vật nguy hiểm này như anh chỉ có giết hoàn toàn tôi mới có thể yên tâm được.”

Nói xong cô lắc người đứng lên từ trên ghế salon, từ trên cao nhìn xuống nhìn anh ta, lại nói thêm: “Thắng Lâm Vũ Loana thua làm giặc, anh yên tâm lên đường đi, ý đồ làm tổn thương con của người của tôi, tôi sẽ không tha thứ đâu.”

“Con tiện nhân, tôi muốn giết cô.”

Bạch Trác nghiêng người lao về phía cô.

Anh ta hận, hận người phụ nữ này tàn nhẫn vô tình, ngay cả một con đường sống cũng không chịu cho anh ta.

Một bóng người đen lướt qua, Lục Gia Bách lách mình qua ngăn chặn trước mặt Dương Tâm, bay lên dùng một đạp đá cho Bạch Trác bay ra xa mấy mét.

Dám ngắấp nghé người phụ nữ của anh ta, lão già này đêm nay không ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang này đâu.

Bạch Trác nôn một ngụm máu đỏ, nằm rạp trên mặt đất ngắng đầu nhìn Lục Gia Bách, cười gần nói: “Ngài Lục, vợ của ngài khẩu bị đúng là vô cùng mỹ diệu đó, thời gian một tháng ngắn ngủi tôi đã chơi nát cô ta, cảm giác đội nón xanh thế nào? Đã hoàn toàn cảm giác được chưa?”

Lục Gia Bách nhẹ nhàng cười.

“Vợ tôi? Ai là vợ tôi? Dương Nhã sao? Thật xin lỗi, chồng cô ta không phải là tôi, chỉ là một tên ăn mày đầu đường xó chợ trùng tên với tôi mà thôi.”

“Anh…” Bạch Trác kinh ngạc nhìn anh, tròng mắt muốn rớt ra khỏi mắt, cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, anh ta đột nhiên điên cuồng phá lên cười.

‘Hóa ra mọi việc đầy được anh tính toán trước, chúng tôi cứ như hai con tôm tép nhãi nhép nhảy nhót trước mặt anh, ha ha, hóa ra người bị xem như khỉ đùa nghịch không phải anh, mà là tôi, là tôi.”

Lục Gia Bách cười lạnh, không lại để ý đến anh ra, từ lúc lão già này bắt đầu hạ độc mấy đứa trẻ của anh anh đã quyết định rồi.

Quay người lại, anh đi đến bề Dương Tâm lên, đi thẳng ra khỏi cửa.

Dương Tâm cũng không giãy dụa, đưa tay vòng qua cổ của anh, hỏi: “Giết người thì dễ, nhưng giết xong rồi thì sao? Anh nghĩ kĩ làm sao để bàn giao với ngoại giới chưa?”

Lục Gia Bách nhìn cô, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Trước khi anh đến đó em đã dụ hoặc câu dẫn anh ta sao?”

Hừm…

Cô dám thừa nhận sao?

Nếu thừa nhận thì người đàn ông này không phải sẽ nuốt sống cô sao.

Lục Chó Điên thấy cô không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng, nhanh chân đi ra khỏi nhà kho.

*A Khôn, xử lý sạch sẽ, người bên trong kia trực tiếp xử lý là được rồi, sau đó đưa thi thể đến cục cảnh sát, nói rõ tình huống với cục trưởng Trình.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Lục.”

Nam Kiên híp mắt nhìn Lục Gia Bách ôm Dương Tâm đi về phía cổng nhà máy,trong hai con ngươi hiện lên vẻ phức tạp.

Thuật thôi miên.

Người phụ nữ này vậy mà lại có thuật thôi miên.

Còn nhớ năm đó được phát đi nhìn mấy sát thủ đỉnh cao bảo vệ Lạc Hà trúng thuật thôi miên, cuối đều chết.

Nói cách khác người phụ nữ này nhất định có liên quan dù ít dù nhiều đến Lạc Hà.

Hoắc Tư thấy anh ta sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người nhịn không được kéo tay anh ta: “Này, tôi nói này người anh em, anh nhìn xuất thần như thế làm gì? Đừng nói với tôi anh nhìn trúng Dương Tâm nha, cáu này không thể được, Lục Chó Điên vì phụ nữ nhất định sẽ chơi chết anh, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh em bắt hòa.”

Sau khi trở lại căn cứ chữa bệnh, Dương Tâm và Lục Gia Bách cũng không có nói ra chân tướng, làm một bình thuốc bình thường làm thuốc giải, tiêm vào cho hai đứa bé.

Biệt thự Lục Thị, trong phòng ngủ.

Bà Lục đang tựa ở đầu giường, một mặt uễ oải suy sụp.

Dương Nhã ngồi ở một bên nhỏ giọng thì thầm an ủi.

“Mẹ, mẹ cũng đừng quá sốt ruột, Gia Bách cũng lo lắng mẹ lo lắng rồi hại sức khỏe cho nên mới bảo con và Thanh Thanh đưa mẹ về, mẹ cứ yên tâm đi, ngọc quý tử tôn kim tôn nhà họ Lục có trời phù hộ, nhất định sẽ bình an vô sự.”

Giọng của cô ta vừa dứt thì cửa phòng bị người bên ngoài mở ra, Lục Thanh Thanh vẻ mặt ngạc nhiên vọt vào.

“Mẹ, tin tốt đây, vừa rồi ba gọi điện đến nói cùng chị Dương đi đến chô Bạch Trác lấy được thuốc giải, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.”

Cái gì?

Trên giường, ‘Mẹ chồng nàng dâu’ cả hai người cùng nhau giật mình.

Dương Tâm phút chốc nắm chặt nắm đấm, cảm giác ngột ngạt nghẹn ở ngực, làm cho cô run rẫy sắp ngã.