Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 276




Chương 276: Đáng chết, lại để cho anh ta chạy thoát rồi!

Dương Tâm cười lạnh.

Nhà tù quả thật không thẻ kết tội anh ta, nhưng có thể giam anh ta nửa tháng khiến anh ta thân bại danh liệt.

“Trước tiên tạm giam nửa tháng, sau đó đuổi anh ta về Liễu Môn, anh ta là người của Liễu Môn lẽ ra nên do Liễu Môn xử lý.”

Biệt thự riêng.

Bạch Trác đang dựa vào sofa nghe điện thoại, cùng không biết đối phương đã nói gì, vẻ bình tĩnh thường ngày của anh ta liền thay đổi bỗng nhiên từ sofa đứng phắt dậy.

“Cậu nói cái gì cơ? Dương Khai bị người của Ám Long bắt đi rồi ư?”

“Đúng, đúng thế, cậu chủ, tôi cảm thấy chuyện này có chút không ổn rồi, cậu nên nhanh chóng rời khỏi Hải Thành đi.”

“Đáng chết thật.” Bạch Trác thấp giọng chửi thầm một tiếng, nghiến răng nghiền lợi nói: “Không phải tôi để cậu phái người đem Dương Khai về Trung Đông sao, ở loại nơi rồng với cá lẫn lộn với nhau như vậy, sao người của Ám Long có thể tìm được anh ta chứ?”

“Về, quay về thôi cậu chủ, bọn họ đến đây đã có chuẩn bị sẵn.”

Đến có chuẩn bị…..

Đến có chuẩn bị…..

Không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, Bạch Trác lại ngồi lên sofa.

*Dương Khai bị bắt đi lúc nào?”

“Khoảng ba ngày trước.”

“Khốn khiếp, ba ngày trước anh ta đã bị bắt đi rồi, tại sao đến tận bây giờ cậu mới báo tin cho tôi?”

Bạch Trác có chút nóng nảy vò tóc, lầm bẩm nói: “Là Dương Tâm, nhất định là con khốn Dương Tâm, cô ta một lòng muốn tôi chết, thế nên mới hao phí nhiều nhân lực như vậy đề bắt Dương Khai, chó chết, đáng lẽ tôi nên trực tiếp giết chết đồ khốn Dương Khai.”

Trong loa truyền tới âm thanh run rầy. “Điều này cũng không thể trách cậu chủ được ạ, ai mà biết Dương Khai là đồ vô liêm sỉ lấy oán trả ơn chứ, âm thầm giữ lại chứng cứ dùng nó để uy hiếp cậu chứ, bây giờ có nói gì cũng vô ích rồi, cậu nên nhanh chóng rời khỏi Hải Thành đi ạ.”

“Mẹ nó Dương Khai rơi vào tay của Dương Tâm rồi thì tôi rời khỏi Hải Thành còn có lợi ích gì chứ?” Bạch Trác bực tức, nói: “Một lũ vô dụng, ngay cả một người cũng không trông kỹ được, Dương Tâm nhắt định sẽ lấy được bằng chứng mà tôi sai anh ta bỏ thuốc, một khi bị công bố ra ngoài, tôi nhất định sẽ thân bại danh liệt, là thân bại danh liệt đó cậu có biết không?”

Bạch Trác kìm nén tức giận, nhưng kết quả nhịn không nổi, tức giận ném nát cả điện thoại.

Anh nên làm gì bây giờ?

Ngồi đây chờ chết ư?

Không, không thể được, anh không thể bị động như vậy được.

Uy hiếp của Dương Tâm là gì?

Hai đứa nhỏ.

Đúng thế, chỉ cần anh bắt được hai đứa con của cô, là có thể uy hiếp cô phục tùng, bắt cô giao ra những đồ đã lầy được từ tay Dương Khai.

Trong lòng có tính toán, anh lập tức hành động.

Nhưng ngay khi anh thu dọn xong mọi thứ đề đi ra ngoài, thì bên ngoài đội nhiên vang lên một âm thanh trêu chọc của một người phụ nữ.

“Anh Bạch đang muốn ra ngoài à? Gặp lại bạn cũ, tôi nghĩ anh vẫn nên ở nhà tiếp đãi khách đi.”

Âm thanh này sau khi lọt vào tai, thân hình cao lớn của anh run rẫy kịch liệt.

Giây tiếp theo vẻ mặt anh giống như lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Động tác của người phụ nữa này thật sự rất nhanh, nhanh đến mức anh còn chưa phản ứng kịp đã bị cô ta đào hồ chui xuống rồi.

Dương Tâm thong thả bước vào trong, đôi môi đỏ mỏng hơi nhếch lên, lộ ra bộ dáng tươi cười xấu xa: “Bạch Trác, lâu lắm không gặp.”

Bạch Trác từ từ quay người, ánh mắt dừng ở nụ cười trên gương mặt cô, sự thù hận lan tràn khắp cơ thể anh.

“Đúng thật là rất lâu rồi, năm đó nếu không phải cô, tôi đã sớm bái Mạc Sầu làm thầy rồi, người vô danh, những năm nay tôi vẫn luôn nhớ đến cô.”

Dương Tâm nhíu mày cười nói: “Vậy thì phiền cho anh nhớ thương rồi, xin lỗi tôi sớm đã quên mắt còn có một người như anh, nếu không phải anh hạ thuốc Minh Minh, nói thật tôi cũng sẽ không để mắt đến anh, những người đã từng bại dưới tay tôi không đáng đề tôi phải quan tâm.”

Bạch Trác tức giận, lắc mình chạy đến bên cạnh cái giá treo với tay ra và di chuyển một vật trang trí trên kệ.

Ngay lập tức, trần nhà nỗi lên một lớp sương mù màu nhạt.

“Đi chết đi.”

Vẻ mặt Dương Tâm khẽ run lên, vừa lùi về phía sau vừa nói lớn với Lục Gia Bách: “Cho người của anh rút khỏi phòng khách, khí này có độc.”

Phía sau cô vang lên tiếng bước chân, giây tiếp theo lưng cô bị áp vào một bức tường da thịt.

Dương Tâm vô cùng tức giận hét lớn: “Lục Gia Bách, anh mau cút cho tôi.”

Lục Chó Điên khẽ nhướng mày cười: “Chúng ta sống chết có nhau.”

Cùng cái em gái của anh ấy!

Chị Dương nhịn không nổi muốn chửi thề, nhanh chóng kéo anh ta chạy ra ngoài.

“Biệt thự này có lối đi ngầm ở dưới, anh ta nhất định sẽ nhân cơ hội này chạy, anh mau phái người đi tìm kiếm không được để anh ta chạy thoát.”

Nửa tiếng sau, cạnh đại lộ.

Dương Tâm đắm mạnh lên thân cây.

“Khốn khiếp, đã vây anh ta đến mức con kiến cũng không chui lọt được như vậy rồi, kết quả vẫn để anh ta chạy được, anh ta như một quả bom hẹn giờ khiến những người xung quanh tôi lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Lục Gia Bách nhìn quanh bốn phía, trấn an nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ông trời không để anh ta chết chứng tỏ hôm nay chưa phải ngày tận thế của anh ta, tôi sẽ sai người bảo vệ cho bao vây ba cửa Hải Thành, anh ta có mọc cánh cũng chạy không nỗi.”

Nói đến đây, anh nhếch mày cười, đột nhiên chuyển chủ đề tiếp tục nói: “Vì sự an toàn, em không được ở nhà trọ Thành Cảnh nữa, đến nhà riêng của anh đi.”

Lục Chó Điên, anh nhân lúc cháy nhà đi hôi của thật tốt nhỉ?

Biệt thự nhà họ Dương.

Bên ngoài cửa lớn hoa văn chạm trổ.

Dương Nhã mới từ bên trong đi ra, đã bị một bàn tay bịt miệng lại kéo về phía sau một gốc cây lớn.

Cô theo bản năng giãy dụa. bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc: “Đừng kinh động đến người của phòng an ninh, tôi là Bạch Trác.”

Dương Nhã ừ ừ hai tiếng, xem như đáp lại anh ta, đợi sau khi anh ta bỏ tay xuống cô vội vàng hỏi: “Nửa đêm nửa hôm, anh chạy đến nhà tôi làm gì vậy?”

Bạch Trác sắc mặt âm trầm, cắn răng nói: “Chuyện tôi xúi giục Dương Khai bỏ tân dược đã bị bại lộ rồi, Dương Tâm đã nắm trong tay tất cả chứng cứ, tôi chỉ cần rơi vào trong tay cô ta thì chắc chắn xong đời rồi.”

Cái gì?

Dương Nhã sáng mắt lên.

Xong đời cũng tốt.

Anh ta xong đời rồi, cô sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta.

Bây giờ cô đã là vợ trên danh nghĩa của Lục Gia Bách, chỉ cần anh ta không có ý nghĩ ly hôn, thì cô có thể giữ cái danh “bà Lục” này cả đời, lão già này đối với cô mà nói chẳng còn bắt cứ giá trị lợi dụng nào.

Bạch Trác dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, liền bóp chặt lấy cằm cô, lạnh giọng cười: “Nếu như cô không muốn những bức ảnh dâm đãng trên giường của cô lộ ra, thì tốt nhất nên thành thật, đừng nghĩ hiện tại tôi gặp chuyện thì cô có thể thoát được tôi, chúng ta là châu chấu chung một con thuyền, nếu như thuyền lật rồi, chẳng ai có thể chạy thoát được cả.”

Sắc mặt Dương Nhã trắng bệch: “Anh, anh có ý gì?”

Bạch Trác vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt cô, cười ác độc: “Cô đừng chất vần, ý của tôi chính là ý mà cô đang nghĩ đó.”

Nói xong, anh ta ném cô vào bụi cỏ, đứng từ trên cao nhìn cô: “Cô nghe rõ chưa, từ bây giờ trở đi, tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó, nếu không tôi sẽ đem tắt cả những ảnh giường chiếu của cô phát tán ra ngoài, để cho bà Lục như cô trở thành kỹ nữ vạn người cưỡi.”