Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 256




Chương 256: Kéo cả nhà họ Thẩm xuống nước!

Cơ thể của tổng giám đốc Dương run mạnh.

“Cô hai, đây là vi phạm pháp luật kỷ luật đấy, một khi bị điều tra ra mà tôi không ngồi tù mục xương là không thể nào, rốt cuộc cô cả nhà họ Dương với cô có thù oán gì mà cô phải hãm hại cô ấy đến thế?”

Thẩm Thanh Vi mở to mắt ngước nhìn lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta rất có lực xuyên thầu: “Tổng giám đốc Dương phải nghĩ cho kỹ đấy, có câu nói rất hay, cầu phú quý trong hiểm nguy, nếu anh muốn thoát khỏi sự quấy nhiễu từ món nợ khổng lồ kia, thì phải chó cùng rứt giậu.”

Tổng giám đốc Dương rơi vào sự im lặng, khuôn mặt tràn đầy sự do dự: “Cái này…”

“Tổng giám đốc Dương không cần sốt ruột trả lời tôi, tôi cho anh hai ngày suy nghĩ, hy vọng hai ngày sau anh sẽ không khiến tôi thất vọng, cũng hy vọng rằng số tiền khổng lồ tôi chuẩn bị cho anh sẽ phát huy tác dụng.”

Nói rồi, cô ta giơ tay nhét tờ chỉ phiếu trên bàn vào lòng bàn tay tổng giám đốc Dương, lại gần tai anh ta nói thêm: “Ngược lại, nếu tổng giám đốc Dương khiến tôi thất vọng, sợ là xưởng chế thuốc này sẽ không có chỗ cho anh dung thân.”

Tổng giám đốc Dương lập tức nghiêng đầu, có hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Vi, giọng nói run rấy hỏi: “Cô, cô đe dọa tôi.”

Thẩm Thanh Vi nhếch môi cười, giơ tay vỗ vai anh ta, quay người bước ra phía cửa, vừa đi vừa nói: “Tổng giám đốc Dương có thể một bước lên mây từ tầng thấp nhát lên đến vị trí tổng giám đốc công ty này, có thể chứng minh là một người có dã tâm và thực lực. Tôi tin anh có thể đưa ra quyết định mà cả hai bên cùng có lợi, chỉ cần xử lý tốt chuyện này, tôi sẽ tiền cử anh vào hội cổ đông Thẩm thị.”

Tổng giám đốc Dương chằm chậm siết chặt tờ chỉ phiếu trong tay, sau khi đưa mắt nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Vi biến mắt cuối hành lang, anh ta nhanh chóng đi đến đóng cửa lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi đến một só.

“Alo, là ngài Bạch phải không?”

Trong loa truyền đến âm thanh “ừ” một tiếng.

Tổng giám đốc Dương nhìn ngó xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Ngài Bạch, vừa nãy cô hai nhà họ Thẩm tự mình đến tìm tôi, nói muốn bảo tôi ra tay trong số thuốc mới, sau đó vu oan giá họa cho Dương Tâm, ngài nói xem hành động này của cô ta có ý gì? Chẳng lẽ là chuyện tôi thêm thành phần khác trong thuốc bị Thẩm Thành biết được, anh ta có tình phái em gái đến thăm dò tôi sao.”

Sau một khoảng im lặng, trong loa truyền đến giọng nói trầm khàn của Bạch Trác: “Cô ta có nói vì sao lại vu oan giá họa cho Dương Tâm không? Còn nữa, cô ta lấy điều kiện gì để mời anh xử lý chuyện này?”

“Cô ta cho tôi chín trăm tỷ, nói muốn giúp tôi trả nợ.” Tổng giám đốc Dương nói thẳng: “Còn về phần vì sao cô ta lại nhắm vào Dương Tâm, cái này tôi cũng không biết, cô ta không chịu nói, phụ nữ xử lý phụ nữ, tôi đoán là tranh giành đàn ông, đương nhiên cũng có thể là Thẩm Thành biết được chuyện tôi ra tay trong thuốc, thế nên phái em gái đến thăm dò.”

“Khá thú vị.” Bạch Trác đột nhiên cười lên, dường như tâm trạng rất vui vẻ.

“Xem ra cô cả nhà họ Dương chúng ta đắc tội khá nhiều người, thế nên đều định ra tay với thuốc mới, định biến thuốc cứu mạng này thành bùa đòi mạng, khiến Dương Tâm thân bại danh liệt phải vào tù.”

Tổng giám đốc Dương hơi híp mắt, nhíu mày hỏi: “Ý của ngài là muốn tôi đồng ý hợp tác với cô ta?”

Bạch Trác lạnh lùng cười hai tiếng, cất cao giọng nói: “Đồng ý, tất nhiên phải đồng ý, nếu đến lúc đó chuyện bị lộ ra, chúng ta có thể đẩy cô hai nhà họ Thẩm ra trước mũi đao, quan trọng hơn là một khi cô ta bước vào thì có thể khiến cả nhà họ Thẩm bị kéo xuống nước, dù sau này Thẩm Thành có điều tra ra được cái gì thì anh ta cũng không dám lộ ra bên ngoài, trừ khi anh ta có thể nhẫn tâm tử bỏ thứ yêu thích, từ bỏ em gái ruột của mình.”

Tổng giám đốc Dương sáng mắt lên, vui vẻ nói: “Vẫn là ngài Bạch suy nghĩ sáng suốt, ngài nói không sai, chỉ cần cô hai nhà họ Thẩm bước một bước vào, cả nhà họ Thẩm sẽ bị cô ta kéo xuống nước.”

Anh ta vừa dứt lời, trong loa đột nhiên truyền đến tiếng cười sảng khoái của Bạch Trác: “Ha ha, đúng là trời cũng giúp ta, lần này nếu Dương Tâm không chết thì đúng là trời không cho phép.”

Nhà họ Lê.

Trong phòng y tế.

Lê Vãn Trinh hạ nhiệt cho Triệu An, lại bó thạch cao cho chân sau của anh ta, thấy điện tâm đồ dần trở lại bình thường mới nhẹ nhàng thở ra.

Thấy người đàn ông anh tuần nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, trong lòng cô ấy hoảng hốt.

Mấy năm nay cô ấy không muốn quay về, cũng không muốn nói cho bồ biết chuyện xảy ra năm đó là sợ thêm rắc rối cho anh ta.

Cô ấy còn cho rằng cô có thể đưa con sinh sống ở nước ngoài, không quầy rầy cuộc sống của anh ta nữa, nhưng vận mệnh trêu người, một căn bệnh lại trói chặt bọn họ lại cùng một chỗ.

Chẳng lẽ bọn họ đã định phải dây dưa không ngừng như thế sao?

“Em hai.” Giọng nói của Lê Vân Thảo Thảo truyền từ bên ngoài vào, kéo suy nghĩ lơ lửng của Lê Vãn Trinh lại.

Cô ấy quay người ra khỏi phòng bệnh, tiện tay đóng cửa lại rồi khàn giọng hỏi: “Chị, sao chị lại đến đây?

Bố đâu? Ông ấy thế nào rồi? Có bớt tức chút nào không?”

Lê Vân Thảo Thảo nhẹ thở dài, giơ tay vỗ vai cô, trấn an cô: “Bố không giận em, ông ấy chỉ đang băn khoăn với chính mình, mấy năm nay vẫn luôn hiểu lầm em, bây giờ Triệu An lấy chuyện bảy năm trước ra, ông ấy khó tránh khỏi tự trách áy náy, yên tâm đi, qua mấy ngày là tốt thôi. Triệu An đâu, chân của cậu ta không sao chứ?”

Lê Vãn Trinh lắc đầu, giơ tay ôm Lê Vân Thảo, khàn giọng nói: “Chị, có phải em sai rồi không, biết rõ năm đó đứa bé được hình thành từ một sự kết hợp sai lầm, hoàn toàn không nên tồn tại trên thế gian này, nhưng em cứ khăng khăng sinh ra nó, bây giờ không những hại nó mà còn hại cả Triệu An.”

“Đùng nói những lời ngu ngốc.” Lê Vân Thảo trách mắng: “Nếu để Tiểu Tân nghe được điều này, thằng bé sẽ đau lòng thế nào? Chuyện đã đến mức này, em cũng chỉ có thể dũng cảm đối mặt, Triệu An đã đến cửa tạ tội, chứng minh rằng anh ta thừa nhận sự tồn tại của Tiểu Tân, bây giờ điều các em nên nghĩ đến không phải là mấy thứ linh tinh, mà là chữa bệnh cho Tiểu Tân như thế nào, biết chưa?”

Lê Vân Thảo trừng mắt nhìn, nước mắt rơi cuồn cuộn qua hai bên tóc mai: “Vâng, em nghe chị.”

Hai ngày sau, Thẩm Thanh Vi nhận được điện thoại của tổng giám đốc Dương.

Đối phương nói đồng ý hợp tác với cô ta.

Thẩm Thanh Vi dựa vào cửa số sát đất, sau khi nghe tổng giám đốc Dương bảo đảm thì cong khóe môi đỏ lên: “Tổng giám đốc Dương quả là người hiểu chuyện, không khiến tôi thất vọng, vậy tờ chi phiếu hôm trước chính thức thuộc sở hữu của anh rồi. Nhớ lấy, anh chỉ cần thêm một số thành phần sau khi người sử dụng thuốc có tác dụng phục nghiêm trọng là được rồi, đừng gây ra án mạng, hiểu chưa?”

Trên mặt tổng giám đốc Dương phía bên kia đầu dây nở nụ cười giễu cọt.

Nếu không gây ra án mạng, sao có thể khiến Dương Tâm thân bại danh liệt?

Cô hai nhà họ Thẩm ơi là cô hai nhà họ Thẩm, cô cũng không thể trách tôi lấy cô làm vũ khí sử dụng được, dẫu sao thì đây cũng là cô đưa tới cửa, đợi sau này chuyện bị lộ rồi, còn làm phiền cô đi tù thay tôi.

“Cô hai nói đùa, tôi vốn bị ép đồng ý hợp tác với cô, đương nhiên có thể không hại đến mạng người là tốt nhất, cô yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ nghiêm ngặt làm theo yêu cầu của cô.”

“Được, vậy làm phiền tổng giám đốc Dương quan tâm rồi.”

Sau khi cúp máy, Thẩm Thanh Vi bưng ly rượu đề cao trên bệ cửa lên nhấp môi hai ngụm.

Dương Tâm ơi là Dương Tâm, giành đàn ông với tôi, kết cục em gái Dương Nhã của cô chính là kết cục của cô.

Dương Nhã…

Dương Nhã…

Người phụ nữ đáng chết đó, trên đầu vẫn còn mang danh mợ chủ Lục.