Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 245




Chương 245: Hẹn hò, rất ngọt ngào, rất hấp dẫn, rất lãng mạn!

Trầm mặc giống như chết vậy.

Qua hai phút trong loa truyền đến âm thanh có vẻ hơi khàn khàn của Lê Vãn Trinh: “Để tớ suy nghĩ lại một chút đã, nhất định còn có biện pháp khác thuyết phục Phó Linh Ngọc, nhất định có.”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Dương Tâm híp mắt nhìn màn hình điện thoại dần dần đen lại, bát đắc dĩ thở dài.

Nếu như Triệu An bị gia tộc kinh doanh bình thường nhìn trúng lựa chọn anh làm con rễ hiền, thì với thực lực gia tộc Lê thị thì làm lớn chuyện cũng không sợ.

Nhưng đối phương lại là tài phiệt thế gia Phó thị, thế lực trải rộng toàn bộ các diễn đàn chính trị, một tay.

che trời, chỉ cần bọn họ ra một cái mệnh lệnh cho dù là nhà họ Lục cũng chỉ sợ là quá sức, huống chi nhà họ Lê còn không có bắt kỳ bối cảnh thế lực ngầm nào chống lưng.

“Thế nào, ở phòng sát vách cũng có thể nghe được tiếng thở dài của em, là gặp phải phiền phức gì sao?”

Đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh trầm thấp hùng hậu mà từ tính, dọa Dương Tâm giật mình kêu to một tiếng.

Cảm nhận được lưng của mình dán lên lồng ngực rắn chắc của anh, cô nào dám động đậy bậy bạ?

“Anh, anh lùi lại một chút, nóng.”

“Nóng ư?” Lục chó nhíu mày cười một tiếng: “Nếu nóng quá thì cởi quần áo ra đi? Cởi rồi sẽ không nóng Con chó dâm đãng này, lại bắt đầu phóng túng rồi.

Lục Gia Bách vòng tay ôm chặt lấy eo của cô, khuôn mặt điển trai chôn ở trong sợi tóc đặt cằm lên vai cô, sau khi hít một hơi thật sau, nói giọng có chút khàn khàn: “Vốn dĩ rất mệt, nhưng sau khi ngửi mùi hương trên người của em xong tất cả mệt nhọc toàn bộ đều tan biến hết, hiện tại anh cảm giác mình tràn đầy sức lực có dùng như thế nào cũng không hết, nếu không……

“Dừng lại.” Dương Tâm vội vàng nói xen vào: “Anh đi nói chuyện với Triệu An đi, nói cho anh ta biết chuyện khốn kiếp bảy năm trước anh ta đã làm, Tiểu Tân không có tội, nó không thể cứ như vậy bị bệnh tật ốm đau hành hạ chết được.”

Lục Gia Bách trầm thấp cười một tiếng: “Sớm quyết định như vậy có phải tốt không? Chuyện này cũng sẽ không kéo đến tận bây giờ, anh biết các người đang lo lắng thế lực nhà họ Phó, nhưng nơi này là Hải thành do ông đây quyết định, Lục Gia Bách anh chưa chắc đã sợ đệ nhất tư lệnh kia.”

Bỗng nhiên Dương Tâm quay người: “Anh cũng cảm thấy nên nói cho Triêu….Ưm…”

Hành động này của cô rõ ràng là đưa mình đến bên miệng người đàn ông ở sau lưng, Lục chó làm gì còn khách khí nữa chứ?

Dường như là trong nháy mắt ngay lúc cô quay người lại liền cúi người hôn lên môi của cô.

Chậm rãi, chậm rãi anh làm sâu hơn nụ hôn này.

Đến cuối cùng, anh bắt đầu không vừa lòng loại nếm một chút rượu độc giải khát này.

Mỗi lần chạm vào cô một chút, trong lòng lai giống như có vô số con côn trùng nhỏ đang bò, đến nỗi não anh phát trướng trong lòng càng thêm ngứa ngáy khó nhịn.

Anh thật sự hận không thể đè cô ở dưới thân hung hăng chiếm hữu, khiến cô ở dưới sự xâm phạm của mình chết trong cao trào.

Dương Tâm bị khi thế hung ác quanh người anh tỏa ra dọa sợ, khóe mắt liếc qua rơi vào hắn hai con ngươi bên trên, lúc nhìn thấy cuồng phong mưa rào không che giấu chút nào bên trong ánh mắt của anh, trong đầu của cô giống như có đồ vật gì nổ tung oanh một tiếng.

Tên đàn ông chó này vậy mà mắt kiểm soát.

Giữa ban ngày trong phòng làm việc mất kiểm soát.

Quả nhiên người đàn ông cắm dục quá lâu ngày vừa kinh khủng lại nguy hiểm, nhìn dáng vẻ như sói như hỗ này của anh, có lẽ mười cô gái cũng không cho anh ăn no được.

“Lục Gia Bách…… M Nhân lúc anh tập trung tất cả lực chú ý dùng để cướp đoạt cô, cô đột nhiên đưa tay đẩy anh ra.

Lục Gia Bách lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ngã vào bên trong trên ghế xoay sau bàn làm việc.

Anh có chút bất đắc dĩ xoa bóp trán, thở dài: “Vốn dĩ còn tưởng rằng phụ nữ trên đời này đều có thể tùy ý mình hành động, chưa từng nghĩ tới cuối cùng anh lại yêu phải một đóa hoa hồng hoang có gai, thôi thôi, nếu em đã không muốn, anh nào dám cưỡng ép?”

Dương Tâm liếc mắt nhìn anh một cái, trên mặt tràn đầy bát lực.

Tên chó chết này vừa rồi rõ ràng khi dễ cô đủ điều, bây giờ lại bày ra dáng vẻ oán phụ cho ai nhìn?

“Vừa rồi lời em nói với anh, anh có nghe thấy hay không?”

Lục Gia Bách vơ lấy chén trà trên bàn ngửa đầu ực mạnh mấy ngụm, khó khăn lắm mới áp chế được ngọn lửa ở bụng dưới khiến anh phát điên kia, anh nói: “Đợi đến tối sau khi quay trở về cơ sở chữa bệnh anh sẽ nói chuyện này với Triệu An.”

“Đi.

Lục Gia Bách ngước mắt nhìn cô lơ đãng hỏi: “Ngày mai có rảnh không?”

Anh vẫn chưa được trải nghiệm qua cảm giác hẹn hò đâu, chắc là sẽ rất ngọt ngào, rất lãng mạn, rất hấp dẫn ngày mai phải đi thử một chút mới được.

“Xin lỗi, ngày mai em có hẹn rồi, Trần Tuấn nói muốn mời em đi ăn cơm.”

Một chậu nước lạnh dội xuống, lạnh từ đầu tới chân.

Nụ cười trên mặt Lục chó dần dần tan biến, anh híp mắt nhìn cô, gằn từng chữ một: “Ngày mai em chỉ có thể đi hẹn của anh, còn tất cả những người khác từ chối hét.”

Dương Tâm bị giọng điệu cuồng vọng bá khí này chọc cười: “Em nói này cậu Lục, làm phiền anh nói có đạo lý một chút được hay không, là Trần Tuần hẹn em trước và em cũng đã đồng ý rồi, chuyện gì cũng có thứ tự tới trước tới sau được không?”

Hừi Lục chó hừ lạnh một tiếng.

Nếu như anh và tên Trần Tuần kia nói đến tới trước tới sau, vậy anh ngay cả một góc áo của người phụ nữ này anh cũng chạm không đến.

“Vậy được, em bảo anh ta mời em đi ăn cơm trưa, thời gian ban đêm dành cho anh, anh đủ tới trước tới sau rồi chứ?”

Khóe miệng Dương Tâm hung hăng co quắp hai lần.

Cái loại người vô sỉ này.

Cô càng không có cách nào phản bác!

Biệt thự nhà họ Triệu, trong phòng khách.

Phó Linh Ngọc đoan chính ngồi ở trên ghế sa lông nghe điện thoại.

“Anh, tra rõ ràng chưa? Số liệu gen của em rốt cuộc là làm sao lại bị rò rỉ ra ngoài?”

Sau một lát trầm mặc, trong loa truyền đến một âm thanh trầm thấp hùng hậu mà từ tính: “Là sở nghiên cứu tiết lộ ra ngoài, sau khi chuyên gia kiểm tra đã phát hiện có Hacker xâm nhập kho số liệu sở nghiên cứu.

“Hacker?” Phó Linh Ngọc lắc đầu, trong hai con ngươi bắn ra một tia trí tuệ: “Em cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy đâu, nhà họ Lê đã sớm chuẩn bị, nghe nói đứa trẻ mắc bệnh máu trắng vẫn luôn được gửi nuôi ở bên người cô hai nhà họ Lê,”

“Mà Lê Vãn Trinh này chính là cô gái năm đó điên cuồng thầm mến Triệu An, anh, anh giúp em điều tra thật kỹ chuyện này, em ngược lại muốn xem xem năm đó vì sao Lê Vân Thảo lại muốn giao huyết mạch hoàng gia Hi Lạp cho mình em gái nuôi dưỡng.”

“Được, anh sẽ sai người đi điều tra chuyện này, Linh Ngọc, thân thể em không tốt, tuyệt đối đừng đi hiến tủy nghe thấy không?”

“Anh yên tâm đi, thật vất vả mới nhặt về cái mạng này, còn chưa kết hôn với Triệu An sao có thể làm chuyện điên rồ được chứ?”

“Ừm, anh cúp trước đây, có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại cho anh là được rồi.”

“Vâng.”

Vừa chấm dứt cuộc trò chuyện, cửa phòng bị đẩy ra, Mẹ Triệu bưng một đĩa hoa quả đi đến.

Phó Linh Ngọc nhéo nhéo lông mày, trên mặt lộ ra một tia không vui, nhẹ nhàng nói: “Bác gái, cháu không thích người khác chưa có được đồng ý của cháu đã tiến vào phòng cháu, làm phiền lần sau trước khi tiến vào gõ bác nhớ gõ cửa phòng.”

Mẹ Triệu khẽ giật mình.

Bà rất muốn nói một câu ‘Nơi này là nhà họ Triệu, tôi quyết định’ .

Nhưng bà không dám.

Trước mặt này là người sắp trở thành con dâu của bà, gia thế hoành tráng thân phận cao quý, bà chỉ có thể coi cô là Bồ Tát mà cung phụng.

“Được Được được, lần sau bác nhất định sẽ gõ cửa, vừa rồi Triệu An gọi điện thoại cho bác nói cơ sở chữa bệnh có một số việc phải xử lý, sẽ trở về muộn một chút nó bảo cháu nghỉ ngơi sớm một chút.”

Phó Linh Ngọc nghe xong cơ sở chữa bệnh trong nháy mắt liền rất hào hứng: “Cháu còn chưa đến cơ sở chữa bệnh của anh ấy lần nào đâu, cháu rất tò mò, bác gái, bác xem có thể sắp xếp tài xế đưa cháu tới đó không?”

“Được chứ.” Mẹ Triệu đương nhiên sẽ không cự tuyệt: “Vậy để bác đi bảo ông Vương đưa cháu đi, có cần bác đi cùng không?”

“Không cần bác lớn tuổi rồi nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn, đúng rồi bác đừng gọi điện thoại báo cho Triệu An, cháu muốn lặng lẽ cho anh ấy một bất ngờ.”

“Được được.”