Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 243




Chương 243: Em đã câu kết thành một phe với anh ta lâu rồi đúng không?

Ngay lúc đó, Trần Uyên chỉ cảm thấy trời đất như đã sụp đồ.

Đây là anh trai của cô.

Anh trai ruột của cô.

Làm sao anh ta có thể nói ra câu bảo em gái ruột của mình đi làm tình nhân cho người khác vậy?

Rốt cuộc là làm sao anh ta lại có thể thốt ra câu đó được chứ?

Chỉ một giờ trước, cô còn nghĩ rằng cho dù là nhà họ Trần có tán gia bại sản, cô cũng sẽ đưa anh trai ra ngoài.

Nhưng thực tế đã nặng nề tát vào mặt cô một bạt tai.

Tình thân đôi khi cũng sẽ biến chất.

“Anh à, anh có biết là mình đang nói gì không hả? Em là Uyên Uyên, là em gái ruột cùng cha cùng mẹ với anh, làm sao anh có thể để em đi làm tình nhân cho một người đàn ông đã có gia đình rồi chứ? Làm như vậy sẽ bị người đời mắng chửi sau lưng là “con nhỏ đê tiện”, là “kẻ thứ ba” đấy.”

Trần Nhiên bầu lấy mái tóc rối bù ở trước trán, có chút mắt kiên nhẫn nói: “Vậy thì phải làm sao đây, nếu như năm đó em không phản bội Lâm Thanh, người đàn ông đó sẽ quay lại báo thù sao? Anh đã bị anh ta hại thành ra như thế này rồi, chẳng lẽ em muốn trơ mắt ra nhìn anh đi tù rồi bị lưu lại án tích hay sao?”

Trần Uyên mỉm cười.

Cứ cười mãi cho đến khi khóe mắt đã giàn giụa nước mắt.

“Anh, anh phạm tội rồi, tòa tuyên án anh là do anh tự gieo gió gặt bão, vì anh đã lấy hàng trăm tỷ đẻ lấp vào món nợ khổng lồ do cờ bạc gây ra, bằng chứng xác thực nên không ai có thể giúp anh được nữa.”

“Lâm Thanh anh ta đã giơ cao đánh khẽ rồi, nếu không thì anh đã không đơn giản là phải ngồi tù ba năm như vậy đâu, mà sẽ trực tiếp bị kết án tù chung thân luôn đấy anh có hiểu không?”

Trần Nhiên nghe xong liền tức giận, trừng mắt lên nhìn cô, nghiến răng nói: “Không ngờ là em lại nói những lời tốt đẹp về cái tên đó à? Trần Uyên, chắc không phải là em đã cấu kết thành một phe với anh ta từ lâu rồi đó chứ, muốn đầy anh vào tù để rồi sau một mình nuốt trọn tài sản của nhà họ Trần à.”

Trần Uyên nhìn anh ta bằng ánh mắt không thể tin được, giọng nói run rầy đáp lại: “Anh, sao anh lại có thể nói ra những lời này? Vì chuyện của anh, em đã phải chạy vạy khắp nơi, trước khi đến thăm tù em đã định khởi kiện lên Tòa án Nhân dân trung cấp rồi, sao anh lại có thể nói em như thế, làm sao lại có thể được chứ?”

Trần Nhiên siết chặt tay cô, lo lắng nói: “Em gái ngoan, nếu như em đã sẵn lòng giúp đỡ anh rồi, vậy thì em cứ dùng cách làm một phát ngắn gọn có được không hả? Cái người đã xúi giục anh thao túng thị trường chứng khoán nhất định là đang nằm trong tay của Lâm Thanh, em cứ đi làm tình nhân của anh ta và cầu xin anh ta giao người ra, chỉ cần người đó bị bắt, anh sẽ vô tội và được thả ra thôi.”

Sau khi trải qua nỗi đau lúc ban đầu, Trần Uyên đã tê dại rồi, cô nhìn Trần Nhiên cười đau khổ rồi lắc đầu nói: “Em sẽ không chà đạp bản thân mình như thế đâu, anh à, em hứa với anh sẽ cố gắng hết sức, lấy tất cả mọi thứ của nhà họ Trần ra để cứu anh, nhưng em sẽ không đi tìm Lâm Thanh đâu, anh hãy dập tắt cái hi vọng này đi.”

Nói xong, cô đứng dậy lao ra khỏi phòng thăm tù.

Những tiếng la hét xen lẫn những lời chửi mắng của Trần Nhiên vang lên sau lưng, cô đều để ngoài tai, sau khi chạy ra ngoài, cô dựa vào tường và từ từ trượt xuống, trực tiếp ngồi bệch xuống sàn nhà.

Đây là anh trai ruột của cô.

Khi đẩy cô ra để đỡ súng thậm chí còn không hề chớp mắt lấy một cái.

Cuối cùng cô cũng đã hiểu được mục đích mà bồ bảo cô đến thăm tù rồi.

Có lẽ nhà tù này mới là chốn đi về tuyệt vời nhất của Trần Nhiên và chỉ có nơi này mới có thể khiến anh ta rửa sạch tâm hồn, thay da đổi thịt mà thôi.

Trụ sở chính Lục Thị.

Dương Tâm biết được tin rằng Trần Nhiên đã bị kết án ba năm tù từ miệng của Lục Gia Bách, cô đã gọi điện thoại cho Trần Uyên, nhưng không ai nghe máy.

Lục Gia Bách bước tới giật lầy chiếc điện thoại trên tay cô, giọng điệu ấm áp nói: “Trần Uyên đã đi đến nhà tù nên chắc là đã để điện thoại ở nhà rồi, lát nữa hẫn liên lạc với cô ấy, em cũng đừng lo lắng, trải qua thất bại cũng là một loại trưởng thành mà.”

“Nhưng cái giá phải trả cho sự trưởng thành này là quá lớn rồi.”

Lục Gia Bách liếc nhìn cô, rồi cất tiếng hỏi: “Chẳng lẽ cái giá mà em phải trả khi trưởng thành lại không lớn à?”

Dương Tâm nghẹn ngào.

Lục Gia Bách lại nói: “Anh không thể cản trở sự trưởng thành của cô ấy, bởi vì em cũng đã từng trải qua như thế, con người sống trên đời này gặp phải chuyện không như ý là rất nhiều, vậy nên đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Dương Tâm cười ôm trán: “Cũng đúng, vậy thôi, cứ thuận theo tự nhiên vậy.”

Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch, trưởng thư ký bước vào: “Chủ tịch Lục, cô Thẩm tới, đang đợi ở đại sảnh tầng một, lễ tân gọi điện thoại đến hỏi ngài có rảnh để gặp cô ta không.”

Dương Cửu quay người đi về phía cửa.

Lục Gia Bách nhanh chóng vươn tay túm lấy cô lại: “Em đi đâu đấy?”

Dương Tâm trợn mắt, dùng cằm chỉ vào phòng làm việc ở đối diện: “Xử lý tài liệu, anh cứ yên tâm đi, em không có nhiều sức lực để tranh cao thấp với một người phụ nữ xa lạ như vậy đâu, anh cứ bận việc đi.”

Một lúc sau, Thẩm Thanh Vi chân mang giày cao gót đi vào văn phòng chủ tịch.

Lục Gia Bách đã quay trở lại phía sau bàn làm việc rồi, xoay cây bút trong tay, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì à?”

Thẩm Thanh Vi đi tới trước mặt bàn cong trong văn phòng, đặt nửa thân trên của cô ta lên trên bàn, nghiêng người nhìn anh, cười hỏi: “Máy ngày nữa là ngày gì chẳng lẽ anh quên mát rồi sao?”

Lục Gia Bách sửng sốt.

Vô thức nhìn cuốn lịch để bàn ở một bên, anh đã dùng bút khoanh tròn vào ngày Hai mươi hai.

Đó là…

Đáng chết, dạo này bận quá, suýt chút nữa là quên mắt ngày mốt là sinh nhật của người phụ nữ đó rồi.

Đây là sinh nhật đầu tiên anh cùng trải qua với cô ấy sau khi họ gặp nhau, vì vậy không thể bỏ lỡ nó được.

Thẩm Thanh Vi nhìn theo tầm mắt của anh.

Nhìn thấy ngày Hai mươi hai trên tờ lịch để bàn đã được anh khoanh tròn lại, không khỏi mỉm cười rạng rỠ.

Cô ta biết rằng người đàn ông này nhớ sinh nhật của cô ta, nhất định cô ta phải có một vị trí rất quan trọng trong trái tim của anh.

“Gia Bách, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã nhớ đến sinh nhật của tôi.”

Lục Gia Bách giật mình.

Ơ…

Anh nhớ cái rắm đấy.

Cái ngày được khoanh tròn trên cuốn lịch này là ngày sinh của Dương Tâm.

Nhưng sau khi nghĩ lại, sinh nhật của Thẩm Thanh Vi hình như cũng là ngày Hai mươi hai, sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm với Dương Tâm.

“Hi hì.” Khóe miệng anh giật giật, ngoài mặt giả vờ tươi cười nói: “Quá khen rồi, cô muốn quà sinh nhật gì, tôi sẽ mua cho cô.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Vi càng thêm rạng rỡ: “Quà chỉ là một trong số đó, anh phải mời tôi đi ăn tối nữa.”

“Không phải là sinh nhật của cô à, tại sao lại muốn tôi mời cô đi ăn chứ?”

Thẩm Chí Vĩ đập vào đùi, cười hì hì: “Thế thì tôi mời anh vậy, nhưng mà để phụ nữ mời anh một bữa thì thể diện của anh chịu nổi không?”

Sắc mặt của Lục Gia Bách nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nói: “Chịu nổi chứ, vì vậy chúng ta hãy quên đi, tôi sẽ tặng cô một món quà, không đi ăn nữa.”

Thẩm Chí Vĩ sửng sốt, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc, có chút ngượng ngùng hỏi: “Ngày Hai mươi hai anh còn có việc bận khác à? Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, sẽ không làm mắt quá nhiều thời gian thời gian của anh đâu.”

“Xin lỗi.” Lục Gia Bách từ chối rất dứt khoát: “Quả thực ngày Hai mươi hai tôi có một việc rất quan trọng cần phải giải quyết, thực sự không thể để dành thời gian ra được hay là sau này bù lại cho cô?”

“Vậy à.” Vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt Thẩm Chí Vĩ: “Được thôi, vậy sau này anh nhớ phải nhớ bù đắp lại cho tôi đấy.”

“Ừm.”

Nơi làm việc của trưởng phòng thiết kế.

Mặc dù Dương Tâm không thể nghe rõ cụ thể là hai người họ đang nói cái gì, nhưng giọng điệu nũng nịu đó của Thẩm Chí Vĩ và giọng nói dịu dàng kia của Lục Cầu vẫn lọt vào tai cô.

Trò chuyện hài hòa vui vẻ.

Chắc hẳn Thẩm Chí Vĩ là ánh trăng sáng trong tâm trí của cái tên Cầu đó rồi.

Cô ghét nhát là loại đàn ông đặt bạch liên hoa vào trong lòng.

Lúc này, điện thoại trên mặt bàn vang lên, màn hình hiện lên một tin nhắn.

“Tâm Tâm, ngày mốt là sinh nhật của em rồi, quy tắc cũ, em mời anh đi nhé.”

Người gửi tin nhắn là Trần Tuần.

Khóe môi của Dương Tâm hơi cong lên, đáp lại một câu: “Được rồi, quy tắc cũ nên là em mời anh, anh thanh toán tiền.”

Nhà họ Dương.

Bên trong phòng ngủ.

Ôn Bích Như đẩy cửa đi vào: “Nhã Nhã, cơ hội của chúng ta tới rồi.”