Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 234




Chương 234: Ghen, bẻ trật khớp tay anh!

Bên trong văn phòng phòng tổng giám đốc.

Sau khi Lục Gia Bách và Thẩm Thanh Vi nói chuyện với nhau máy câu xong thì anh cúi đầu lầy một chuỗi chìa khóa trong ngăn kéo ra.

“Mỗi lần cô đến Hải Thành đều thích ở biệt thự bờ biển, tôi nghĩ có phải là cô đặc biệt thích chỗ đó không, cho nên tôi đã ra lệnh cho người ta đem căn biệt thự ở bờ biển chuyển sang tên cô, sau này cô đến Hải Thành mà muốn đến chỗ đó thì không cần phải xin phép tôi, cưa trực tiếp đến đó là được.”

Nói xong anh đưa chìa khóa trong tay cho cô ta Thẩm Thanh Vi sững sờ, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.

Sở dĩ cô ta thích biệt thự bờ biển là vì anh ở đó.

Bây giờ anh tặng biệt thự cho cô, chẳng phải về sau cô ta sẽ không thể cùng sinh hoạt chung với anh dưới một mái nhà nữa?”

Vậy cô ta còn muốn căn biệt thự này làm cái gì?

“Chỗ này là nơi ở riêng của anh, anh tặng nó cho tôi thì anh ở đâu?”

Lục Gia Bách nhíu này.

Anh vẫn không quên lời nói châm chọc của người phụ nữ kia lúc ở trên ban công.

Tốt xấu hì bây giờ anh cũng là người có vợ, anh cảm thấy mình không thể mập mờ không rõ ràng với bất kỳ ai, dù là ân nhân cứu mạng của anh như Thẩm Thanh Vi cũng không được.

“Tôi sắp thành lập gia thất rồi, sau khi cưới xong sẽ ở chung với vợ, mà căn biệt thự ở bờ biển kia không phải căn phòng cưới lý tưởng của tôi, tôi sẽ lại chế tạo cho cô ấy một căn nhà thoải mái dễ chịu.”

Nụ cười còn sót lại trên mặt Thẩm Thanh Vi hoàn toàn biến mất.

Vợ trong miệng anh chính là Dương Nhã?

Suốt bảy năm qua cũng không thấy anh có nửa điểm hứng thú gì với người phụ nữ kia, tại sao bây giờ lại thay đổi nghiêng trời nghiêng đất như thế?

Tại sao chứ?

“Cũng đúng, anh sắp kết hôn rồi, tôi còn chưa kịp chúc phúc cho anh đâu.”

Lục Gia Bách cười nhạt một tiếng, ngước mắt nhìn qua cửa số sát đất thây Dương Tâm từ trong văn phòng đi ra, anh lập tức nói với Thẩm Thanh Vĩ: “Thanh Vị, tôi có chút chuyện cần phải xử lý, lát nữa tôi sẽ bảo Đoàn Ninh đưa cô tới biệt thự bờ biển, hôm khác có thời gian, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm.”

Nói xong, anh cầm lấy điện thoại trên bàn rồi chạy ra ngoài.

“Bách…” Thẩm Thanh Vi thử mở miệng gọi anh một tiếng, ai ngờ tốc độ của người đàn ông kia quá nhanh, cô ta vừa mở miệng thì đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Nhìn cả căn phòng yên tĩnh, cô ta vô thức siết chặt cái chìa khóa trong tay.

Dương Nhã…

Dương Nhã…

Bảy năm, suốt bảy năm ròng rã, tại sao lại không thể mài chết mày?

Trong thang máy, Dương Tâm đưa tay nhắn nút đóng cửa, kinh ngạc nhìn hai cánh cửa đang đóng lại.

Trong thoáng chốc, bên tai cô vang lên tiếng cười nói vui vẻ truyền ra từ bên trong phòng tổng giám đốc.

Nghe rất chói tai.

“Tinh.”

Tiếng báo của thang máy vang lên, cô vô thức liếc mắt nhìn, có một cánh tay từ bên ngoài thò vào.

Cô Dương độc ác không nói lời nào, nắm lấy cổ tay đối phương rồi dùng sức tách ra.

“hắc Một tiếng nứt xương xen lẫn với tiếng hít sâu vang lên trong không gian phong bế này.

“Em, cái người phụ nữ lòng dạ độc ác này.”

Khi đang nói chuyện, người đàn ông ở bên ngoài cưỡng ép chui vào từ khe cửa.

Ngay sau đó anh chống tay vào vách thang máy, giọng nói khàn khàn nói: “Mẹ nó ai chọc giận em, ông đây đi dạy dỗ nó.”

Dương Tâm quay mặt đi chỗ khác, nói: “Không cần, vừa nãy em đã dạy dỗ rồi.”

Một lúc lâu sau Lục Câu mới phản ứng lại được.

“Bảo bối, em đang ghen sao?”

Cơ thể Dương Tâm cứng đờ, hung ác nhìn chằm chằm vào anh, nghiến răng nói: “Có người đẹp từ nước ngoài trở về, anh không đi theo cô ta đi, lượn lờ trước mặt em làm cái gì?”

Tiếng cười trầm thấp của anh từ đỉnh đầu truyền đến.

Anh dám chắc người phụ nữ này đang ghen.

Ừ, đây chính là hiện tượng tốt.

“Cô ta tới để lầy chìa khóa biệt thự.”

Nghe vậy, hơi thở trên người Dương Tâm càng trở nên lạnh lẽo: “Cút.”

“Anh đã chuyển căn biệt thự bờ biển kia sang tên cho cô ta, sau này đó chính là nhà của cô ta, không liên quan gì tới anh, anh đã cho người đến thu dọn đồ đạc, cô vợ trẻ à, bây giờ anh đang không có chỗ đi, em có thể thu nhận anh không?”

Vãi lìn!

Anh có biết xấu hổ không vậy?

Dương Tâm có chút tức giận, nhưng bị anh nói như vậy xong thì không thể nào bộc phát lửa giận được.

“Ngài Lục thật là hào phóng, vừa tặng đã tặng một căn biệt thự trị giá mấy trăm tỷ, chỉ sợ nếu hồng nhan tri kỷ mà quá nhiều, nói không chừng sẽ sớm ngày táng gia bại sản.”

Lục Gia Bách cười một tiếng, tiền đến nói sát vào tai cô: “Thẩm Thanh Vi từng cứu anh một mạng, bây.

giờ trả cho cô ta một căn biệt thự cũng không lỗ, năm xưa nếu không phải cô ta cứu anh thì bây giờ em đã không có chồng, nói ra thì em cũng là người có lãi.”

Cái mặt hàng không có liêm sỉ này.

“Á, đau quá, chị Tâm, có tức giận thì đợi lát nữa đánh được không, giờ bẻ lại khớp cho anh với.”

Dương Tâm liếc anh một cái.

Sau khi nghe anh giải thích một phen, tâm trạng phiền muộn cũng vơi đi không ít.

Về phần nguyên nhân, cô cũng lười đi truy cứu đến cùng.

Cô cầm lấy cổ tay anh, sau đó dùng sức vặn một cái, rắc một tiếng, chỗ xương bị lệch bọ cô vặn trở về vị trí ban đầu.

“Chung cư Thịnh Cảnh không còn phòng trống, anh chạy về biệt thự của nhà họ Lục mà ở đi.”

…” Nói cách khác là lần chịu đau này là vô ích sao?

Mẹ nó.

Kyoto.

Sau khi Lê Vãn Trinh trải qua mấy ngày phân vân do dự, cô ấy quyết định đi tìn Phó Linh Ngọc.

Ân oán tình thù, yêu hận giận si chung quy cũng không bằng tính mạng của con trai.

Nhưng khi cô ấy chuẩn bị đi hẹn gặp mặt Phó Linh Ngọc thì nhận được tin Phó Linh Ngọc và Triệu An đã rời khỏi Kyoto trở về Hải Thành rồi.

Rơi vào đường cùng, cô ấy đành phải ngồi máy bay vòng ngược trở lại.

Ở Hải Thành cũng tốt, rời xa cái vòng chính trị ở Kyoto, có làm chuyện gì cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.

Xưởng chế thuốc Nhã Lam, khu làm việc.

Có một chiếc xe con màu đen đang chằm chậm đi đến, chậm rãi dừng lại ở quảng trường.

Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da đi đến trước chiếc xe thương vụ phiên bản Rolls Royce dài nhất, cung kính nói: “Hoan nghênh ngài Thẩm đã đến tuần tra xưởng chế thuốc, tôi là người phụ trách của chỗ này, Dương Khai.”

Cửa xe được mở ra, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi từ trong xe chui ra.

Đây là một người đàn ông rất ưu nha, mỗi cái nhắc tay nhắc chân đều thể hiện khí chất quý tộc, bộ vest màu trắng trên người anh ta càng làm nổi bật lên vẻ ôn nhu như ngọc của anh ta.

Anh ta tên là Thẩm Thành, là người cầm quyền hiện tại của Thẩm Thị ở Lâm An.

“Giám đốc Dương.” Người đàn ông cong môi, cười nhạt nói: “Tôi tới xem quá trình sản xuất thuốc mới, đây cũng là chuyện mà các giới trong xã hội chú ý nhát, tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm gì.”

Ánh mắt giám đốc Dương lóe lên, giống như lộ ra chút bối rối: “Được, được.”

Trên bậc thang, Huyền Cần kinh ngạc nhìn bóng dáng tôn quý của người đàn ông cách đó không xa, trong mắt lộ rõ vẻ kinh diễm.

Người đàn ông này rất đẹp trai.

Hoàng tử Bạch Mã của cô ta giáng thế sao?

“Haiz.” Một tiếng thở dài vang lên bên tai: “Quả nhiên là vẻ đẹp chết người, tôi còn trông cậy vào cô nói được vài lời, ai ngờ cô lại bị người ta làm cho thần hồn điên đảo.”

Huyền Cần giật nảy mình, vội vàng quay người nhìn lại: “Sư, sư phụ, tại sao chị lại tới đây.”

Dương Tâm vỗ vào cái ót cô ta một cái, cười khẩy nói: “Nếu hôm nay tôi mà không đến đâu thì sợ rằng cô đã bị người ta câu mấy hồn rồi.”

“Nói xong, cô bước xuống bậc thạc đi tới, vừa đi vừa nói: “Anh Thẩm, ngưỡng mộ đã lâu.”

Thẩm Thành đang chuẩn bị đi tới bên này chậm rãi dừng bước chân, ánh mắt tơi vào khuôn mặt của Dương Tâm, vừa nhìn đã giật mình, phản ứng đầu tiên chính là….

Mẹ anh ta sinh cho anh ta một đứa em gái to con như thế vầy từ bao giờ?