Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 203




Chương 203: Con gái nhà họ Phó này, đã định là tôi lấy rồi!

Trong những năm gần đây, nhà họ Lê luôn tuyên bố với bên ngoài rằng Tiểu Tân là do chị gái của Lê Văn Trinh sinh ra và được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của cô ấy.

Ngoại trừ một vài người bạn thân của Trinh Trinh, người ngoài đều không biết thân phận thực sự của Tiểu Tân.

“Làm sao anh biết thân thế của Tiểu Tân?”

Ngay khi Lục Gia Bách chuẩn bị nói, lại gặp Lê Văn Trinh đi ra từ phòng phẫu thuật, anh liền ngừng nói và nháy mắt với Dương Tâm.

Vẻ mặt Dương Tâm bối rối …

Người đàn ông thối này lại chơi trò thần bí gì vậy “Em ở đây với cô Lê đi, công ty của anh có chuyện cần giải quyết, anh đi trước.”

Dương Tâm càng thêm khó hiểu.

Cô luôn cảm thấy người đàn ông này biết điều gì đó.

Sau khi nhìn anh rời đi, Dương Tâm nhìn Lê Văn Trinh, vẻ mặt khó hiểu, cau mày hỏi: “Làm sao Lục Gia Bách biết được thân thế của Tiểu Tân?”

Lê Văn Trinh khẽ gật đầu, nói qua loa: “Dương Tùy Ý đã đưa mẫu máu của Lục Gia Tân cho Tiểu Tân.

Lục Gia Bách đã bí mật điều tra và tra đến trên đầu Tiểu Tân. Có thể anh ấy thấy Tiểu Tân giống tớ, lại nghĩ đến chuyện bảy năm trước tớ đột ngột rời khỏi Hải Thành, nhiều năm không về, tự mình đoán ta.”

Dương Tâm đưa tay xoa xoa ấn đường: “Được rồi, chúng ta đừng nói về anh ấy nữa, tay của người đàn ông kia có thể vươn tới trời, muốn điều tra cái gì còn không phải dễ như trở bàn tay à? Nói về tình huống của Tiểu Tân đi, tiếp theo cậu định làm gì?”

Lê Văn Trinh co người ngồi trên sô pha, vùi mặt vào lòng bàn tay, buồn bực nói: “Tâm Tâm, cậu vừa mới kiểm tra tình huống của thằng bé rồi. Dựa vào kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm của cậu, thằng bé còn có thể sống bao lâu?”

Dương Tâm bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đưa tay ra ôm cô ấy, khàn giọng nói: “Bệnh tình của Tiểu Tân đã đến giai đoạn cuối. Cậu phải biết rằng trong tình huống bình thường chỉ có thể sống được ba tháng, nhưng nếu sử dụng hormone kích thích, tớ có thể giữ cho thằng bé tám tháng nữa. “

Nói đến đây, cô thở dài: “Trinh Trinh, cậu không có thời gian do dự đâu, vì ông trời không cho chúng ta có cơ hội do dự, hãy đi tìm bố của Tiểu Tân đi, biết đâu bó thằng bé có thể cứu được thằng bé. Lùi lại vạn bước mà nói, cho dù tủy của bố thằng bé không hợp, cậu vẫn có thể sinh thêm một đứa nhỏ, dùng máu cuống rốn cứu thằng bé.”

“Không, không, không, tớ không thể đi tìm anh ta, không được.” Lê Văn Trinh liên tục lắc đầu, giọng điệu đau khổ, “Tâm Tâm, cậu không hiểu đâu, vướng mắc này rất phức tạp. Anh ta không yêu tớ, thậm chí còn chán ghét tớ. Nếu để cho anh ta biết rằng tớ đã trộm giống của anh ta, ở sau lưng sinh ra một đứa con trai, anh ta sẽ, sẽ… “

Nói đến đây, cô ấy bắt đầu khóc òa lên.

Dương Tâm lắc đầu thở dài, thấy cô ấy đau khổ như vậy cũng không biết phải khuyên thế nào.

Có chút khổ, người khác không thể nào hiểu được, chuyện như này, đối với ai cũng sẽ đau khổ mà thôi.

“Trinh Trinh, thật xin lỗi. Với bệnh ung thư máu, thuốc có hiệu quả lâm sàng vẫn chưa được nghiên cứu phát minh thành công. Căn bệnh này dù có phẫu thuật cũng vô dụng. Tớ thực sự không thể làm gì được.”

*Tớ biết rõ.” Lê Văn Trinh nghẹn ngào nói: “Cậu đã cố gắng hết sức rồi. Là do tớ nhu nhược, không dám đi tìm cha thằng bé. Là tớ ích kỷ, bỏ mặc sự sống chết của con cái. Người như tớ nên xuống địa ngục đi.”

“Lê Văn Trinh … cậu đang nói cái gì vô nghĩa vậy? Ai cũng có số mệnh của mình. Đó không phải là lỗi của cậu, đừng ôm hết về mình.”

“Tâm Tâm, cho tớ thêm vài ngày nữa. Tớ đã mang Tiểu Tân về Hải Thành, nhát định sẽ đi tìm bố thằng bé, nhưng tớ cần một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.”

“Được.” Dương Tâm đưa tay vỗ vỗ lưng cô ấy, cười nói: “Bất kể cậu quyết định như nào, tớ đều ủng hộ cậu.

Sau khi Lục Gia Bách rời khỏi phòng thí nghiệm, anh trực tiếp lái xe đi tìm Triệu An.

Phòng điều trị, trong phòng làm việc.

Khi Lục Gia Bách mở cửa bước vào, Triệu An đang vùi đầu vào bàn làm việc xem tài liệu.

Cũng không biết là do anh di chuyển quá nhẹ nhàng hay Triệu An quá tập trung, anh đi đến cũng không làm cho anh ta chú ý tới.

“Đang nhìn cái gì đấy? Tập trung như vậy?”

Triệu An sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng nhét đống tư liệu đang cầm vào trong ngăn kéo.

“Không có gì, bệnh án của một người bạn bị ung thư, hình như đang gay go, cậu đến tìm tôi có việc gì?

Lục Gia Bách thấy cử chỉ của anh ta bối rối, rõ ràng là đang giấu anh, vì vậy anh nhướng mày hỏi: “Anh chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì trước mặt tôi. Không biết là hồ sơ bệnh án gì khiến anh nghĩ muốn giữ bí mật.”

Triệu An hơi giật mình, cơ thể anh ta bắt đầu cứng ngắc.

Những gì anh ta vừa cầm chính là xét nghiệm quan hệ cha con của Lục Gia Tân và Dương Tùy Ý, còn có số liệu di truyền của hai anh em Lục Gia Bách và Lục Gia Tân.

Bằng cách so sánh, anh ta phát hiện ra một bí mật động trời.

Số liệu di truyền của Lục Gia Tân trong xét nghiệm quan hệ cha con hoàn toàn phù hợp với số liệu di truyền của Lục Gia Bách.

Điều đó nghĩa là gì?

Có nghĩa là mẫu máu không phải từ Lục Gia Tân, mà từ Lục Gia Bách.

Thằng nhóc Lục Minh kia trộm nhằm mẫu rồi.

Nói cách khác, Dương Tùy Ý không phải giọt máu của Lục Gia Tân, mà là của Lục Gia Bách.

Đây đều là máy sự thật hiếm lạ, anh ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.

“Anh em, tôi hỏi cậu, những năm gần đây ngoài việc chạm qua Dương Nhã, cậu còn chạm qua những người phụ nữ khác sao?”

Lục Gia Bách híp mắt nhìn anh ta: “Cậu nói như vậy là có ý gì?”

“Không, chỉ là tôi tò mò, muốn biết liệu cậu có rơi rớt giống rồng nào bên ngoài hay không thôi.”

Lục Gia Bách duỗi những ngón tay có khớp xương rõ ràng ra, nhẹ nhàng ấn lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Có lẽ tôi nên hỏi cậu cái này. Bảy năm trước cậu đã từng chạm qua người phụ nữ nào chưa?”

Triệu An ngắn người: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Lục Gia Bách nhướng mày cười: “Không có ý gì, tôi cũng rất tò mò, muốn biết cậu có rơi rớt giống rồng nào bên ngoài hay không thôi.”

Khóe miệng Triệu An co rút, anh chàng này còn đánh Thái Cực Quyền với anh ta cơ đấy.

Lục Gia Bách đi tới tủ rượu, thò tay với lấy rượu đỏ trong tủ, rót hai ly, quay lại bàn làm việc, đưa một ly cho Triệu An.

“Thời gian trước tôi nghe nói cậu muốn kết hôn. Thời gian đã định rồi à?”

Tiêu Ân đưa tay nhận lấy, thờ ơ nói: “Hôn ước lập ra từ nhỏ, chỉ cần ông cụ vui vẻ, tôi không có vần đề gì.

Đối với tôi mà nói, phụ nữ chỉ lấy vào cửa để nối dõi tông đường mà thôi.”

“Thật sao?” Lục Gia Bách đưa ly nhấp một ngụm rượu, tò mò hỏi: “Năm đó Lê Văn Trinh theo đuổi cậu rất điên cuồng đấy, cậu không có chút tâm tư gì với cô ấy sao? Thay vì lấy một người phụ nữ mình không yêu về làm đồ trang trí, chẳng bằng cưới Lê Văn Trinh về nhà, tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng được chút cảm tình đúng không?”

Triệu An cười cười, nhưng trong mắt không có độ ấm, mang theo tia mất mát: “Nhà họ Phó ở Kyoto nắm giữ binh quyền, là một ông trùm chính trị, nếu tôi bội ước và hủy hôn, cho dù nhà họ Triệu là danh gia trăm năm cũng không thể gánh nổi hậu quả. Năm đó tôi đối xử lạnh nhạt với Lê Văn Trinh vì tôi không muốn cô ấy trở thành cái gai trong mắt nhà họ Phó. Bây giờ cô ấy đã buông tay, tại sao còn động chạm đến cô ấy?”

Lục Gia Bách sửng sốt, liếc mắt nhìn anh ta: “Ý cậu là cậu từ chối Lê Văn Trinh vì e ngại thế lực nhà họ Phó? Thật ra cậu có cảm tình với cô ấy?

“Chuyện này có quan trọng không?” Triệu An chậm rãi đứng dậy, hai tay ôm chống lên bàn, gằn từng chữ: “Nếu một ngày nào đó nhà họ Phó của Kyoto không ngã, tôi không thể phá hỏng cuộc hôn nhân này.

Con rễ nhà họ Phó đã định là tôi rồi. Không ai có thể cứu được tôi. Dù không yêu Phó Linh Ngọc, tôi cũng phải cưới cô ta.”