Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 167




Chương 167: Không phải một sớm một chiều!

“Bây giờ cháu đang nói cái quái gì thế?”

Bà Lục ngồi bên cạnh khẽ quát: “Ai cũng biết cháu để ý Dương Tâm nhưng cũng không thể xem thường tính mạng của người thân mình được. Cô Dương không phải là một người rất có bản lĩnh sao, chắc hẳn ca phẫu thuật ngày mai sẽ vô cùng thuận lợi.”

Nói xong, bà Lục nghiêng đầu nhìn Dương Tâm, hung hăng trợn mắt nhìn cô, nghiến răng lên tiếng: “Cuộc phẫu thuật này cô nhất định phải thành công đấy!”

Dương Tâm không để ý tới bà ta, quay sang nói với Trần Dự: “Ông Trần cứ yên tâm đi, tôi vất vả lắm mới có thể thoát chốn lao tù kia cũng là vì để hoàn thành cuộc phẫu thuật này, trả ơn cứu mạng của ông cụ năm đó.”

Nói xong, ánh mắt cô liếc nhìn về phía Lục Gia Bách.

Cô đứng dậy, nhìn những dụng cụ phẫu thuật tinh xảo trên bàn mỏ, người mà cô cần cảm ơn thật ra là người đàn ông này.

Trên đời này có mấy người dám từ bỏ tính mạng của mình để giúp cô đâu chứ?

Có lẽ Trần Tuấn chính là một trong số đó.

Thế nhưng tâm tư của anh ta quá mạnh mẽ, chuyện mà anh ta suy tính cũng quá nhiều, có điều thủ đoạn lại không ác bằng Lục Gia Bách.

Cho dù anh ta có thể đánh cược tính mạng mình vì cô thì cũng sẽ không làm những hành động mắt lý trí.

Chuyện này có thể được xem như sự khác biệt giữa hai anh em họ.

Tính cách trái ngược nhau, phong thái cũng khác nhau, ngay cả cách đối nhân xử thế cũng khác.

Đến cuối cùng thì một người đàn ông lịch thiệp, tao nhã, còn một người khác lại cáo già, quản lý cả hệ thống trung tâm thương mại.

Dường như Lục Gia Bách có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, anh khẽ ngắng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô, xem lẫn những tia lửa khó nói rõ thành lời.

Anh cũng không nói gì, chỉ dành cho cô một ánh mắt khích lệ.

Anh luôn âm thầm cỗ vũ cho cô.

Môi Dương Tâm khẽ cong lên, một nụ cười rất nhẹ thế nhưng lại có thể nhìn ra được trong lòng cô đang VÔ cùng vui mừng.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, bây giờ tôi sẽ bắt đầu làm phẫu thuật luôn, ước chừng mắt khoảng mười hai tiếng đồng hồ, mọi người cứ ở bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi nhé.”

“Được.”

Trên bàn mỗ, sau khi Dương Tâm tìm đúng vị trí thì nhanh chóng dùng dao phẫu thuật rạch một đường.

Mắy ngày qua cô đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ.

Đối với những kinh nghiệm mà cô có thì độ khó của ca phẫu thuật này cũng không tính là quá khó vượt xa mức tưởng tượng của cô, mọi thứ đều nằm trong phạm vi năng lực của cô.

Trên thực tế, cô nắm chắc khoảng bảy mươi phần trăm có thể hoàn thành ca phẫu thuật hộp sọ này.

Thế nhưng cho dù là như thế, nhưng giữa đường vẫn xảy ra vấn đề.

Lúc cuộc phẫu thuật diễn ra được khoảng tám tiếng thì hệ thống thần kinh của ông cụ bắt đầu trở nên suy kiệt, các chỉ tiêu trong cơ thể lần lượt đưa ra báo động, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc.

“Cô Dương, tần số tim của ông cụ đột nhiên tăng nhanh.”

“Ấn con người, nhanh chóng tiền hành xoa dịu.”

“Cô Dương, huyết áp của ông cụ đang không ngừng tăng lên.”

“Mau chích thuốc cưỡng chế huyết áp mau chóng giảm xuống đi.”

“Cô Dương, ông cụ bắt đầu xuất hiện triệu chứng khó thở.

“Mang theo máy hô hấp, tăng dưỡng khí đi.”

“Cô Dương, chúng tôi đã thử rồi thế nhưng cũng không có cách nào giúp tần số nhịp tim.”

“Tôi cũng đã thử rồi thế nhưng huyết áp không hạ xuống được.”

“Sau khi đeo máy trợ thở thì vẫn thiếu dưỡng khí.”

Sau khi các chuyên gia quan sát số liệu trên máy, lên tiếng khuyên nhủ cô: “Cô Dương, trong suốt quá trình giải phẫu đã xuắt hiện tình trạng khẩn cấp, tôi đề nghị chúng ta nên dừng phẫu thuật ngay đi.”

“Tôi cũng đề nghị dừng phẫu thuật.”

Dương Tâm không để ý, chuyên tâm vào công việc trong tay mình.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra mình đã làm sai chỗ nào.

Ngay hôm qua, khi kiểm tra não bộ cho ông cụ cô đã mơ hồ phát hiện ra hệ thống thần kinh của ông cụ đang dần suy kiệt.

Lúc ấy, cô cho rằng bướu đang càng sưng to nên mối như thế nhưng hôm nay khi toàn bộ kết cấu não bộ dần xuất hiện trước mắt cô, thì dựa theo những kinh nghiệm mà cô có, cơ bản không phải đến từ những nhân tố tự nhiên.

Bướu trong não của ông cụ thật ra cũng không nghiêm trọng như những gì mà họ tưởng tượng, mà khi dao phẫu thuật của cô rạch xuống một đường thì cũng không thẻ khiến hệ thống thần kinh của ông cụ suy kiệt nhanh tới mức như thế.

Trong tình huống này chắc chắn ông cụ đã bị những nhân tố bên ngoài phá hủy.

Nói cách khác đã có người bỏ thuốc ông cụ, loại thuốc đó đã khiến thần kinh trong não bộ của ông cụ bị suy yếu, thoái hóa một cách nhanh chóng.

“Doãn, lát nữa tôi sẽ báo tên sáu loại thuốc tiêm, cô cứ dựa theo đó mà đi chuẩn bị thuốc cho tôi, sau đó hãy mang tới chích vào tĩnh mạch của ông cụ.”

“Được.”

Dương Tâm tiếp tục tiền hành công việc trong tay, vừa lên tiếng nói ra tên của sau loại thuốc kia, bao gồm cả liều lượng sử dụng của chúng.

“Được.”

Doãn cảm thấy có chút kinh ngạc nhìn cô, lên tiếng: “Dương, cô Dương, những loại thuốc này đều vô cùng mạnh, cô thật sự muốn tiêm một loạt thuốc như thế này vào tĩnh mạch của ông cụ sao?”

“Cô không nghe lầm đâu, cứ làm theo những gì tôi nói là được. Nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ một mình chịu trách nhiệm.”

“Được, được, được, tôi sẽ đi làm ngay.”

Bên ngoài phòng phẫu thuật, người của nhà họ Lục và nhà họ Trần đang cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ mệt mỏi.

Bà Lục đi qua đi lại ở chỗ hành lang, cứ cách một lúc là lại cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay.

“Đã mười bốn tiếng trôi qua thế mà sao vẫn chưa có động tĩnh gì hết vậy? Không phải đã xảy ra chuyện gì nên cái cô Dương Tâm kia không dám ra ngoài gặp chúng ta sao?”

“Bà bớt tranh cãi một chút đi!” Trần Dư lên tiếng quát nhẹ bà Lục.

Bà Lục hung hăng trợn mắt nhìn ông ta một cái, nghiền răng lên tiếng: “Ông là người ký tờ giấy đó, người đưa ra quyết định cũng là ông, néu bố thật sự xảy ra chuyện vậy thì tôi sẽ tới tính số với ông đầy!”

Trần Dự nghẹn lời, gương mặt trở nên nghiêm túc nhanh chóng lui sang một bên.

Bà Lục còn hung hăng bổ sung thêm một câu: “Nếu Dương Tâm thật sự đã gây nên điều gì bắt trắc, khiến bố mắt mạng vậy thì tôi, tôi nhất định sẽ chôn sống cô ta cùng với bố luôn đấy!”

Lời nói của bà ta vừa dứt thì cách đó không xa vang lên một tiếng hét, người hét chính là bà Trần, giọng nói vô cùng lo lắng.

“Lục Minh, cháu sao thế?”

Ánh mắt của tắt cả mọi người đều đổ dồn về phía này, nhìn thấy Lục Minh đang nằm trong lòng bà Trần, lúc này miệng đang sùi bọt mép, cả người co quắp lại, sắc mặt mọi người đều nhanh chóng thay đổi.

Bà Lục chính là người đầu tiên xông tới, nhanh chóng bồng cục cưng của mình ra khỏi lòng bà Tần, ôm vào lòng mình, nghiêm nghị lên tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

Hai anh em Dương Tùy Ý và Dương Tùy Tâm đưa mắt nhìn nhau, Tùy Tâm nhút nhát lên tiếng: “Lục Minh vẫn luôn miệng nói đau đầu, ngực có cảm giác khó chịu, không thở nổi. Cháu vồn định nói cho mọi người biết thế nhưng Lục Minh không để cho cháu nói, cố gắng chịu đựng cho tới bây giờ.”

Bà Lục hung hăng trợn mắt nhìn cô bé, tức giận lên tiếng nói: “Ngu ngốc, nó bảo không nói thì cháu sẽ không nói luôn à? Không phải bình thường cháu mồm mép lắm sao, sao bây giờ lại câm như hến vậy?”

Dương Tùy Ý đứng bật dậy, lạnh lùng liếc bà Lục, nghiền răng nghiền lợi nói: “Miệng của bà có thể sạch sẽ một chút được không, đừng có hở một tí là mở miệng chửi người khác như vậy. Em ấy ngu ngốc vậy thì bà là gì chứ? Là bà nội của kẻ ngốc sao?”

“Cháu…”

“Được rồi, đủ rồi đấy!” Lục Gia Bách tiến lên một bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía con trai đang nằm trong lòng bà Lục.

Bà Trần vội vàng đứng lên nói với bà Lục, nói: “Chị à, ở đây có mấy người Trần Dư trông nom rồi, chúng ta hãy mau đưa Lục Minh tới bác sĩ khám một chút xem thế nào, đừng để xảy ra chuyện gi.”

Bà Lục lo lắng cho cháu trai của mình, cũng không có sức lực để cãi nhau với Lục Gia Bách, sau khi hung hăng trợn mắt nhìn Dương Tùy Ý một cái thì nhanh chóng đưa Lục Minh rời khỏi đó.