Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 165




Chương 165: Thành phố này vây khốn tôi

Trần Uyên lùi về phía sau hai bước, hỏi với âm thanh run rầy: “Vậy nói cách khác, bản thảo số năm trên thị trường hiện nay thật sự bị sao chép thành đạo văn sao?”

Lục Gia Bách gật gật đầu, thản nhiên nói: “Vì có người đã lên kế hoạch muốn làm hại cô thì đương nhiên sẽ không đề lại sơ hở nào. Nếu bản thảo mà cô ta tráo đổi không phải là bản sao chép thì không phải là đã lãng phí bao nhiêu kế hoạch được nghĩ ra một cách cẩn thận như vậy ư?”

Trần Uyên hít một hơi thật sâu rồi nghiền răng nghiến lợi nói: “Giấy tờ này là do tôi ký cho nên tôi sẽ gánh vác mọi hậu quả, chỉ cần Dương Tâm không xảy ra chuyện gì là được rồi. Danh dự của cô ấy không thể bị tổn hại được.”

“Vậy thì danh dự của cô có thể bị chà đạp thoải mái ư?” Lục Gia Bách tức giận nói: “Trần Uyên, cô tỉnh táo lên cho tôi. Chúng ta cần phải điều tra chuyện này thật kỹ và bắt được người đứng sau làm ra việc này. Nếu không thì… lẽ nào cô nghĩ rằng Dương Tâm có thể thoát khỏi tai họa này sao? “

Cả người Trần Uyên đều bị sững sờ.

Đúng vậy, vốn dĩ chuyện này xảy ra là muốn làm hại Dương Tâm. Nếu thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì người bị truy cứu chính là nhà thiết kế chính.

Hơn nữa, Dương Tâm sẽ để cô chịu trách nhiệm với một loạt những hậu quả này sao?

Chắc chắn là không!

Người phụ nữ kia sẽ chỉ biết gánh vác tất cả mọi thứ lên vai mình và dùng những phương thức mạnh mẽ để đưa cô thoát ra khỏi chuyện này.

“Được rồi, tôi không nghĩ tiêu cực nữa. Tôi sẽ đi điều tra. Máy cái bản thảo đều được phụ trách bởi những chuyên gia thiết kế. Tôi sẽ tìm nhà thiết kế của bản thảo số năm và yêu cầu cô ta đưa ra bản thảo gốc. Cái này chắc là có thể chứng minh được tập đoàn Lục Thị không có ý định đạo văn. “

“Không cần.” Đoàn Ninh từ bên ngoài đi vào. Anh vừa đi vừa nói: “Vừa rồi tôi đến phòng thiết kế và người quản lý nhân sự nói với tôi rằng nhà thiết kế phụ trách bản thảo số năm đã xin nghỉ phép dài ngày. Nhưng đã hơn một tuần rồi mà cô ta vẫn không đến công ty. Tôi đoán là cô ta đã bị uy hiếp nên phải đi ra ngoài để tránh xa rắc rồi. “

Trần Uyên trợn hai mắt thật to.

Nhưng Lục Gia Bách lại không phản ứng gì cả, giống như anh đã đoán trước được điều đó vậy.

“Hãy nghĩ cách tìm cô ta đi, cho dù dùng bắt cứ biện pháp gì và cho dù phải lật tung cả thế giới này lên thì cũng phải tìm ra được cô ta.”

“Vâng.”

Lục Gia Bách quay đầu lại nhìn về phía Trần Uyên và nói: “Tôi sợ rằng Dương Tâm không thể thoát khỏi chuyện này. Có lẽ bây giờ cô ấy đã nhận được tin tức và chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho cô. Cô đừng nói những lời như là “tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm” để kích thích cô ấy. Đợi cho đến khi cô ấy bình tĩnh và thoải mái để tiến hành phẫu thuật cho ông cụ xong thì nói sau. Cô đã hiểu chưa? “

Trần Uyên gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Hai người đi ra ngoài đi. Tôi sẽ tự mình liên lạc với tổng giám đốc của thời trang Amy và tổng giám đốc của tập đoàn LG để áp chế chuyện này trước và sau đó sẽ dành thời gian đề điều tra.”

Đúng như dự đoán của Lục Gia Bách, Dương Tâm đã biết về chuyện bản thảo số năm bị sao chép cùng lúc với thời điểm bọn họ nhận được tin tức.

Lúc đó, cô đang thực hiện cuộc kiểm tra trước khi làm phẫu thuật cho ông cụ. Sau khi nhận được tin tức, cô đã dành ra vài phút để gọi cho Trần Uyên và dặn cô ấy đừng làm rối mọi chuyện lên mà có chuyện gì thì đợi cho đến khi cô phẫu thuật cho ông cụ xong đã rồi nói sau.

Ở bên ngoài khu chữa bệnh.

Khi Trần Tuần nhìn thấy Dương Tâm từ trong phòng đi ra thì liền vội vàng chào hỏi.

“Mọi chuyện thế nào rồi? Tình trạng của ông cụ có ổn không? Khi nào thì có thể làm phẫu thuật vậy?”

Dương Tâm nhìn tờ báo cáo trong tay rồi nhíu lại đôi lông mày thanh tú của mình và lẫm bẩm: “Thật là kỳ lạ, lúc này mới chỉ là một buổi tối nhưng tại sao hệ thần kinh của ông cụ lại có thể suy kiệt nhanh như vậy chứ? Chẳng lẽ tốc độ lây lan của khối u đã tăng nhanh hơn rồi sao? Không nên là như vậy chứ.”

Trần Tuần nhìn thầy cô lắm bẩm một mình thì không kìm được mà hỏi: “Dương Tâm à, em làm sao vậy?

Có phải là cơ thể của ông nội anh đã xảy ra vấn đề gì đó nên tạm thời không thể tiền hành phẫu thuật không?”

Dương Tâm lắc đầu và gạt đi những suy nghĩ lung tung ở trong đầu mình.

Chắc có lẽ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.

“Không có vấn đề gì đâu. Các chỉ số đều bình thường. Vậy tất cả các loại thuốc cần thiết mà em liệt kê đã được chuẩn bị hết chưa?”

Trần Tuần gật đầu: “Chúng đều là mua từ nước ngoài theo lời em nói, nhưng vẫn còn phải làm phiền em kiểm tra một chút. Anh sợ sẽ xảy ra sai sót gì đó.”

“Vâng, em sẽ đi kiểm tra xem thế nào. Nếu không có vấn đề gì thì ca mỗ sẽ được sắp xếp vào ngày mai.

Đây là một cuộc phẫu thuật quan trọng nên có thể sẽ mắt nhiều thời gian, chắc là khoảng mười hai đến mười lăm tiếng đồng hồ.”

Trần Tuần nhíu đôi mày kiếm của mình: “Lâu như vậy sao? Cơ thể của em có chịu nổi không?”

“Không sao, em có thể chịu đựng được, anh không cần phải lo lắng đâu.”

Sau khi nói xong, cô chuẩn bị rời đi.

Thấy vậy, Trần Tuấn vươn tay giữ cô lại và nói một cách do dự: “Dương Tâm à, anh đã nghe được tin tức ở bên ngoài. Em đừng lo lắng, anh họ của anh sẽ giải quyết được chuyện này một cách suôn sẻ.”

Dương Tâm sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại thì cô vỗ cánh tay của anh ta và cười nói: “Chỉ là mấy tên hề thích nhảy nhót mà thôi, em còn không thèm để ý đến họ. Lẽ nào máy ngày nay tin đồn vớ vẫn về em vẫn còn ít ư? Chúng cũng không làm em mắt đi miếng thịt nào, cho nên anh lo lắng làm cái gì chứ?”

“Em thật là…” Trần Tuấn không khỏi bật cười: “Đúng vậy, máy năm nay được rèn luyện nên có lẽ trái tim của em đã cứng rắn như sắt rồi.”

“V¡ vậy, anh không cần phải lo lắng cho em đâu. Bọn họ muốn chơi thì em sẽ chơi với họ thật vui vẻ.”

Tập đoàn Lục Thị, ở văn phòng của giám đốc bộ phận nhân sự, Đoàn Ninh đẩy cửa và đi vào.

Trần Uyên vội vàng đứng dậy chào đón anh, sau đó cô ta lo lắng hỏi: “Thế nào rồi, anh đã lầy được thông tin liên lạc của anh ta chưa?”

Đoàn Ninh đưa tờ giấy ở trong tay mình cho cô rồi nhíu mày nói: “Cô thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Một khi cuộc điện thoại này được gọi đi thì sợ rằng số phận sẽ lại buộc chặt các người vào với nhau.”

“Tôi hỏi anh ta chỉ vì công việc, không có tình cảm riêng tư. Lần này, tôi đã gây ra rắc rối cho nên tôi phải có trách nhiệm đền bù tổn thất. Ít nhất thì tôi cũng nên giải thích rõ ràng với tổng giám đốc của tập đoàn LG để anh ta không hiểu lầm Lục Thị và chấm dứt mọi hợp tác với Lục Thị “

“Được rồi.” Đoàn Ninh đưa tờ giấy trong tay cho Trần Uyên và nói nhỏ: “Tổng giám đốc Lục đã nói chuyện điện thoại với ngài Lâm và ngài Lâm đang tức giận. Sự việc lần này đã ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của Tập đoàn LG cho nên tôi hy vọng lời giải thích của cô có thể xoa dịu cơn giận dữ của anh ta.

Trần Uyên nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay và nói lời cảm ơn với vẻ hiền lành.

Sau khi Đoàn Ninh rời khỏi văn phòng, cô chậm rãi đi tới bàn làm việc, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhập một dãy con số trên tờ giấy vào và ấn gọi.

Cô biết rất rõ ràng cuộc gọi này có nghĩa là gì.

Nhưng cô không thể không lùi bước.

Chuyện này là do cô gây ra và nó đã ảnh hưởng trực tiếp đến uy tín của tập đoàn LG trên toàn thế giới.

Bởi vì cô đã làm sai, do vậy về tình về lý thì cô cũng nên thực hiện cuộc gọi này.

Cuộc gọi được kết nối thành công.

Nhưng giọng nói quen thuộc như dự đoán không vang lên mà có một giọng nữ thanh lịch vang lên từ phía bên kia điện thoại: “Alo, xin chào, xin hỏi ngài là ai vậy?”

Trần Uyên cảm thấy trái tim mình đột nhiên đau nhói. Cô chậm rãi nắm chặt điện thoại và nói với giọng khàn khàn: “Xin hỏi ngài Lâm có ở đó không? Tôi có chuyện cần tìm anh ta.”

Một tiếng cười yếu ớt truyền đến từ bên kia điện thoại: “Thật sự xin lỗi, chồng của tôi đang tắm. Nếu không thì đợi một lúc nữa cô gọi lại nhé hoặc là khi nào anh ấy đi ra thì tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô cũng được.”

Trần Uyên hoảng hốt mà cúp điện thoại.

Điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay cô, đập xuống nền nhà lạnh lẽo và phát ra một tiếng “bịch” trầm đục.

Nó giống như một nhát búa nặng nề đập vào trái tim cô, khiến cho cô muốn ngắt đi vì đau đớn.

Người phụ nữ có tiếng cười êm tai như tiếng chuông kia có phải là vợ của anh ta không?

Chắc đúng là vậy rồi!

Cô ta đã gọi Lâm Thanh là “chồng của tôi” mà…

Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má cô, hai chân như mềm nhữn ra và cô trực tiếp ngã ngồi xuống dưới đất.

Dương Tâm à, tao phải làm sao bây giờ? Cái thành phố lạnh lẽo này đang bao vây lấy tao và sợ rằng dù có cố gắng đến cuối đời này thì tao cũng không trốn thoát được.