Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 163




Chương 163: Cô chính là muốn chơi tôi?

Trong phòng ngủ của chung cư Thịnh Cảnh, Dương Tâm đang dựa vào cửa số kính sát sàn để nghe điện thoại.

Là Trần Tuần gọi đến.

“Tôi nghe nói rằng cô đã đưa ra hai yêu cầu với anh họ của tôi, bảo anh ấy chuyển lời cho rồi, Dương Tâm, như vậy có quá đáng lắm không, hai lựa chọn mà cô đưa ra chắc cô của tôi sẽ không chọn đâu, với tính cách của cô tôi, bà ấy sẽ kiên quyết mời Bạch Trác làm phẫu thuật. “

Dương Tâm cười nhạt một tiếng, điềm nhiên nói: “Tôi biết, bà ta hận tôi tận xương tủy, làm sao có thể đích thân đến xin lỗi? Tôi chỉ để cho Lục Gia Bách nói những lời này để bà ta cảm thấy tức tối thôi, tôi không phải thánh mẫu, cũng không phải bạch liên hoa, không có lý do nhịn bà ta.”

Trần Tuần khẽ thở dài: “Vậy phẫu thuật của ông nội tôi?”

“Đừng lo lắng, kế hoạch điều trị của ông ấy đã được đưa ra, và phẫu thuật có thể được thực hiện bất cứ lúc nào. Những ngày này tôi buộc mình phải bước ra khỏi bóng tối năm nào, chỉ nghĩ đến việc trả ơn, tôi không thay đổi quyết định của mình chỉ vì cô của anh. Tôi nói rồi, tôi đưa ra hai lựa chọn đó hoàn toàn là để cô anh tức giận thôi.

Trần Tuần bát lực mỉm cười, trong giọng điệu có chút ý xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, phẩm hạnh của cô thế nào, trong lòng tôi biết rõ.”

Dương Tâm mỉm cười như không có gì: “Không sao, anh cũng là quan tâm mà hoảng, sợ tôi tức giận sẽ làm chậm trễ phẫu thuật của ông Trần, chuyện này không thể trách anh, Trần Tuần, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không từ chối thực hiện ca mỗ cho ông Trần đâu, đây là việc tôi nên làm. “

“Tôi biết, là tôi không…”

Anh ta chưa kịp nói xong thì có tiếng gõ cửa, sau đó một cái đầu nhỏ thò ra từ khe cửa: “Dương Tâm, hoàng thái hậu nhà họ Lục tới rồi, đang gọi cửa bên ngoài.”

Dương Tâm sửng sốt, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ ở cửa, cau mày hỏi: “Cô chắc không nhìn nhằm chứ?”

“Không sai, quả thật là thái hậu nương nương, tôi nhìn thấy qua mắt mèo, thấy bà ta vẻ mặt u ám, như muốn ăn thịt người vậy.”

“Vậy sao?” Dương Tâm nhướng mày và nói vào điện thoại: “Cô của anh đến gặp tôi rồi đấy, để tránh một cuộc khẩu chiến, tôi nghĩ tôi nên gọi điện cho anh họ của anh, bảo anh ấy tới đây một chuyến, tôi sợ đợi lão thái hậu đó bị tôi chọc cho ngất đi, còn có người đưa bà ta đến bệnh viện. “

“Dương Tâm, có lẽ cô tôi đã nghĩ thông rồi, thật sự đi xin lỗi thì sao? Cô thật sự để bà ấy quỳ trước mặt cô sao?”

Dương Tâm nhún vai: “Xem tâm trạng vậy, cúp đây, hôm nào nói.”

“Ừm.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Tâm ném điện thoại xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, Dương Tùy Ý cầm lầy máy tính xách tay, nằm ở trên sô pha, hoàn toàn xem mấy tiếng chuông cửa vang lên như không khí.

Dương Tâm đi tới, cho một tát vào sau đầu thằng nhóc. “Con thường ngày không thích ham náo nhiệt sao? Hôm nay sao vậy? Có người tự tìm đến cửa bị hành, con không đi tiếp đãi người ta sao?”

Thằng nhỏ cong miệng ậm ừ hai lần: “Nếu con đi tiếp đãi, nhất định phải mở cửa thả chó, bảo Nhị Cáp Tử cắn bà ta hai cái thật mạnh, mới có thể giải tỏa cơn tức trong lòng.”

Chưa kể, đứa trẻ này thực sự có năng lực.

Dương Tâm đứng ở đó vài giây, chuông cửa vang lên lần thứ năm, cô mới đi tới hành lang mở cửa.

Vừa nhìn, bà Lục mặt không cảm xúc đang đứng ở trước cửa, hơi giơ tay phải lên, vẫn giữ tư thế bám chuông.

Nhìn thây Dương Tâm, bà ta hơi sững sờ rồi mới gượng gạo rụt cánh tay lại, quay đầu đi chỗ khác, thẳng thừng hỏi: “Tôi xin lỗi, cô có đồng ý làm phẫu thuật cho bố tôi không?”

Dương Tâm nhướng mày, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, vốn là thoáng qua.

Vậy lão thái hậu này ở đây… là để xin lỗi sao?

Ò, mặt trời mọc đẳng tây thật rồi sao.

“Cho dù bà không xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ phẫu thuật cho ông ấy. Sở dĩ có hai yêu cầu này, tôi không có ý nghĩ gì khác, đơn giản là muốn bà tức giận thôi.”

“Cô…” Bà Lục nổi cơn tức giận, đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm cô, nghiền răng nghiền lợi nói: “Cô là muốn chơi tôi sao?”

“Đúng vậy.” Dương Tâm nhìn bà ta cười: “Và tôi đã thành công”.

Dương Tâm hắt cằm chỉ về thang máy đối diện, cười nói: “Bà Lục, xin mời về cho. Tôi thực hiện ca phẫu thuật cho ông cụ là để báo đáp ân cứu mạng của ông ấy khi xưa, không pHải Vy lời xin lỗi của bà, vì vậy bà không cần phải xem bản thân mình quá vĩ đại, hôm nay bà có đến hay không cũng không ảnh hưởng đến quyết định của tôi. “

Bà Lục run lên vì tức giận, cả người đều chao đảo sắp ngã quy.

Cô ta đúng là đồ cặn bã, vậy mà lại chui vào cái hồ mà người phụ nữ này đào, ngu ngốc nhảy vào rồi để cô ta làm nhục mình.

Trên thế giới này còn có rất nhiều chuyên gia ngoại khoa có quyền lực, sao bà ta phải hạ thấp mình đi cầu xin ả khốn nạn này chứ?

Tự dâng mình đến cửa mặc cho cô ta lấy ra làm trò hề?

“Dương Tâm, ân oán giữa chúng ta, chưa xong đâu.”

Dương Tâm mỉm cười, thản nhiên nói: “Tôi biết, vì hôm nay bà bị ép tới đây nên rất tức giận. Tôi không hy vọng bà có thể hóa giải hiềm khích trước đây, còn tôi cũng không phải là thánh mẫu bạch liên hoa gì đó, có thể nói chuyện dịu dàng với người đã tống tôi vào tù…”

Bà Lục hung tợn nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi về phía cửa thang máy: “Dương Tâm, tương lai còn dài, chúng ta cứ chờ xem.”

“Được thôi.” Dương Tâm nhìn bóng lưng của lão thái thái, trong mắt lóe lên một tia bất lực.

Sợ rằng nút thắt này không thể tháo gỡ được.

“Mẹ ơi.” Bé Tùy Tâm kéo góc áo của mẹ, bĩu môi nói: “Mẹ ơi, bà già đó đã làm nhiều chuyện xấu xa với mẹ, còn khiến mẹ phải ngồi tù, sao mẹ không cho bà ấy quỳ gối xin lỗi? “

Dương Tâm vươn tay xoa đầu cô bé, thuận miệng nói: “Tùy Tâm, bà ấy là bà nội của con, bà nội ruột, với thân phận này, cho dù bà ta có chọc thủng trời, cũng không thể khiến mẹ chĩa mũi dao nhắm vào bà ấy được. “

Nói đến đây, cô khẽ mỉm cười, rồi nói thêm: “Bà già này, quả nhiên tâm địa không xấu, nếu không, bà đã cũng không từ bỏ sĩ diện và tôn nghiêm để đến đây cầu xin một vãn bối mình hận thấu xương để của bố mình đâu, bà ta chỉ là ương ngạnh một chút, sau này thất bại nhiều rồi, góc cạnh nhẫn nhụi, tự nhiên sẽ biết khiêm tốn, nều để hôm nay mẹ bảo bà ấy quỳ xuống, mới là cản trở mối quan hệ huyết thống của bà cháu các con. “

Cô bé vươn tay ôm lấy chân mẹ, ngắng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ: “Mẹ Tâm bản tính lương thiện, suy nghĩ thấu đáo, sau này Tùy Tâm cũng phải trở thành người như mẹ. “

Dương Tâm mỉm cười lắc đầu.

Cô bản tính lương thiện sao?

Cô suy nghĩ thấu đáo sao?

Không, chỉ đơn giản là cô không muốn gieo mầm hận thù vào tâm lý bọn trẻ và khiến bọn trẻ ghét bà nội của chúng.

Nếu bản tính thật sự tốt bụng, cô đã không đưa ra hai yêu cầu khiến bà ta chán ghét, nói cho cùng, tâm tư của cô vẫn còn rất tầm thường, không muốn nuốt cục tức như thế.

Biệt thự nhà họ Lục, trong phòng ngủ của Lục Minh.

Dương Nhã đang lục tung với những bộ quần áo mà thằng nhóc đó thường mặc.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Lục Minh từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đột nhiên trầm xuống.

“Cô đang làm gì trong phòng của tôi thế?”