Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 137




Chương 137: Đồng ý cho Lục Gia Tân cưới tôi?

Bà Trần đang chuẩn bị đứng lên phản bác máy câu thì bị Dương Tâm ở bên cạnh kéo lại.

Cô Dương chậm rãi đứng lên, mỉm cười nhìn bà Lục, nhướng mày nói: “Ý của phu nhân là đồng ý cho Gia Tân cưới tôi sao?

Khuôn mặt tao nhã đoan trang của bà Lục liền trở nên hung hăng vặn vẹo.

Con tiện nhân chết tiệt, bà ta đồng ý cho Gia Tân cưới cô lúc nào?

“Vẫn là câu nói đó, nếu để cô bước vào cửa nhà họ Lục, vậy thì tôi không chết tử tế được.”

Dương Tâm nhếch môi cười, buông mắt nhìn bà Trần đang ngồi ở trên sô pha, ngữ điệu giọng nói chậm lại: “Bác gái, bác nhìn thấy rồi đấy, bà Lục nói cả đời này cũng không cho phép cháu vào cửa nhà họ Lục, về sau nêu như bên ngoài chỉ trích, bác nhát định phải thay cháu làm chứng đó.”

Tâm tư bà Trần thông suốt, là một người hiểu chuyện, đương nhiên biết ý tứ ẩn giấu trong lời nói của cô.

“Yên tâm đi, con bé và tên nhóc Tân không muốn tới với nhau đâu, trên đời này không ai có thể cưỡng ép trói buộc chúng nó lại đâu, nếu đã không hề dính líu thì về sau máy chuyện hôn nhân nam nữ cũng không liên quan gì đến nhau.

Bà Lục cũng không ngóc, làm sao có thể không nghe ý tứ của cô chứ, ngay lập tức đen mặt, cắn răng hỏi: “Ý của em dâu là gì? Đồng ý cho nó và A Tuần qua lại sao? Suy cho cùng em yên tâm cái gì thé, lại còn chấp nhận người phụ nữ này, để cô ta dẫn theo hai tên nghiệp chương lẫn lộn với huyết thống Trần thị.”

“Đủ rồi.” Ông cụ Trần cằm cây ba toong hung dữ nện xuống sàn máy cái: “Tâm tình đang tốt liền bị cô phá rồi rồi, tôi thấy máy người chỉ mong sao ông già này chết sớm một tí, vừa vậy mới không coi tôi ra gì.”

“Bồ, sao bồ lại có thể nói máy lời như vậy?” Bà Lục mặt đầy đau khổ nhìn ông cụ, lên án: “Con chỉ là muốn tốt cho nhà họ Trần, nếu như Dương Tâm cô ta không sinh con cho A Tuấn, muốn dìu dắt cái thằng nghiệp chướng này trèo cao, lẽ nào mọi người muốn mở to mắt nhìn cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Trần rơi vào tay người ngoài sao?”

Ông cụ lạnh lùng liếc nhìn bà ta, nghiêm giọng nói: “Đứa nhỏ này là giống nòi nhà họ Lục của cô, cho dù sau này A Tuần có giao cả gia tộc cho nó thì nhà họ Lục cô cũng sẽ không chịu thiệt thòi.”

Bà Lục nghẹn giọng.

Rõ ràng là đã sai rồi, tất cả đều sai, nhưng bà không thể cãi lại.

Ông cụ dường như mắt hết kiên nhẫn, chồng ba toong chỉ về phía cửa: “Nếu không còn việc gì nữa thì đi đi. Đừng ở đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông già này, nhìn thấy máy người là đã phiền lắm rồi.”

Bà Lục hung dữ liếc nhìn Dương Tâm một cái, lúc này mới giới thiệu Bạch Chước.

“Bồ ơi, vị này là giáo sư Bạch ở Liễu Môn, có hơn hai mươi năm kinh nghiệm lâm sàng, đã từng thực hiện vô số ca phẫu thuật mở hộp sọ, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho bó.”

Nghe xong, ông cụ trực tiếp xua tay không chút nghĩ ngợi: “Tôi cũng đã nói là không chữa rồi, cái gì mà Bạch Chước, cũng chỉ là một tên nhóc mà thôi, nếu động tay phẫu thuật như thường còn làm tôi khổ hơn.

Cô đón người ta ở đây thì tiễn về đi, đừng đưa tới trước mặt tôi nữa, phiền phức.”

Dương Nhu vội vàng đi lên phía trước, định khuyên nhủ: “Ông ngoại…”

Không đợi cô ta mở miệng, ông già trực tiếp chặn lại: “Ai là ông ngoại của cô thế, sao tôi không biết mình có nhiều hơn một đứa cháu ngoại là con gái thế?”

Trên mặt Dương Nhu xoẹt qua một tia ngượng ngùng, vội vàng sửa lại xưng hô: “Thưa ông cụ, giáo sự Bạch là chuyên gia khoa não nổi tiếng ở nước ngoài, ông ấy nhát định có thể chữa khỏi bệnh của ông, ông cứ tin cháu một lần này đi, cố gắng phối hợp điều trị có được không?”

“Không được!” Ông cụ không chút khách khí gạt bỏ, hoàn toàn không cho cô ta chút mặt mũi nào: “Đứa nào khuyên cũng vô dụng, ông già này vừa có được hai đứa cháu, con muốn sống thêm một năm rưỡi nữa, nếu như động vào phẫu thuật, không bảo đảm được mà chết trên bàn phẫu thuật, rốt cuộc máy.

người yên tâm cái gì? Để một quái nhân phẫu thuật cho tôi, có phải muốn ông gì này chết sớm một chút đúng không?”

Sắc mặt Dương Nhu trắng bệch, cô ta khổ sở mời được Bạch Chước tới đây, sao mà đền chỗ ông cụ thì cho là không yên tâm chứ?

Dương Tâm, nhát định là Dương Tâm, chắc chắn còn ả tiện nhân kia đã nói máy lời xấu xa trước mặt ông cụ.

Cô ta vội vàng nhìn bà Lục, nghẹn ngào nói: “Mẹ chồng ơi, ông ngoại có phải đang hiểu lầm chúng ta không, con thật ra muốn láy thân phận cháu dâu ngoại để cố gắng làm tròn đạo hiều thôi mà, không hề có tâm tư khác.”

Bà Lục có chút nóng nảy xua tay, nhìn ông cụ, bát đắc dĩ nói: “Bồ à, trước kia bố đã kiên nhẫn nói đồng ý để người vô danh phẫu thuật cho bó, sao hôm nay lại đột nhiên phản đối thế?”

Ông cụ hừ lạnh máy tiếng: “Đúng đó, tôi đồng ý để người vô danh làm phẫu thuật cho tôi, vấn đề là tôi không co cô đưa người đến đây.”

Lời vừa dứt, ông dùng ba toong chỉ vào Bạch Chước mặt đầy xáu hổ đứng giữa phòng khách, hỏi: “Anh là người vô danh hả?”

Bà Lục nghẹn ngào, chua chát nói: “Người phụ nữ đó chẳng qua chỉ là mua danh trục lợi thôi. Con thành khẩn mời mà không chịu lộ diện, còn bày ra tư thế kiêu ngạo, tỏ ra rất kiêu căng. Nếu con nói cô ta cũng chẳng phải thần gì mà bên ngoài truyền tới, không phải là đã phẫu thuật cho Quốc vương Ai Cập, kết quả đã thành công. Máy năm nay giáo sư Bạch còn làm máy trăm ca phẫu thuật mà không một lần thất bại.”

Dương Tâm nhướng mày cười.

Cô nhớ Lê Vãn nói chuyện với mình, mây ngày trước lão phu nhân này còn quỳ trước mặt cô cầu xin xuống núi, còn chưa được lâu, liền bắt đầu chửi bới.

Nói tóm lại đây chính là hình thức tư duy cảu người giàu, giống như trên đời này tất cả mọi người đều phải vây quanh họ, nếu đi ngược lại với tâm ý của bọn họ thì chính là tội ác tày trời.

Không khí trong phòng khách như giương cung bạt kiếm, áp lực được đầy lên đến cùng cực.

Lúc này, có tiếng bước chân từ trên tằng, bó Trần, Lục Gia Bách và Trần Tuần đi xuống từ tằng hai.

Bồ Trần nhìn về phía sô pha, mở miệng hỏi: “Đây là thế nào? Mặt ai cũng tức giận, đều là người một nhà cả, sao mà không thể cùng nhau nói chuyện mà lại thành ra như thế này?”

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, không có chuyện chào hỏi máy đứa tiểu nhân đâu: “Nào nào nào, chúng ta tiếp tục, tiếp tục, vừa nãy ông già này thua rồi đúng không, cứ dán mảnh giấy vẽ con rùa lên mặt ông cố đi.”

Ba anh em ngơ ngác nhìn nhau.

Lục phu nhân hung hăng nhắc chân giậm máy cái trên đất, đi đến trước mặt Trần Dự, cắn răng nói: “Em trai à, chị cảm thấy bồ ở Lục thị rất tốt, sẽ không bị máy người nào đó mê hoặc, ngay cả lời của con gái mình cũng không nghe.”

Trần Dự chìa tay xoa xoa ấn đường, chuyển đến trọng tâm chủ đề: “Người này chính là giáo sư Bạch sao? Chúng ta vào trong thư phòng nói chuyện, ở đó có bệnh án hoàn chỉnh của ông cụ, nếu như giáo sư Bạch có lòng tin với ca phẫu thuật này thì chúng ta tiếp tục nói chuyện.”

Bà Lục còn muốn mở miệng nhưng đã bị Trần Dự dùng ánh mắt ngăn cản.

Bà ta hung hăng cắn răng, không cam lòng đi theo máy người đi vào thư phòng.

Bọn họ vừa rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Dương Nhu vẫn đứng đó.

Bà Trần cũng không định để ý đến cô ta, kéo Dương Tâm lại bắt đầu nói chuyện phiếm trên trời dưới đất.

Mấy ông cháu vẫn theo nhịp chơi đùa như cũ.

“Kẻ lỗ mãng thua rồi, ha ha, kẻ lỗ mãng thua rồi, rùa đâu, mau dán con rùa lên.”

Lục Minh khẽ nhíu mày, có hơi chán ghét nhìn bốn con rùa vẽ trên tờ giấy.

Khóe mắt lóe lên dừng lại trên người Dương Nhu, một vẻ giảo hoạt đột nhiên quét qua mắt cậu nhóc.

Cậu tiến lên trước vài bước, kéo Dương Nhu qua đó.

“Cô ngồi xuống đây.”

Dương Nhu có hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cái tên tạp chủng kia chủ động lại gần cô.