Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 127




Chương 127: giấy giám định cha con có vấn đề

Đoàn Ninh sửng sốt, sau khi phản ứng lại nhanh chóng móc điện thoại di động trong túi ra.

“Có, Tôi có sao lưu một bản.”

“Gửi cho tôi”

Đoàn Ninh gật đầu, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại “Ding”

Tiếng chuông thông báo vang lên, Triệu An nhìn màn hình máy tính, không quên lạnh giọng đuổi khách: “Ở đây không có việc gì, anh đi đi.”

Đoàn Ninh chửi rủa vài câu, thuận tay xách giỏ hoa quả rời đi.

Sau khi mở thư mục, Triệu An quét một lượt, khi nhìn thấy nhóm số liệu ở trang thứ hai, lông mày khẽ nhăn lại.

Không đúng Số liệu về gen trong báo cáo này không đúng Là bác sĩ riêng của nhà họ Lục, bản thân anh có khả năng ghi nhớ, trình tự gen và số liệu của mọi người trên dưới nhà họ Lục, anh đều nhớ đến 8,9/10.

Anh dám chắc rằng, những số liệu này không phải là Lục Gia Tân.

Lẽ nào là lấy nhầm nhóm máu?

Không thể nào, Lục Gia Bách nói với anh Lục Minh quả thật đã trộm máu của Lục Gia Tân từ trong phòng trữ lạnh, nên họ tin tưởng vào kết quả của bản giám định không chút nghi nhờ, liên tưởng đến Trần Tuấn họ hàng thân thiết ba đời, tuyệt đối không thể sai Anh lại lướt xem mấy trang sau, nhóm số liệu này vậy là khớp với gen của Lục Gia Bách. Nói cách khác. Triệu An giơ tay xoa bóp mi tâm.

Trời đất, ai có thể giải thích cho anh chuyện gì đang xảy ra không?

“Không, Dương Tùy Ý tuyệt đối không phải là con của Gia Bách, tên gia hỏa đó vài nằm trước chỉ qua đêm cùng một cô gái, sao còn có thể có con rơi bên ngoài? Nhất định là số liệu có vấn đề, họ vốn dĩ là anh em ruột, gen khá giống nhau, trùng hợp cũng là bình thường”

Nghĩ xong, anh đưa tay lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Đoàn Ninh.

Cuộc gọi được kết nối thành công, đầu dây bên kia truyền đến lời giễu cợt của Đoàn Ninh: “Sao rồi, vừa mới xa nhau đã nhớ tôi rồi à?”

“Tên phiền phức kia, tôi hỏi anh, anh có tra ra phương thức liên lạc của cậu nhóc gọi là “Cuồng thiếu”không?

“Sao vậy, anh có hứng thú với cháu trai nhà người ta à? Tôi nói này, hay là anh quay lại theo đuổi Lê Vãn, người phụ nữ đó có bản lĩnh, còn trẻ như vậy đã trở thành một chuyên gia khoa ngoại có quyền uy. Cô ấy còn được mời đến Ai Cập ba năm trước.

Tuy rằng bệnh của nhà vua Ai cập không phải do cô ấy chữa khỏi, nhưng không nên coi thường năng lực người ta. “

Những câu nói đó không hề lọt vào tai Triệu An, trong đầu anh ta toàn là số liệu từ bản giám định quan hệ cha con đó, anh ta có chút bực bội hét lên: “Dừng mấy chuyện nhảm nhí đó lại, mau gửi cho tôi thông tin liên lạc của đứa trẻ đó. Tôi có chuyện gấp cần tìm cậu ta”

“Được rồi, chỉ là nói đùa thôi mà, anh nóng cái gì?”

Triệu An trực tiếp cúp máy Một lúc sau, một chuỗi số điện thoại di động hiện ra.

Tuy nhiên, khi anh ta gọi đi, trong loa lại phản hồi là số máy không tồn tại.

Rõ ràng là, đối phương đã thiết lập quyền giới hạn, người lạ căn bản không gọi được ““

Trong hoàn cảnh này, anh thật sự không thể đề nghị làm giám định lại quan hệ cha con, nếu không sẽ khiến nhà họ Lục bị đẩy vào vòng dư luận sâu hơn.

Hơn nữa, anh không tin Tùy Ý là con của Lục Gia Bách, họ cũng không thể là bố con ruột Lục Gia Bách mấy năm nay chỉ dính vào cô gái đó, chính là Dương Nhã, mà Lục Minh cũng chắc chắn là con anh ấy, ngoại trừ chuyện này, anh ấy không thế lại có con rơi bên ngoài Ngẫm đi ngẫm lại, anh cảm thấy khả năng lớn nhất là cuồng thiếu đã mắc lỗi chọn lọc khi phân tích gen, nên anh nhất định phải lấy được toàn bộ số liệu hoàn chỉnh trong tay cậu nhóc đó để đối chiếu kỹ càng.

Sau một hồi trầm tư, anh vẫn là gọi đến số của Lê Vãn.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, anh lên tiếng trước: “Cô Lê, tôi có chuyện gấp… có chuyện gấp muốn tìm cô, xin hỏi bây giờ cô có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi. “

Sau một lúc im lặng, giọng nói lãnh đạm của Lê Vãn cất lên.: “Vừa đúng lúc tôi cũng có một số câu hỏi về tình trạng bệnh tình của ông Trần muốn hỏi anh. Một tiếng nữa gặp ở quán café Tiên Lai Khách.”

“Được.”

Cùng lúc đó, tại phòng riêng trên lầu hai ở quán trà ven đường Đỗ Như Linh và Dương Nhã ngồi cạnh cửa sổ, hai người đang thảo luận về cách đối phó với Dương Tâm Dương Nhã nói: “Chỉ cần chúng ta hủy hoại nhãn hiệu mới này, Dương Tâm sẽ bị tất cả các giám đốc trong ban giám đốc đuổi ra khỏi công ty. Tôi hứa với cô rằng chỉ cần Dương Tâm biến mất khỏi Hải Thành, vị trí của cô ta sẽ là của cô. “

Đỗ Như Linh hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Cô Giang dùng chiêu mượn dao giết người này rất thành thạo, đầu tiên là mượn tay bà Lục, sau đó là Lục Thanh Thanh, hai mẹ con họ không có cách nào đạp đổ Dương Tâm, cô liền đánh chủ ý lên người tôi, ồ, đúng rồi, còn có Ngô Thiến cũng vì cô mà mất việc, nhóm người chúng tôi đã trở thành công cụ đối phó Dương Tâm của cô, vị trí của cô không hề lung lay, đúng là cao thủ”

Dương Nhã cười duyên, vươn tay vỗ mu bàn tay của Đỗ Như Linh, ôn nhu nói: “Chúng ta hiện tại cùng đứng trên một chiến tuyến, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cô yên tâm, lần này đối phó với Dương Tâm sẽ không để cô đơn phương độc mã, tôi nhất định sẽ dùng mọi cách hỗ trợ cô.”

“Thật sao?”Đỗ Như Linh liếc cô ta, hung giữ nói: “Dương Nhã, cô tốt nhất đừng nên giở trò quỷ, nếu không, tôi sẽ phơi bày bí mật động trời mà cô đã chôn giấu bảy năm qua.”

Gương mặt Dương Nhã vẫn nở nụ cười, nhưng bàn tay đặt trên đùi từ từ cuộn thành nắm đấm.

Chết tiệt Đáng lẽ khi đó cô phải giết chết trưởng khoa sản đó, nếu không bây giờ cô đã không bị Đỗ Như Linh khống chế.

Khoảng hai ngày trước, người phụ nữ này đột nhiên tìm cô ta, hỏi cô có biết bác sĩ tên Châu Vân không Khi nghe thấy cái tên này, cô ta suýt chút nữa nhảy dựng khỏi ghế Châu Vân, Châu Vân, không phải là trưởng khoa sản của bệnh viện đã giúp cô cướp con của Dương Tâm sao?

Không ngờ rằng sau bảy năm lại để lọt điểm yếu vào tay Đỗ Như Linh.

Như cô ta nói, sau khi Châu Vân ra nước ngoài liền đến nhà họ Đỗ làm bác sĩ riêng, thời gian trước đã phạm tội, nhà họ Đỗ muốn đưa cô vào tù. Cuối cùng bị bức ép, Châu Vân đã dùng bí mật kinh hoàng bảy năm trước để trao đổi, mới có thể giành lấy cơ hội sống.

“Tôi biết Như Linh là một người luôn giữ lời hứa, chuyện đã hứa với tôi sẽ không làm lộ ra, cô yên tâm, lần này tôi sẽ không nép mình phía sau. Dương Tâm chưa chết, tôi không thể ngủ ngon.”

Đỗ Như Linh cười lạnh một tiếng Ngày trước cô ta còn có thể nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của Dương Nhã, nhưng bây giờ Ừm, chỉ là đống hàng giả Lúc vui vẻ, cô sẽ giúp cô ta che đậy, một ngày nào đó buồn bực, cô sẽ cho cô ta nếm trải cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

“Chỉ cần cô giúp tôi đoạt lại vị trí nhà thiết kế chính, tôi sẽ coi như chưa từng nghe nói qua chuyện của bảy năm trước.”

Dương Nhã cười nói: “Cảm ơn Như Linh.”

Mặc dù đã nói vậy, nhưng một luồng sát khí lạnh lùng phát ra từ đôi mắt hơi nheo lại của cô ta Trên đời này, người kín miệng nhất là khi nào? Người chết !!!

Cô sẽ không để cho bình hoa này sống quá lâu Trong tiệm café.

Lê Vãn và Triệu An gần như đến cùng lúc Sau vài câu chào hỏi ngượng ngùng, Triệu An ho nhẹ và đi thẳng vào chủ đề: “Cái đó, cô có thể giúp tôi gọi một cuộc video đến cuồng thiếu được không?”