Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 122




Chương 122: bố , thì ra bố không phải người nhà họ lục

“….”

Khóe miệng Lục Gia Tân co giật dữ dội, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Có một người con trai khốn nạn như vậy, anh cũng rất đau khổ.

Sống nhiều năm như vậy, chưa từng nghe thấy có đứa con trai nào mà lại gọi chó cắn bố cả, muốn xử lý cả bố mình.

Đứa trẻ này có lẽ là người đầu tiên.

Đứa trẻ nhìn anh ta không nói năng gì,trong mắt lóe lên vẻ không kiên nhẫn, cậu định đóng sầm cửa lại: “Không nói tôi sẽ đóng cửa.”

“Chờ đã.”Lục Gia Tân nhanh chóng đưa chân chắn vào khe cửa: “Còn mẹ của con đâu? Bố muốn nói chuyện với cô ấy”.

Dương Tùy Ý liếc anh ta một cái, nhẹ nói: “Tối qua không biết đã đi đến đâu, đến giờ vẫn chưa về. Bố có thể gọi điện thoại nói cho mẹ biết, buồn ngủ quá rồi, tôi phải trở về tiếp tục ngủ đây.”Lục Gia Tân rút chân của mình ra, nếu không anh thật sự sẽ bị đứa con mở cửa thả chó ra cắn. Để cho tên hao thiên khuyển kia cắn một phát,lần này nhất định sẽ tìm thấy chân thứ ba của anh ta.”

“……….”

Lục Gia Tân nuốt nước miếng nhìn về phía sau với vẻ mặt cảnh giác, run giọng hỏi: “Con, con thật sự cả đêm ở một mình? Cô ấy, cô ấy có thể yên tâm để anh chị em con ở nhà một mình?”

Thằng bé nhún vai: “Có chuyện gì sao , mẹ vẫn thường xuyên ở ngoài cả đêm, vì thế nói bố rất thông minh, nếu không, cho bố bị cắm sừng đến vô cùng sảng khoái.”

“…”

Lục Gia Tân nghiến răng, người phụ nữ phóng đãng này, đây là cách cô ta dạy con mình sao?

Anh nói rằng cô không phải là một người phụ nữ tốt, và cô không thích hợp để cưới về nhà làm vợ.

Xem ra suy nghĩ trước đây của anh là đúng, không những không chỉ không kết hôn, mà ngay cả anh trai và anh họ cũng không bao giờ có thể bị cô ta lừa vào tròng được.

“À còn chuyện này, cụ của con muốn gặp con và Tùy Tâm, không biết hai anh em con có thời gian không. Có thể đi cùng bố một chuyến đến nhà họ Lục thăm cụ được không?

Dương Tùy Ý cũng không nghĩ tới, trực tiếp lắc đầu: “Không, ngoại trừ mẹ, không ai có thể bảo tôi bước ra khỏi ngôi nhà này, sợ bố đem bọn tôi đi bán.”

“Hừ”

Lục Gia Tân sờ sờ cái mũi, bạn nhỏ này không coi anh ta là bố một chút nào.

“Thế nào, tuy rằng bố không thể đem con về nhà họ Lục nuôi, nhưng dù sao cũng là một giọt máu đào hơn ao nước lã, hổ dữ không ăn thịt con.

Thằng bé ngẩng cao đầu, lỗ mũi hếch lên trời.

“Biết rõ chúng tôi là cốt nhục của bố, bố vẫn để chúng tôi lang thang bên ngoài. Chỉ có bọn lưu manh mới có thể làm ra loại chuyện này.”

Ngay khi giọng nói của thằng bé vừa nói ra, một giọng nói vang vọng non nớt vang lên sau lưng anh ta: “Đúng,chính là một tên cặn bã.”

Dương Tùy Tâm đứng trong hành lang ôm con gấu, và nhìn chằm chằm vào bố mình với đôi mắt rực lửa, ngâm nga: “Nếu không có bố, mẹ của tôi bây giờ đã đính hôn với bố Tuấn, đứng là như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, thật ghê tởm.”

“…”

Dương Tùy Tâm đi tới đứng bên cạnh anh trai, quay đầu nhìn anh, cười toe toét: “Anh trai, không phải bố muốn chúng ta đến thăm ông cụ nhà họ Lục sao? Đồng ý với bố đi, chúng ta không phải loại xấu xa, vậy thì sao không thể đến nhà họ Lục?”

Dương Tùy Ý nhướng mày xoa đầu cô: “Được rồi, lần này anh sẽ nghe lời em.”

Dương Tùy Ý đột ngột nhấc chân lên, đá mạnh vào đầu gối của Lục Gia Tân.

Lục Gia Tân đau đớn, bất chi bất giác rút chân phải đang chắn ở khe cửa ra.

Một giây tiếp theo, có một tiếng động lớn và cánh cửa bị đóng sầm lại ngay trước mũi anh ta.

“………”

Có điều sau khi trở lại, anh ta nhanh chóng gõ vào cửa: “Này, con vừa mới hứa với bố đi thăm ông cụ, bây giờ tính sao đây?”

“Ở dưới lầu chờ, chúng tôi sau khi thay quần áo sẽ đi xuống.”

Sau khi thay quần áo các thứ mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lục Gia Tân ngủ luôn trong xe rồi.

May mắn thay hai đứa trẻ khi nhìn thấy ông ngoại cũng không có gì ghét bỏ, dọc đường đi cũng không gây ra những rắc rối gì.

Quay trở lại biệt thự Lục gia, vừa xuống xe, ba “cha con”họ đã bị bà Lục chặn lại.

“Lục Gia Tân ai kêu con đem hai cái của”nợ này về đây hả?’ Nhìn người mẹ đang tức giận đứng trước mặt, Lục Gia Tân đau đầu vuốt trán: “Mẹ, thời gian của ông ngoại không còn nhiều nữa, ông muốn gặp mặt các cháu một lần, nên mẹ đừng can thiệp nữa, để bọn con đi vào đi.”

Bà Lục trừng mắt nhìn anh ta, tức giận.

Bà duỗi ngón tay chỉ về phía Dương Tùy Ý, sau đó lại chỉ vào Dương Tùy Tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhà họ Lục của tôi có thừa nhận hai thứ nghiệt chủng này là con cháu Lục gia không ? Cháu chắt? Bọn họ là cái gì mà được xem là cháu chắt, con mau mau đem bọn họ đi, nếu không, mẹ sẽ lệnh cho vệ sĩ ném bọn họ ra ngoài, đến lúc đó mất hết thể diện cả gia đình.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Gia Tân sa sầm, liếc mắt nhìn bà Lục, lạnh giọng nói: “Mẹ, dù sao thì chúng nó cũng là con của con, chảy trong người dòng máu của nhà họ Lục, mẹ làm sao có thể trách móc nặng nề như vậy, nhưng mẹ luôn nói: “nghiệt súc”, “nghiệp chướng”liệu mẹ có giữ thể diện cho con không?”

“Đúng, đúng.”Dương Tùy Ý ở bên cạnh đáp : “Đồ yêu quái”bà lại gọi tôi là đồ nghiệt chủng, có phải muốn nói cha tôi cũng là đồ nghiệt chủng không? Nếu đã nói như vậy, xin hỏi ông nội tôi là ai?”

Cái này Giống như bà Lục đang cắm sừng ông Lục vậy.

Những từ này rơi vào tai bà Lục vừa đau lòng vừa tức giận.

Bà run rẩy duỗi tay ra, chỉ tay vào mũi đứa nhỏ, tức giận hét lên: “Cút đi, cút ngay ra khỏi nhà họ Lục, nếu không, tao sẽ ra lệnh cho vệ sĩ đánh gãy chân mày.”

Hai đứa con hoang này không phải là cháu của tôi, càng không phải là người nhà họ Lục Không phải?

Dù có xuống địa ngục, bà ấy cũng sẽ không chấp nhận chuyện ngược đời này, thứ nghiệp chướng không có giáo dục, không có lịch sự này.

Dương Tùy Ý cho rằng bà thật sự tức giận, trong lòng chợt nổi lên một chút dư vị xấu xa.

“Biến đi à, tôi không phải đồ ngốc, mẹ tôi càng không phải đồ ngốc, tôi làm sao có thể nằm trên đất, để bà muốn tôi biến đi chỗ nào thì biến, vậy mà mụ phù thủy già cả ngày vẫn giữ chữ “Biến”trên môi, có lẽ là có rất nhiều kinh nghiệm, nếu không bà biến đi cho tôi xem nào.”

Một đợt choáng váng ập đến, chân bà Lục mềm nhũn ra, bà lùi lại phía sau hết lần này đến lần khác.

Khi nhìn thấy điều này, một số người giúp việc vội vàng bước tới để đỡ bà lại.

“Bà chủ, bà có sao không ạ?”

“Có phải bệnh đau đầu cũ của bà lại tái phát không?”

“Có cần tôi kêu bác sĩ qua kiểm tra cho bà không?”

Bà Lục chỉ vào đứa bé và nói từng chữ: “Hãy đi gọi tất cả vệ sĩ trong biệt thự, đánh gãy chân nó cho tôi, và sau đó ném nó ra ngoài.”

“Khốn kiếp.”Dương Tùy Ý giậm chân tại chỗ:“Thật độc ác?”

Nói xong liền đá vào bắp chân của Lục Gia Tân, cao giọng quát lớn: “Bố thật sự không phải là người nhà họ Lục? Con mẹ nó , đến dắt theo con cũng bị cản lại, trở thành đồ nghiệt chủng, nghiệt súc, bố tôi đề nghị là tôi với bố đi làm giám định cha con đi, nói không chừng thật sự không phải cha con.”

Việc cậu bé gào to đã thu hút sự chú ý của tất cả những người giúp việc trong sân.

Ngay lập tức, xung quanh đã có những làn sóng bàn tán, thảo luận sôi nổi.

“Tôi nhớ bảy năm trước lúc cô hai nhà họ Giang ôm đứa nhỏ đến nhà họ Lục, bà chủ rõ rang rất vui mừng, làm sao bây giờ đã trở thành đồ nghiệt chủng rồi, phu nhân làm sao mà lại khắc nghiệt như thế?”

“Chắc thằng nhỏ nói thật đấy.”

Ý của cô là, cậu hai không phải là con của ông chủ.”