Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1051




Chương 1051

Hai tay Lục Gia Bách chống ở trên bồn rửa tay, nhíu mày nhìn máu trong chậu sứ.

Anh không bị nội thương sao lại đột nhiên khạc ra máu?

Bên ngoài tiếng đập cửa càng ngày càng kịch liệt.

Anh vội vàng cầm bình khử trùng sịt một vòng trong toilet, xua mùi máu tươi tràn ngập trong phòng đi.

‘Răng rắc’ Cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Dương Tâm thấy trong tay anh là bàn chải đánh răng, hơi sững sờ.

“Anh làm sao vậy? Làm sao đột nhiên lại muốn đánh răng?”

Lục Gia Bách quay người nhìn cô, âm thanh mơ hồ không rõ ở bên trong không gian chật hẹp lan tràn.

“Có thể là cảm lạnh rồi, buồn nôn, buồn nôn, muốn ói, nhưng lại không ọe ra được, trong miệng khó chịu cho nên súc miệng, em mau quay về nằm đi, coi chừng bị cảm lạnh.”

Dương Tâm đi theo sau anh, một mùi kỳ quái lập tức chui vào trong lỗ mũi của cô.

Giống như là mùi nước khử trùng nhưng bên trong còn có xen lẫn mùi tanh của sắt, rất nhạt rất nhạt.

Mùi như thế, chỉ có máu mới có thể tỏa ra mùi như thế.

Cô sải bước đi đến trước mặt anh, bắt đầu kiểm tra thân thể của anh.

“Có phải anh bị thương ở đâu rồi hay không?”

Lục Gia Bách nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, bật cười nói: “Nếu như anh bị thương thật, vừa nãy lúc chúng ta thân mật, em có nhìn thấy có sờ thấy không? Đừng có đoán mò nữa, anh không sao.”

Dương Tâm đưa tay ra nắm chặt cổ tay của anh, tiếp tục bắt mạch.

Nhưng vẫn như cũ không phát hiện ra cái gì.

“Đi, em dẫn anh đi kiểm tra máu, đi chụp CT, thân thể xuất hiện vấn đề phải kịp thời tìm được nguyên nhân, thời gian càng kéo dài sẽ càng khó chữa.”

Lục Gia Bách đưa tay giữ chặt vai của cô, gằn từng chữ một: “Từ sau khi anh trở về, em giống như chim sợ cành cong, chỉ cần anh hơi có cái gì khác thường một chút, em liền khẩn trương thành cái dạng này, Dương Tâm rốt cục là em đang sợ cái gì hả?”

Dương Tâm lập tức đỏ vành mắt, lớn tiếng nói: “Em sợ sau một giấc ngủ em tỉnh lại không nhìn thấy anh nữa, sau đó em tìm khắp nơi trên thế giới này cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh, Lục Gia Bách, em chưa từng sợ cái gì như vậy, dù là thời điểm em khó khăn nhất, em cũng có thể giải quyết dễ dàng nhưng ở trước mặt anh có rất nhiều thứ em không thể làm gì được.”

Lục Gia Bách đưa tay nhéo khuôn mặt của cô, sau đó bế cô lên, nhấc chân đi ra bên ngoài.

“Khoảng thời gian này chúng ta trải qua quá nhiều chuyện, em vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng thần kinh khiến chính mình trở nên hung dữ hơn, nghe lời anh ngủ một giấc thật ngon anh cam đoan sau khi em tỉnh lại vẫn sẽ nhìn thấy anh.”

Ánh mắt của Dương Tâm có chút ngốc trệ, im lặng nhìn anh.

Có đúng là cô tự khiến mình trở nên hung dữ hơn hay không?

Nhưng vì sao cảm giác bất an trong lòng của cô lại mãnh liệt như vậy?

“Lục Gia Bách, anh nhớ kỹ cho em, chúng ta có chung một cái mạng, sống chết có nhau nếu như anh có chuyện gì đó giấu em thì chính là đang hại em, bởi vì anh mà xảy ra chuyện gì đó không hay, em cũng không muốn sống nữa.”

“Nhìn đi, càng nói càng thái quá, anh có thể có chuyện gì chứ?”

Tuy miệng nói như thế, nhưng Lục Gia Bách vẫn quyết định lén đi tìm Triệu An để anh ta làm kiểm tra cho mình.