Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 103




Chương 103: Bẻ gãy cổ tay!

Dương Tâm cười một tiếng mỉa mai.

“Theo như tôi được biết, thì ba mươi năm trước bà Lục đã gả cho người ta, rời khỏi nhà họ Trần rồi mà nhỉ? Bây giờ bà là chủ mẫu nhà họ Lục, con cháu nhà họ Trần cưới ai làm vợ, e rằng không đến phiên bà phải nhọc lòng.”

“Mày, mày, mày…”

“Người phụ nữ thật quá ngạo mạn, vậy mà không giữ thể diện cho bà Lục chút nào.”

“Đúng vậy, tốt xấu gì thì bà Lục cũng là chủ mẫu của gia tộc hàng đầu, lại là bậc trưởng bối, cô ta vô lễ như thế, chẳng lẽ lễ nghi giáo dưỡng bị chó tha hết rồi sao?”

“Hóa ra Huyền Sương lại là một con người như vậy, cho dù có thiết kế ra được những bộ quần áo đẹp đếm đâu, thì không có nhân phẩm, không hiểu lễ nghĩa, thì cũng vứt.”

“Nếu như cô đã thừa nhận con của cô không phải là máu mủ của nhà họ Trần, vậy thì sau này cô cũng đừng quấn lấy cậu Trần nữa, người ta là con nhà quý tộc gia giáo, khiêm tốn mẫu mực, không nên bị loại đàn bà thô tục ác đôc nhúng chàm.”

Nghe mọi người xung quanh người một câu ta một câu liên tục buông lời chỉ trích chửi rủa, Dương Tâm có hơi nhức đầu, đưa tay ôm trán.

Huyền Cẩn đứng ở bên cạnh nhịn một bụng tức, vừa mới chuẩn bị ra mặt nói vài câu, lại bị cô cản lại.

“Sư phụ, bọn họ nói chuyện khó nghe quá, chị thật sự nuốt trôi được cục tức này hay sao?”

Dương Tâm thở dài một hơi, hạ giọng nói: “Kết quả giám định DNA kia là do Dương Tùy Ý dùng tài khoản Hacker của chị làm giả, nếu như truy ra, thân phận hacker của chị sẽ bị bại lộ đầu tiên.”

“…”

Huyền Cẩn tức giậm chân tại chỗ.

chết tiệt chứ, đám ngu xuẩn kia chỉ có phá hoại, làm việc là giỏi.

Thật sự là tức chết cô rồi!

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Vấy vả lắm mới tẩy sạch được vết nhơ trên người của chị, vừa mới xoay người một cái, đã lại có người hắt nước bẩn lên người chị, bọn họ có thôi đi không.”

Khóe môi đỏ mọng của Dương Tâm khẽ cong lên, nở một nụ cười tà mị*, nhưng đáy mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.

(tà mị: dùng để miêu tả một người rất tà ác nhưng lại rất có sức cuốn hút đối với người khác.) “Tìm cách điều tra xem mẹ con Tôn Bích Như lấy kết quả giám định DNA từ đâu ra, chị chắc chắn kết quả này là giả, nếu bọn họ đã muốn tìm đường chết, vậy thì chị sẽ tiễn bọn họ một đoạn.”

Hai mắt Huyền Cẩn mở to: “Được, em biết rồi, đợi chúng ta thoát thân sẽ lập tức đi điều tra ngay.”

Dương Tâm buông cô ấy ra, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn về phía đám đông xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Kết quả giám định DNA này không phải do tôi tìm người làm, tôi cũng chưa bao giờ nói con trai của tôi là con của của Trần Tuấn cả, nếu mấy người khăng khăng muốn làm ầm lên, vậy thì phía sau của tôi chính là tòa án nhân dân, chúng ta có thể vào trong tìm quan tòa noi chuyện một chút.”

“…”

Cái này… Bà Lục cố gắng bình ổn lại tâm trạng, đè xuống một bụng tức giận, nghiến răng nói: “Cô đừng đánh trống lảng, bây giờ tôi muốn cô từ nay về sau, không được đến gần cháu tôi nữa, cũng đừng bao giờ nói hai đứa con hoang là con cháu của nhà họ Trần, nghe rõ chưa?”

Hai chữ ‘con hoang’ này đã chạm vào vảy ngược của Dương Tâm.

Cô đột ngột quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía bà Lục, vừa mới chuẩn bị nói vài câu.

‘Di di di…”

Lúc này, trong đám đông bỗng vang lên tiếng còi inh ỏi, phát ra trong quảng trường rộng lớn càng thêm chói tai.

“Tránh ra, các người mau tránh xa, đâm trúng chết ai, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Trên bãi đất trống cách đó không xa, có hai chiếc ô tô đụng đang mạnh mẽ lao thẳng về phía đám đông, khiến những người xung quanh nhao nhao né tránh rút lui.

Xuyên qua đám đông, Dương Tâm lờ mờ nhìn thấy người ngồi trên hai chiếc ô tô đụng, khóe miệng không khống chế được mà giật giật liên tục, ngay cả mí mắt cũng nhảy loạn lên.

Đau đầu!

Tình hình trước mặt đã đủ loạn rồi, hai ông nhõi con này lại xuất hiện, không phải đã loạn lại càng thêm loạn sao?

Choáng váng, Dương tiểu gia với Lục tiểu thiếu đã lái xe ô tô đụng đến trước mặt cô.

Hai đứa nhỏ giẫm chân phanh, sau khi xe dừng hẳn, xoay người nhảy khỏi ghế lái ra ngoài.

Dương tiểu gia bẻ khớp tay, nhíu mày hỏi: “Vừa nãy ai nói tôi là con hoang? Lăn ra đây!”

Lăn?

Chữ này dùng có chút sắc bén, hơn nữa còn rất có thâm ý, không phải là đang khiêu chiến trực diện với bà Lục hay sao?

Nhớ mấy ngày trước, thằng oắt con khốn kiếp này gọi một con chó làm bà ta ghê tởm, lửa giận trong bụng của bà Lục bỗng chốc không nhịn được nữa, trực tiếp bùng nổ.

Bà ta tiến lên phía trước hai bước, túm lấy cổ áo của thằng bé, xách lên, quát to: “Nghiệt tử, nếu mẹ mày không dạy được mày, vậy thì hôm nay để tao đích thân dạy dỗ lại mày.”

Ông nhõi con giãy dụa hai lần mà vẫn không ích gì, nhịn không được cười khẩy nói: “Nếu như tôi mà là nghiệt tử, là con hoang, thì nhà họ Lục tất cả đều là con hoang, đều là nghiệt tử, cháu của bà cũng không ngoại lệ. con của bà cũng không ngoại lệ, thậm chí ngay cả người đàn ông của bà cũng không ngoại lệ, tất cả đều là nghiệt tử, là con hoang hết.”

“…”

Bà Lục tức run người, vẻ đoan trang ưu nhã che kín sự đen tối hiểm độc.

Ngay lúc đó, bà ta hận không thể một phát bóp chết thằng tiểu tạp chủng này.

Dương Tâm nhíu mày, ánh mắt lại rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của con trai mình.

Không đúng, thái độ của thằng bé không đúng, chẳng lẽ, xảy ra chuyện gì rồi sao?

Cũng đều tại cô, khoảng thời gian này bận rộn xử lý vụ sao chép tác phẩm, không dành thời gian quan tâm đến hai đứa nhóc này.

Cô tiến lên trước một bước, vươn tay nắm chặt cổ tay của bà Lục, bỗng dùng sức, để bà ta phải buông con mình ra.

“Bà Lục, vẫn xin nên tự trọng một chút, con trai của tôi không chịu nổi đâu, cho dù nó như thế nào, cũng chưa đến phiên bà dạy dỗ, buông tay.”

Bà Lục bị hai mẹ con cô chọc giận, tức đến mất hết lý trí, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn: “Dùng một thằng nghiệp chướng giả danh máu mủ nhà họ Tần, thật sự đúng là mẹ nào con nấy, mẹ con chúng mày đều là một lũ bẩn thỉu, mày ti tiện, nó cũng bỉ ổi, thằng nghiệt tử không coi ai ra gì như này, lẽ ra nên bóp chết từ lúc sinh ra mới phải, nó không xứng sống trên đời này.”

Lời nói ác độc như một mũi khoan xuyên thấu tim, tất cả đều đâm thẳng vào tim của cậu nhóc.

Cậu bé cố nén sự chua xót trong lòng, không để nước mắt rơi xuống.

Dương Tâm mím chặt môi, sắc mặt bắt đầu trở nên âm u đáng sợ.

Con cô sinh ra, thật sự là nghiệt tử sao?

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân ông trời lại cướp đi đứa con lớn của cô sao?

“Buông tay.” Cô gần như là từ trong kẽ răng rít ra hai từ này, giọng nói trong mà lạnh, giống như ác quỷ leo lên từ mười tám tầng địa ngục.

Bà Lục cũng cứng rắn, gắt gao nắm chặt lấy cổ áo của Dương Tùy Ý, ánh mắt rơi ở trên người của thằng bé, hận không thể ăn tươi nuốt sống nó ngay tại chỗ.

Một thằng nghiệt chướng như này, bà ta làm sao có thể để A Tuấn đưa vào nhà họ Trần nuôi dưỡng được?

Hai mươi năm nữa, không, chỉ mười năm nữa thôi, thằng khốn này không phải sẽ lật trời, Tần thị sẽ hoàn toàn đổi chủ hay sao?

“Lập tức dẫn theo thằng nghiệt tử này cút ra khỏi Hải Thành, nếu không, đừng trách tao vô tình.”

Ánh mắt của Dương Tâm bắn ra tia sắc lạnh, cô cũng không quan tâm quảng trường ngoài trời này đang có bao nhiêu phóng viên, bao nhiêu quần chúng, tay đang nắm chặt cổ tay của bà Lục bỗng dừng sức bóp mạnh một cái.

‘Răng rắc’ ‘A’ Một tiếng thét chói tai cùng tiếng xương gãy vang lên, xương tay bị gãy khiến bà Lục đau đớn khom người, hướng mặt đất chuẩn bị ngã xuống.

Dương Nhã thấy thế, vội vàng đưa tay đỡ bà ta, trong lòng thầm cảm thấy vui sướng.

Quá đã, bà già này, bị như thế, quá đã.

Cô ta không tin, đời này kết thù oán lớn như này, Dương Tâm vẫn còn có hi vọng bước qua cửa nhà họ Lục.

Cho dù cuối cùng cô ta không có được Lục Gia Bách, thì cũng sẽ không để con đàn bà ti tiện Dương Tâm chiếm được lợi.

“Chị, sao chị có thể ác độc như thế? Cô chỉ muốn giúp chị dạy bảo con nhỏ vài câu, sao chị lại ra tay độc ác với cô như thế, lại, lại còn bẻ gãy cổ tay của cô.”