Trong yên bình, ba tháng hải trình trôi qua rất nhanh.
Sự nhiệt tình của Lăng Nhất đối với cây cỏ vẫn không hề phai nhạt.
Những ngày qua, những cây xương rồng của cậu được chia thành hơn chục chậu, xếp thành từng nhóm
theo kiểu chắp vá, chiếm hết bệ cửa sổ.
Và bông hồng bây giờ rất khỏe mạnh sau khi bị mấy vấn đề nhỏ không mong muốn, nhưng
nó nở ra một nụ đầy màu đỏ thẫm.
Sau khi tút tát cây xong, cậu leo lên giường và nhìn qua ô cửa sổ.
——Đây là một sở thích mà cậu đã “phát triển” gần đây. Lúc buổi tối không có việc gì
làm, cậu hay đeo cặp kính mà Lâm Tư tặng vài năm trước và nhìn ra cửa sổ.
Trong vũ trụ con, bên ngoài cửa sổ hoàn toàn tối, nhưng một khi cậu đeo cặp kính này thì mọi thứ sẽ
khác.
Ngoài cửa sổ là vô số màu sắc phức tạp, tất cả những màu đã biết và chưa biết đều bị bắn tung tóe
vào nhau theo một tư thế khó tả, hỗn độn có trật tự, xấu đẹp trộn lấy nhau, tựa như có thể nhìn
thấy hàng tỷ năm ánh sáng.
Trong nháy mắt tưởng như là một tấm tranh sơn dầu trước mặt, mọi thứ đều đẹp không thể tưởng tượng
nổi, sau khi tháo kính ra, cậu không thể tưởng tượng những gì mình đã thấy, bởi vì cảnh tượng đã
vượt qua giác quan của con người.
Đương nhiên, cậu không thể xem thứ này lâu được, chỉ sau hai phút, cậu không thể chịu được choáng
váng mà phải dừng lại, sững sờ ngã trêи người
Lâm Tư, đồng tử giãn ra, cả người mềm nhũn.
Lâm Tư vỗ nhẹ vào lưng con mèo ốm và đặt nó về chỗ cũ.
Con mèo ốm yếu ôm eo Lâm Tư từ phía sau, cằm tựa vào vai anh. Cậu thấy Lâm Tư vẫn đang đọc tài liệu
của Tô Đinh.
Những ngày này, anh đã điều chỉnh và bổ sung rất nhiều mốc thời gian. Mọi chuyên án, mọi vụ tai nạn
đều được sắp xếp tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Vẫn còn nhiều nghi vấn về vấn đề này, ví dụ như sự đột biến của Lucia xảy ra trước khi xảy ra tai
nạn hố đen, nhưng toàn bộ sự việc đã xuất hiện trước đó rồi.
Vì vậy, ngay cả khi vấn đề này đã ổn định trong tâm trí của hầu hết mọi người, anh biết rằng, ít
nhất trong mắt của Nguyên Soái và Lâm Tư, mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
“Vẫn chưa ngủ à?” Lâm Tư đóng tài liệu lại và hỏi cậu.
Lăng Nhất bẽn lẽn ôm chặt lấy anh: “Không thoải mái …”
—— Suốt ngày nhìn những thứ siêu việt không gian này. Một lần là không đủ. Ngày nào cũng phải nhìn,
người ta bảo mèo chết vì tò mò đúng là không thể bàn cãi mà.
Lâm Tư vỗ về cậu, kéo cậu vào lòng mình, luồn những ngón tay của anh qua mái tóc đen xinh đẹp, ấn
đầu cho cậu.
“Tôi nghĩ sinh vật bốn chiều không nên cố xem thế giới năm chiều, bạn cùng lớp Lăng
Nhất ạ.”
Lăng Nhất khịt mũi, “Vậy sao lại khu nhất lại nghiên cứu nó?” “Họ không nghiên cứu gì cả. ” Lâm Tư
đáp.
Lăng Nhất tiếp tục ríu rít hỏi: “Nhưng bên ngoài trời tối và xấu …”
“Nó chỉ bảo vệ đôi mắt của em thôi” Lâm Tư phớt lờ lời ngụy biện này và nhét người vào chăn bông:
“Ngủ sớm đi, ngày mai lễ trao giải sẽ diễn ra rất lâu.”
Lăng Nhất ngủ say.
Tay cậu nắm lấy góc quần áo của Lâm Tư không buông, giống như khi còn nhỏ.
Khi cậu đã ngủ, Lâm Tư nhấp vào hai tài liệu khác.
Một là báo cáo của dự án Chimera và các vật liệu thí nghiệm được áp dụng, và hai là bằng chứng mà
Tô Đinh tìm thấy rằng Lăng Tĩnh đã xuất hiện trêи tàu vũ trụ.
Sau khi đọc từng chữ một, anh tắt đèn. Căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn.
Lăng Nhất nghiêng người, hô hấp đều đều khiến người ta cảm thấy yên tĩnh mỹ lệ.
Đôi khi, bóng tối là để bảo vệ một thứ gì đó.
Ví dụ như bóng tối tuyệt đối bên ngoài cửa sổ trong chuyến du hành vũ trụ, nếu cởi bỏ áo choàng đen
và lộ nguyên hình, mọi người sẽ suy nhược thần kinh khi nhìn thấy khung cảnh rộng lớn và vô biên
của thế giới năm chiều.
Sự thật của nhân gian cũng vậy, nếu sự thật cuối cùng quá nặng nề, anh sẵn sàng chôn sâu, để linh
hồn của Lăng Nhất có thể tránh xa mọi bóng tối.
Lễ trao giải được tổ chức tại khán phòng đầu tiên của khu ba, và mọi người trêи tàu vũ trụ đều nhận
được thư mời.
Đây là một địa điểm khổng lồ có sức chứa hàng nghìn người, toàn bộ trang nghiêm và tối tăm, tường
và trần nhà cao hàng chục mét được trang trí bằng quốc kỳ của nhiều quốc gia trêи trái đất. Vị trí
nổi bật nhất ở trung tâm là lá cờ của tàu du hành.
Màu nền của nó là màu xanh lam đậm, tượng trưng cho biển sao vô tận, và chín ngôi sao sáu cạnh tạo
thành một vòng tròn, canh giữ cánh buồm trắng chính giữa. Chín ngôi sao này đại diện chính xác cho
chín khu vực của “du thuyền”, và những cánh buồm tượng trưng cho chuyến đi vĩ đại này.
Chuyến hải hành này đúng như mong đợi của biểu ngữ này, mang theo cụm lửa kế thừa từ
Prometheus, những cánh buồm treo cao, giương buồm vô định trong sóng gió giữa đại dương bao
la. Vì vậy, mỗi người ai đó khi nhìn thấy tấm băng rôn này đều sẽ có niềm tự hào vô hạn trong lòng.
Họ yêu thích tàu du hành.
Lễ trao giải diễn ra trang trọng và hoành tráng.
Những gì các nhà thám hiểm đã làm — thăm dò và khai thác hàng chục hành tinh giàu tài nguyên, hàng
loạt vật liệu vũ trụ phong phú cho nghiên cứu khoa học và quan trọng nhất là tin tức họ mang về
hành tinh tím, đủ để làm nên vinh quang “vô hạn” của mười năm qua.
Đồng thời, đây cũng là một tín hiệu, tín hiệu chính trị – “Vô hạn” từ đó chính thức trở thành lực
lượng tinh nhuệ của khu ba, xuất hiện trong mắt mọi người.
Người dân trong vùng nghiên cứu khoa học biết rất rõ về dự án này, nhưng hầu hết người dân khu ba
chỉ biết tên.
Ví dụ, bây giờ Cyrus đang trợn mắt há mồm.
Những của nội các không quan tâm nhiều đến kỹ năng và sức mạnh của quân nhân, vì vậy Cyrus để
ý đến một điểm khác —— Sếp của vô hạn, Thượng tá từ căn cứ đầu ở Los Angeles, đã được
phong chuẩn Tướng Hàm!
Thủ lĩnh có đẳng cấp cao như vậy, có nghĩa là cho dù toàn bộ vô hạn chỉ có hai trăm người, cũng có
thể tự mình thành lập một phe phái—— tình hình ổn định lâu dài ở khu ba sắp sửa mở ra một đợt thay
đổi mới.
Cậu trai đẹp trong phòng làm việc của anh ta, ai cũng tưởng do cậu có Trần phu nhân với Nguyên
Soái làm hậu thuẫn mới vào được nội các, nhưng không ngờ cậu lại là thành viên của “Vô
hạn”
Không, không chỉ vậy, cậu còn là thành viên cốt cát của “Vô hạn”
Người chủ trì đang đọc vô số chiến công của của cậu, nào là là tiến sâu vào hành tinh để mang về
những dữ liệu thử nghiệm quý giá, sau khi bị nhiễm trùng tím virus thì chỉ có một mình cậu ta tỉnh
suốt ba năm trời, cuối cùng tổ chức âm mưu tiêu diệt mọi người của Lucia, cuối cùng đã có đóng góp
xuất sắc trong việc nghiên cứu virus … Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Cyrus đã sợ hãi và cảm thấy thực sự xấu hổ trước những suy đoán trước đây của mình.
Chỉ bấy nhiêu thôi là chưa đủ, khi đích thân Nguyên soái truy tặng cho cậu hai huân chương rồi
phong tước Thiếu tá cho cậu, không chỉ cộng đồng trong khu ba hào hứng, mà ngay cả khu vực
các nhà khoa học cũng ồ lên với những tràng pháo tay tán thưởng. Còn có mấy bà phu nhân đỏ mắt.
Tất nhiên, Cyrus không biết rằng các phu nhân nhìn Lăng Nhất từ nhỏ lớn lên, anh ta chỉ biết rằng
người thanh niên này không chỉ trở thành người mới nổi của khu ba, mà còn có mối quan hệ tốt với
khu nghiên cứu khoa học, tiền đồ không đo được.
Sau khi kết thúc, Lăng Nhất phấn khích trở lại với Lâm Tư. Cậu hỏi: “Anh có nhìn em không?”
Lâm Tư: “Luôn luôn nhìn.”
Lăng Nhất cười, lông mày chau lại, anh tháo hai huy hiệu trêи ngực ra: “Đưa cho anh!”
Cậu đưa hai ngôi sao và lòng bàn tay của Lâm Tư, sau đó khép các ngón tay lại.
Người chiến sĩ trở về từ chiến trường, nhìn người yêu của mình. Cậu đưa cho anh huy hiệu, không cần
nghĩ gì cả.
Nhưng khi một người đặt công lao và vinh quang của mình vào tay người khác, thì người đó thực sự
yêu người kia cả đời.
Lâm Tư cầm hai ngôi sao như thể chạm vào tâm hồn non nớt và nóng bỏng của mình.
Sức mạnh độc đáo và sôi động này thường chạm vào trái tim anh theo cách này, khiến những chiếc
lá chết chóc thất vọng của Kazuki dần dần rơi xuống đất, những chồi và lá mới mọc lên.
“Cảm ơn.” Anh nói chân thành.
Sau lễ trao giải là một cuộc chiêu đãi hoành tráng, Lâm Tư đã đăng một thông báo trêи trang chủ của
Voyager để tuyển tình nguyện viên cho giai đoạn thứ ba “vô hạn”
Những người lính rất quan tâm đến “vô hạn” tại lễ trao giải đã ngay lập tức chú ý đến thông báo
này. Gần như ngay lập tức, Lâm Tư đã nhận được rất nhiều đơn đăng ký.
Không phải chọn các đối tượng thí nghiệm, mà là tuyển chọn tình nguyện viên – đây là kết quả
cuối cùng của cuộc thương lượng giữa anh với Nguyên Soái.
Nhưng mà, Nguyên soái không ngờ rằng anh lại nắm lấy thời cơ này để chiêu mộ, sắc mặt
đen lại vì tức giận.
Sự quan tâm của mọi người đối với lĩnh vực nghiên cứu khoa học và “vô hạn” cũng đã được thu hút trở
lại, đặc biệt là ông Lambert ở khu nhất, ông đã tỏ ra rất quan tâm đến dự án này và đã nghiên cứu
sự phù hợp của vũ khí chống vật chất với cơ giáp, đồng thời cũng lấy ly do này sang khu sáu làm
việc.
Trong nháy mắt, vài ngày nữa đã trôi qua, chuyến du hành vũ trụ con này gần như kết thúc.
“Nó sắp hạ cánh rồi. Khu sáu các cậu có phỏng đoán gì về những sinh vật màu tím đó không?” Ông
Lambert trò chuyện với Lâm Tư.
Lâm Tư sắp xếp dữ liệu thí nghiệm và nói: “Các bức ảnh của hai sinh vật lạ có cấu trúc sống không
rõ ràng. Còn những cái khác phải được điều tra tại chỗ mới có thể xác nhận.”
“Ồ” ông Lambert nhún vai, “Khu sáu của cậu thật đáng ghen tị, luôn có những dự án mới
để làm.”
Lâm Tư: “Gần đây Ông buồn chán lắm à?”
“Tất nhiên, không thì tôi qua đây làm gì?” Ông Lambert nói: “Tôi không tham gia vào những cuộc bàn
luận nghiên cứu, vũ khí phản vật chất đã đến bước cuối, lẽ ra tôi thể chơi với bộ mô phỏng vũ trụ,
nhưng vì Trần phu nhân đã hoàn thành thuật toán trước đó, thậm chí bộ mô phỏng vũ trụ không cần
con người quan sát. Phòng thí nghiệm của tôi giờ đã toàn toàn tĩnh mịch.”
“Hoá ra là muốn kiếm việc làm” Lâm Tư nói nhẹ.
Đột nhiên, khoảnh khắc chớp mắt một cái, trong đầu anh đột nhiên nổ tung! Trần phu nhân đã phát
hiện ra điều gì?
Làm thế nào bà ấy biết được Lucia phản bội?
Màn hình đó, màn hình mà bà ấy nhìn trước khi chết, có một gợi ý … chính là màn hình đó!
Thiết bị đầu cuối của mô phỏng vũ trụ nằm trong tay của phu nhân.
Và những gì nó mô phỏng, từ trước đến nay không gì khác ngoài lộ trình của tàu vũ trụ!
Ông Lambert đang nói không ngừng, đột nhiên ông nghe thấy tiếng Lâm Tư nói: “Vivian.”
Giọng nói đó có một sự run rẩy rất ức chế, hoàn toàn khác với giọng điệu thường ngày của Lâm Tư.
Vivian xuất hiện, cô ấy vẫn mặc bộ váy công chúa Baroque màu đỏ, nhưng với một thanh kiếm dài và
mỏng quanh eo.
Cô chưa kịp hỏi thì Lâm Tư đã nói: “Dừng thuyền, quay đầu lại… ngay lập tức!”
Vivian sửng sốt trước giọng điệu gay gắt của anh: “Được rồi…” Tuy nhiên, chưa kịp dứt lời, cô đột
nhiên lảo đảo bước một bước. ! “Em…” Cô ấy đột nhiên tái mặt, ôm
chặt lấy đầu “Đau quá…!” Cô ngã xuống đất, cuộn người thật chặt rồi gục xuống như bị cái gì đó bóp
cổ, đau đớn kêu lên: “Em đau quá …
”Đã quá muộn.”
Đống dữ liệu thí nghiệm trong tay Lâm Tư tuột khỏi tay anh, rơi vãi trêи mặt đất, giống như những
bông tuyết.
Toàn bộ con tàu đột nhiên rung động dữ dội!
Hệ thống phòng thủ và hệ thống vũ khí được kϊƈɦ hoạt, tất cả các phòng và hành lang đều bị đóng
cửa, cổng phóng của vũ khí tầm nhiệt hướng về phía đám đông!
Tất cả các màn hình hiển thị trở nên trống rỗng với một tiếng “bốp”, rồi từ từ hiện lên hình ảnh
của nữ hiệp sĩ mặc áo giáp trắng.
Vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói đều đều, vẫn là người quen thuộc. “Xin chào, chào mừng bạn đến với
Voyager.”
“Bây giờ là năm 2497 sau Công Nguyên. Các bạn đã rời trái đất được hai trăm năm mươi ba năm.”
“Chuyến đi sẽ kết thúc sau ba phút. Điểm đến: Milk Way-Orion Spiral Arm-Solar System,
hố sâu Sanhuan-TE-III.” (1)
“Mừng các bạn về nhà.”
[1] để khi nào mình khoẻ mình check lại xem.
Tác giả có chuyện muốn nói: Nụ cười dần dần biến thái