Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 23




Lăng Nhất đã được Lâm Tư dạy lâu như vậy, cũng biết một chút về mật mã, có thể nhìn ra Đường Ninh

đang sử dụng một dạng ngôn ngữ rất cũ và phức tạp mà ít người học được.

Tuy nhiên, cho dù tiến bộ công nghệ có đơn giản hóa ngôn ngữ lập trình đến đâu, thì cũng không

thể thay đổi một thực tế ——là ngôn ngữ càng ngắn gọn và dễ hiểu thì khả năng kiểm

soát máy càng yếu. Vì thế mà Đường Ninh có lý do để sử dụng ngôn ngữ này, chứ không phải hắn

thích, không phải hắn tự ôm rắc rối vào người.

Và Lăng Nhất luôn cảm thấy rất quen thuộc, từ các thao tác, đến đoạn mã cuộn trêи màn hình sáng, cả

giao diện đằng sau mã.

Chắc cậu đã nhìn thấy ai đó tương tự như Đường Ninh, không phải ở trêи tàu này.

Thượng tá nói rằng cậu được huấn luyện chiến đấu rất chuyên nghiệp, hơn nữa có tác phong của quân

đội. Ai đã dạy cho cậu?

Càng lớn lên, cậu càng muốn biết quá khứ của mình, nhưng ký ức của cậu vẫn luôn trống rỗng.

Đường Ninh vừa gõ mã vừa hỏi cậu, “Lần này em ở đây bao nhiêu ngày?” “Em muốn giúp anh ấy kiểm tra

cơ giáp.”

Đường Ninh khẽ “ừm” một tiếng.

Lăng Nhất và Đường Ninh có một mối quan hệ rất tốt. Tuổi của họ không xa nhau lắm, với lại, cả hai

đều lớn lên trêи tàu. Đường Ninh là người duy nhất không gọi cậu như những người lớn tuổi

gọi cậu, như kiểu “em bé nhỏ” hoặc “em dễ thương” ——Tất nhiên, cái này là do tính hắn như vậy.

Lăng Nhất nhìn vào các mã dao động, hỏi Đường Ninh, “Có ai sử dụng cùng ngôn ngữ này

với anh không?”

“Rất ít.” Đường Ninh không ngẩng đầu, “Hiệu quả của nó hơi thấp.” “Vậy tại sao anh lại tiếp tục sử

dụng nó?”

“Hồi ở trêи trái đất tôi chưa dùng đâu. Sau này, tôi thấy một hệ thống tuyệt đẹp được viết bằng

nó.” Tốc độ bàn phím của Đường Ninh chậm lại một

chút “Đó là hệ thống mà Voyager mang theo ban đầu. Nó được gọi là (The Voyager), lúc đó khu nhất

chưa phát minh ra trường lực Lundis, khi bước vào không gian con, tất cả chúng ta đều phải ngủ

đông, nhưng các thiết bị duy trì sự sống khác nhau trêи tàu vũ trụ cần hoạt động bình

thường, có nhiều vấn đề về điều hướng……. Yêu cầu về năng lượng cũng rất cao. Không ai

lái tàu vũ trụ, mà để hệ thống vận hành tàu vũ trụ tự chủ lái. Mặc dù tôi đã viết Lucia nhưng quân

đội vẫn sử dụng nó, chẳng hạn như cấp chính quyền và cốt lõi của chúng tôi. Mấy cái này đều có

trong thư viện.” Lăng Nhất hơi kinh ngạc, bởi vì Đường Ninh trong mắt mọi người là huyền thoại,

theo lời của Đường Ninh, người viết chương trình kia còn có thực lực hơn cả hắn.

“Người đó đang ở trêи tàu à?”

“Hình như không có mặt ở đây.” Đường Ninh nói, “Là một người huyền thoại trong cái nghề của tôi.”

“Tên của người đó là gì?”



“Lăng Ninh, là người gốc châu Á.” Đường Ninh nói, “Tôi lấy cùng tên Trung Quốc với

người đó vì tôi ngưỡng mộ ông ấy.”

Nói xong, hắn chậm rãi “Chậc chậc”: Tên của em hình như có một chữ giống ông ấy.”

Không hề báo trước, Lăng Nhất nhận thấy tim mình đập thình thịch và nhảy càng lúc càng nhanh.

Cậu nhớ rằng khi vụ tai nạn hạt nhân xảy ra ở khu 1, ông Lambert cũng đã nhắc đến người này và nói



Sự kết hợp của số 0 và một là tên mà ông nghĩ về con trai mình. Cậu hỏi: “Họ này rất thông dụng

phải không?”

“Tôi không biết, tôi chưa nghiên cứu họ của em. Em có thể đợi tôi viết chương trình

xong đã.” Đường Ninh gọi lên một giao diện thao tác khác, gõ trêи bàn phím “Nếu em có hứng thú với

ông ấy thì nên hỏi Lâm Tư, Họ quen nhau.”

“Quen nhau?”

“Chắc rất quen nhau. Giáo sư của Lâm Tư là Tiến sĩ Diệp Sắt Lâm, là vợ của Lăng Ninh.” Chương trình

của Đường Ninh được viết rất nhanh, hoạt động không hề chậm chạp. Kết quả đã được tạo ra tại lúc

này, hắn nói với Lăng Nhất: “Họ của em rất hiếm.”

Đầu óc của Lăng Nhất trở nên trống rỗng trong giây lát.

Họ này rất hiếm, người này tên là Lăng Ninh, ông từng nói rằng sẽ đặt tên cho con trai mình là Lăng

Nhất.

Vợ ông là giáo sư của Lâm Tư.

Diệp Sắt Lâm —— cậu cũng đã nghe tên này.

Trong đoạn video phỏng vấn Lâm Tư, câu đầu tiên của phóng viên là “Đây là Phòng thí nghiệm Wilkins,

do Tiến sĩ Diệp Sắt Lâm thành lập.”

Phòng thí nghiệm do Tiến sĩ Diệp Sắt Lâm tạo ra, người phát ngôn là Lâm Tư, vì vậy những gì Đường

Ninh nói là đúng.

Nếu đúng như những gì cậu ấy nghĩ, liệu cậu và Lâm Tư có quen nhau trước đây không?

Lăng Nhất nhận được một lượng lớn thông tin như vậy, nhất thời có chút giật mình.

Đường Ninh: “Em sao vậy?”

Lăng Nhất ngồi xuống bên cạnh hắn, bình tĩnh những suy nghĩ đang quằn quại của mình, nói: “…Chắc là

có thể có quan hệ máu mủ với em.”

“Ông ấy là một thành viên của quân đội. Khi tôi còn ở trêи trái đất, là lúc tôi còn rất nhỏ. Tôi

không có bất kỳ liên hệ nào với ông ấy, cũng không biết nhiều về gia đình của ông ấy, nhưng tôi

nghĩ điều này là có thể. Nhưng nếu ông ấy là người thân của em, hẳn là Lâm Tư đã nói với em từ lâu

rồi.”

Lăng Nhất suy nghĩ một chút, Lâm Tư cũng chưa từng đề cập gia đình của cậu, khi cậu hỏi, anh cũng

chỉ nói khi lập chương trình chọn ngẫu nhiên đối tượng thí nghiệm, không đặt giới hạn tuổi thấp hơn

nên mới có cậu. Khi đứa trẻ trưởng thành trở thành đối tượng thí nghiệm, thì ký ức của nó đã được



xử lý trước rồi, không có cách nào khôi phục được, vì vậy nó chỉ có thể tiếp tục thí nghiệm —— sau

đó, có thể là do cơ thể của đứa trẻ không phù hợp với thí nghiệm, hoặc có gì đó không ổn, cậu đã

không tỉnh dậy cho đến khi đột biến dưới bức xạ của hố đen.

Vì vậy, cậu luôn cảm thấy Lâm Tư không liên quan gì đến quá khứ của cậu. Nhưng, cậu thực sự …

Cậu thực sự cảm thấy rằng người mà Đường Ninh nói đến sẽ có liên quan gì đó đến cậu.

Cảm giác này giống như trong sân tập, trong đầu cậu đột nhiên bị kéo ra một sợi dây, cậu biết Lâm

Tư đang đến đây.

Đường Ninh quay mặt lại, nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cậu, giọng hắn trầm lại một

chút, nói: “Tôi có thể xâm nhập vào cơ sở dữ liệu để kiểm tra, nhưng lớp bảo vệ của nó quá chặt, sẽ

mất nhiều thời gian.”

Lăng Nhất cảm thấy hành động xâm nhập vào cơ sở dữ liệu có vẻ hơi tệ, nhưng sức hấp dẫn của nó quá

lớn.

“Cảm ơn…” Cậu nói “Anh còn biết gì nữa không? Về ngài Lăng và Lâm Tư.”

“Lúc tôi rời khỏi trái đất chỉ mới mười bốn tuổi, tôi không biết bất cứ ai” Đường Ninh suy nghĩ

một lúc và trả lời “Sau đó đã ngủ đông, trước khi quen họ.”

——Điều này có nghĩa là Đường Ninh cũng không biết những thứ khác. Lăng Nhất hỏi “Anh có biết virus

Berlin không?”

“Tôi biết” Đường Ninh nói, “Lâm Tư và tiến sĩ Diệp Sắt Lâm đã nghiên cứu vấn đề này. Sau khi tôi

tỉnh dậy sau tình trạng ngủ đông, tôi nghe nói rằng virus lại đột biến sau đó, nhưng cuối cùng

không thể nghiên cứu ra phương pháp.”

Lăng Nhất gật đầu: “Có vẻ như vậy.”

Đường Ninh cau mày, “Tại sao không hỏi Lâm Tư?”

“Em …” Lăng Nhất suy nghĩ một lúc rồi cụp mắt xuống: “Lâm Tư chắc có chuyện gì đó rất khó chịu. Nếu

em hỏi, anh ấy sẽ rất buồn, vì thế em không hỏi nữa.”

Cậu muốn biết quá khứ là đúng, đặc biệt là bây giờ, Lâm Tư có lẽ đã biết cậu trước khi anh rời khỏi

trái đất, có lẽ họ đã biết nhau, cậu thực sự muốn biết, hơn cả muốn biết bố mẹ mình là ai. Nhưng …

nếu Lâm Tư buồn vì điều này, cậu vẫn không nên hỏi.

Lâm Tư không nói, chắc chắn phải có lý do của anh ấy.

Hơn nữa, hiện tại cậu vô cùng hy vọng quá khứ của mình sẽ không có xích mích với Lâm Tư, tốt nhất

là … tốt hơn nên như thế này đi, bọn họ rất thân thiết, Lâm Tư đối xử với cậu rất tốt. Chỉ cần cậu

và anh luôn ở bên nhau như này sẽ rất hạnh phúc.

Sau khi nghe câu trả lời của cậu, Đường Ninh không bình luận gì cả, trả lời với giọng điệu rất đơn

giản: “Nhiều người trêи tàu này đều có bí mật, còn tôi không có hứng thú.”

Lúc này Vivian mới thò đầu từ một bên, giọng điệu sôi nổi: “Đường Ninh chỉ quan tâm đến bàn phím và

Trịnh Như thôi.”