Tối hôm đó, cô cứ mãi ngắm nghía bộ váy xinh đẹp đang được móc trong tủ.
Khi nhìn thấy nó, cô lại nhớ đến khi Hoắc Viễn Thành đã bỏ ra thời gian để chọn giúp, không thể không thừa nhận anh rất có mắt nhìn.
Khóe môi cô giương lên nụ cười khó nhận thấy được, nhưng hôm nay cho dù có bị cấp trên quở mắng, bây giờ cô không cảm thấy căng thẳng mà còn hào hứng mà không hiểu nguyên do.
Phải chăng là do bộ váy? Hay do người đã chọn nó?
Cho dù là cái nào, cũng đều khiến tâm trạng của cô khá lên không ít.
Nhưng nói đến công việc, thì lại là những giây phút căng thẳng.
Cho dù cô có cố gắng như thế nào, có chuyên tâm ra sao thì đều bị dè bỉu, đều bị bàn tán và đồng nghiệp thường xuyên gây chuyện với cô.
Những gì bản thân làm chính là nhẫn nhịn.
Sự nhẫn nhịn này, đều là từ sau khi Thẩm Kim Vũ bị em gái cô bắt đi.
Cô có thể làm mọi thứ để cứu con bé, bao gồm cả nhịn nhục.
Thấy cô thấy thần, Hoắc Viễn Thành tiến tới, chống tay xuống giường, chặn đi lối thoát của cô.
Đôi mắt như lốc xoáy của biển sâu muốn cuốn cô vào bên trong, giọng nói trầm khàn cất lên.
“Có chuyện gì mà nghĩ đến mức thất thần?”
“Một số chuyện ở tòa soạn, cũng không phải là lớn lao gì.” - Cô lạnh nhạt trả lời, cũng chỉ là trả lời cho qua chuyện, không hoàn toàn chú ý gì đến anh.
“Sao tôi lại cảm thấy là cô đang tơ tưởng đến người đàn ông khác nhỉ?”
“Đừng có suy bụng ta ra bụng người.” - Cô nhíu mày, ánh mắt chĩa về phía anh có sự căm ghét.
Cô vẫn còn để bụng chuyện chiều nay bị người đàn ông này chê là lùn.
Hiện tại lại còn muốn kiếm chuyện?
“Chột dạ sao?” - Anh mỉm cười, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút không vui.
Hơn nữa thái độ của người con gái trước mặt này, rõ ràng là đang giận anh.
- “Mai là đám cưới của em gái cô, nên vui vẻ một chút mới phải.”
Đúng, mai chính là ngày vui của em gái cô, nhưng người làm chị này vui không nổi.
Thẩm Liên Đình từ nhỏ theo mẹ kế về đã luôn luôn đố kỵ với cô, những thứ cô có thì con bé cũng phải có.
Những lúc nó phá hoại đồ mà cô trân quý, cô chỉ mắng nhiếc nó vài câu thì lập tức bị cha đánh, còn nó đả thương cô thì lại được bỏ qua.
Thẩm Họa Minh nhịn, nhưng càng đến tuổi nổi loạn, cô lại càng không sợ gì cả, nhất là sức nặng lời nói của cha đã không còn tác động đến cô.
Chỉ đến khi, con gái cô, Thẩm Kim Vũ ra đời, tính khí cô mới dịu lại, hơn nữa còn trầm hơn hẳn so với trước kia.
Thẩm Liên Đình năm đó gây tai nạn xe với người ta, mọi người lại nghĩ rằng cô làm nên không truy cứu đến cùng.
Thẩm Họa Minh giải thích nhưng từ đầu đến cuối không ai tin cô.
Đến khi nhận ra không ai là người thân của mình, cô đã trở nên lạnh lùng và gần như là vô cảm, trừ lúc ở bên con gái.
Người đàn ông trước mặt cô lẽ ra phải là chồng của Thẩm Liên Đình, thế nhưng vì hắn ta đã hôn mê rất lâu, người em gái ích kỷ của cô lại không muốn chôn vùi tuổi xuân ở nơi đây nên đã bắt cóc con cô, ép buộc cô phải làm theo những lời ả nói.
Với tình hình khi đó, mọi thứ đối với cô đều là bất lợi nên đành phải nghe theo.
Có gia đình hạnh phúc, có cuộc sống sung túc, ả đúng là không ai sánh bằng.
Hiện tại, lại còn có thêm một người chồng nuông chiều ả mỗi ngày.
Những kẻ sống lỗi đều có cuộc sống tốt đẹp như vậy sao?
“Cuộc sống của nó, có lẽ sẽ tốt hơn?” - Cô vô thức thốt lên thắc mắc ở tận sâu trong tâm trí khiến cho Hoắc Viễn Thành ngẩn người.
Anh mỉm cười, đẩy cô xuống giường, nằm bên cạnh mà đắp chăn.
“Cái đó còn tùy thuộc vào cô ta.
Nếu giống như bà chị của cô ta, chắc chắn là cuộc sống sau này sẽ không được yên ổn.”
Hắn là đang chọc ngoáy cô, nhưng người con gái nằm bên cạnh chỉ im lặng, lạnh lùng quay lưng về phía hắn.
“Sao? Bị tôi nói trúng rồi?”
Bây giờ cô không muốn nói gì cả, cũng chẳng muốn bận tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ nhắm mắt lại và ngủ.
Thấy cô im lặng, nhịp thở đều đều, hắn nghĩ cô đã ngủ nên chỉ thở dài.
Người phụ nữ này, rõ ràng là kẻ đã gây ra tai nạn khiến hắn hôn mê sâu, là người đã khiến cho hắn thê thảm, nhưng tại sao đến nửa phần căm ghét hắn cũng không có? Và nếu như cô chính là hung thủ, có thể ung dung đến vậy sao?
Những câu hỏi liên tiếp đặt ra trong đầu, nhưng hắn vẫn không thể tìm ra câu trả lời.
Chỉ có một cách duy nhất, đó chính là điều tra chuyện năm xưa.
Nhìn tấm lưng mảnh mai của cô, hắn lên tiếng.
“Ngàn vạn lần đừng giống như suy nghĩ của tôi, nếu không cô chắc chắn sẽ đau khổ gấp bội.”
Đêm tối phủ đi lòng dạ con người, theo thời gian mà mang đi xa.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm để chuẩn bị tham dự lễ cưới.
Sau khi đã sửa soạn xong, cô ra khỏi nhà liền bị ánh mắt đố kỵ của Hoắc Tiểu Hân chĩa đến.
Cô ta mỉm cười, cầm tách coffee tiến tới.
“Chị dâu, chị ra ngoài sớm vậy?”
“Em cũng vậy mà.”
“Chị ăn mặc đẹp vậy, chắc hẳn là đi chơi? Anh hai có biết không?” - Cô ta tiến tới, định ghé sát tai cô.
Nhưng ý đồ chính là làm hỏng bộ đầm cô đang mặc trên người.
Chưa kịp lại gần thì Hoắc Viễn Thành đã từ sau tiến tới, chặn lại hành động của Hoắc Tiểu Hân.
Anh nắm lấy tay cô.
“Còn đứng đây làm gì? Không mau đi?”
“Anh hai… Chào buổi sáng.” - Hoắc Tiểu Hân thấy anh, lập tức đỏ mặt, rụt rè.
Bộ mặt gian xảo khi nãy không biết là đã đi đâu mất.
Hoắc Viễn Thành mặc bộ tây trang khiến cho thân hình cao ráo khỏe mạnh được tôn lên trọn vẹn, tóc anh được vuốt gọn gàng, khác hẳn thường ngày.
Đôi mắt si mê của Hoắc Tiểu Hân dán lên người anh, bộc lộ tình cảm một cách trầ.n trụi nhưng anh không hề để ý, trực tiếp nắm tay cô rời đi ngay trước mắt ả, khiến ả ghen tức đến mức bóp chặt ly coffee.
Thẩm Họa Minh không biết tại sao cô ta lại tức giận, nhưng cô cũng không dư thời gian để tìm hiểu nên cùng anh rời đi.
Thấy tay mình được anh nắm chặt, cô bất giác lúng túng.
Đây là lần thứ hai cô và người đàn ông này có cử chỉ thân mật.
Hoắc Viễn Thành cảm thấy có gì đó không đúng.
Chú ý đến tay mình đang nắm chặt lấy tay cô thì vội vàng buông ra.
Khi nãy thấy Hoắc Tiểu Hân đang có ý định làm hại cô, anh không suy nghĩ mà tiến tới giải vây, hiện tại là nắm tay kéo cô rời khỏi nhà.
Có phải người phụ nữ này sẽ nghĩ anh có ý gì không?
Cô không nói gì, tiếp tục bước đi nhưng trong lòng gợn sóng.
Bằng mọi giá phải giữ bình tĩnh, nếu không chắc chắn người gặp bất lợi sẽ là cô.
Hoắc Viễn Thành cũng không nói gì, chỉ nhìn tay mình, sau đó nắm chặt lại, bước theo sau cô.
Càng ngày, anh càng không hiểu nổi bản thân.
Chiếc xe đưa hai người đến nhà thờ, nơi sẽ tổ chức lễ cưới của Mạc Du Cẩn và Thẩm Liên Đình.
Ngày cô không mong chờ nhất cũng đã tới.
Hôm nay là ngày vui của Thẩm Liên Đình, nhưng cô không cam lòng.
Kẻ hại cô mà lại có thể ung dung ở ngoài vòng pháp luật sống tự tại và hạnh phúc, còn cô luôn luôn phải chịu đựng sự dày vò từ mọi phía.
Những điều này, thực sự công bằng với Thẩm Họa Minh cô sao? Cô đáng bị như thế này sao?.