Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 41: 41: Xui Rủi





“Chống cự thì sẽ đau đấy, khuyên ông nên biết điều một chút.” Cô lạnh giọng, tên này vô cùng cứng đầu, cố gắng giãy giụa, muốn thoát ra cho bằng được.
“Mày là ai? Biết thân phận của tao mà còn dám làm ra chuyện này sao?”
“Chỉ cần trả lời hết những câu hỏi của tôi, tôi sẽ thả ông ra thôi.”
“Mày hỏi thì tao nhất định phải trả lời sao? Nực cười.” Hắn nhếch mép khinh thường cô, nhưng khắc sau liền kêu oai oái khi cô tăng thêm lực tay.

“Được được.

Có gì thì hỏi nhanh lên đi.”
“Ông có còn nhớ vụ tai nạn xe cách đây hơn mười năm không?”
“Có.”
“Ông đi cùng ai?”
“Tôi đi cùng với người yêu.”
Cô hỏi gì, hắn trả lời đó.

Những gì mà hắn biết đều nói ra hết, không sót một chút nào.

Nhưng những lời đó đều khiến cho sắc mặt của cô tệ dần, đến cuối cùng không kìm được mà dùng toàn bộ sức lực bẻ gãy tay của hắn.

Nước mắt bắt đầu chảy xuống gò má cô, đôi mắt căm hận cùng với tâm trí rối bời khiến cô nhìn không rõ.

Lúc này, cô vô lực khống chế hắn.

Mạc Đĩnh Quân thấy lực tay đã giảm, hắn lập tức đẩy cô ngã xuống giường, sau đó đấm một cái vào mặt cô rồi chửi rủa.
“Chết tiệt, con chó này, mày dám bẻ tay tao.”
Lúc này, đầu cô bắt đầu đau như búa bổ.

Sức lực của cô không còn khi hắn dùng cánh tay lành lặn đánh vào mặt cô.

Trước khi cô bị đánh đến mức sắp bất tỉnh, có một tiếng động lớn vang lên.

Người đàn ông đang hung hãn đánh cô bỗng nhiên gục xuống, cả cơ thể của hắn bị đá sang bên cạnh.
Người phụ nữ khi nãy đỡ cô lên, nhanh chóng chạy ra ngoài, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Đầu tôi đau quá.” Cô nhíu mày, không những chỉ có đầu, mà cả mặt cũng đau.
Khóe miệng của cô đã bị xước, gò má cũng bắt đầu nóng ran và đỏ lên.

Thứ cô cảm nhận rõ rệt nhất chính là đầu cô đã bắt đầu chảy máu.

Đau rát và choáng váng là những từ để miêu tả tình trạng của cô lúc này.
Chạy không được bao xa, cô bắt đầu gục xuống.

Do vết thương trên đầu nên cô kiệt sức rất nhanh.

Mắt đã mờ hơn trước, cô vội vàng cất tiếng: “Cô mau chạy đi, tôi sẽ tìm chỗ nào đó để trốn.”
“Không được, khó khăn lắm mới ra khỏi đó, tôi không thể bỏ cô lại được.”
“Cô tên gì nhỉ?”
“Liên Hạ.” Cô ta trả lời, đôi mắt lo lắng vẫn nhìn cô đang khó khăn chịu đựng.
Nhìn xung quanh vẫn chưa có ai đuổi đến, Liên Hạ liền đỡ cô dậy rồi đi từ từ.

Nhưng dù có đi chậm đến mấy thì cô vẫn đau đầu.
Khu vực ngoại ô này là nơi hoạt động của những thành phần bất hảo, muốn tìm một người tốt hoặc nhờ giúp đỡ là không thể nào.


Muốn đi đến bệnh viện, chỉ có tự lực, không bao giờ có chuyện dựa dẫm vào bất cứ ai.
“Sao cô không báo cảnh sát?”
“Tôi không có điện thoại.

Hơn nữa cô nghĩ chúng ta có thể nhờ những người xung quanh giúp đỡ chắc?”
“Không được sao?”
“Tất nhiên là không được.

Nghe nói có người đã thầu nguyên khu này vì mục đích gì đó, hơn nữa còn cho người như Mạc Đĩnh Quân ở lại đây chắc chắn cũng không phải là hạng tốt lành gì.” Liên Hạ thở dài, đó chính là lý do mà cô ta phải tự mình chạy thoát.
Thời điểm hai người thoát được là vào giữa trưa, trời nắng khiến cho Thẩm Họa Minh càng choáng.

Hai người đành phải ngồi nghỉ ở một ghế đá.

Cô lấy điện thoại ra, định gọi cho Ninh Lạc Túy thì bị Liên Hạ cướp mất.
“Cô làm gì vậy?” Cô ngạc nhiên nhìn theo người phụ nữ đó.

Ả ta ném điện thoại của cô xuống, khiến nó vỡ tung ra.
“Ngây thơ thật, cô nghĩ tôi sẽ giúp cô chạy thoát sao?”
“Cô… Ưm…” Chưa kịp nói thêm câu nào, Thẩm Họa Minh đã bị bịt miệng, hai tay của cô lập tức bị khống chế.
Ở đằng sau cô chính là đồng bọn của Liên Hạ, hắn ta đắc ý nhìn con mồi trong tay mà mỉm cười.


Ả ta tiến tới chỗ cô, sau đó cất tiếng.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Nơi đây tập hợp những thành phần bất hảo, không ngoại trừ ai hết.”
Đôi mắt cô chứa đầy lửa giận, nhưng tình trạng bây giờ cô không thể đấu lại được người đàn ông ở đằng sau, cũng như không thể đối phó người phụ nữ đang ở trước mặt mình.

Cô ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo bọn họ về một căn nhà trọ.
Sau khi vào nhà, tên côn đồ kia quăng cô lên ghế sofa.

Liên Hạ tiến đến, bỏ khăn bịt miệng cô ra.
“Ngay cả chuyện làm bảo mẫu, cũng là cô lừa tôi?”
“Ồ không, chuyện hắn thuê tôi làm bảo mẫu và ép tôi ở lại nhà hắn là thật.”
“Vậy lũ trẻ trước sân…”
“Cô sẽ sớm được đi cùng chúng thôi.” Ả ta đắc ý, ngồi lên chiếc ghế sofa.

“Hoặc là vào đường dây của chúng tôi để được bảo toàn tính mạng cũng được.”
Thẩm Họa Minh lần đầu tiên bị bắt cóc, lại còn bị đánh đến mức trọng thương, cô tức giận triệt để nhưng lại không còn sức để phản kháng.

Điều cần làm bây giờ chính là thoát khỏi đây và gọi điện thoại cầu cứu, nhưng sợi dây thừng đằng sau trói cô rất chặt, đến mức đỏ cả cổ tay..