Đặt tài liệu lên bàn, anh tiến đến giường rồi nằm ngay cạnh cô.
Gương mặt điển trai phóng đại trước mắt khiến cô giật mình, không phải đang xử lý công việc sao?
“Nhìn đủ chưa?”
“Đủ rồi!” – Cô nói xong, lập tức trùm chăn, xoay lưng về phía anh.
Cô ghét người đàn ông bá đạo này.
Đến nửa đêm, anh vẫn không ngủ, trong lòng dâng lên tò mò.
Rốt cuộc năm đó, có phải cô gây tai nạn cho anh hay không?
Hoắc Viễn Thành giật mình, suy nghĩ này là lần đầu tiên anh có.
Chỉ dựa vào thái độ của cô vào dạo gần đây khiến anh càng thêm nghi hoặc.
Chuyện năm đó anh không tự mình điều tra, vẫn luôn cho rằng kết quả mà mẹ nói là đúng.
Tuy nhiên, chuyện này vẫn còn quá nhiều uẩn khúc chưa thể giải đáp, chúng như đang thúc giục chính bản thân anh điều tra, cũng như để bản thân biết được sự thật đằng sau.
Anh có chút do dự, trong đầu đã đặt ra hai câu hỏi.
Nếu như quả thực như những gì mẹ nói thì sao? Và nếu như không phải là cô làm thì sao?
Đang mải mê trong suy nghĩ của mình, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.
Thế nhưng Thẩm Họa Minh đã say giấc từ khi nào, hắn cũng không muốn xâm phạm quyền riêng tư của cô nên cũng mặc kệ, ngồi lên giường.
Tiếng chuông báo tin nhắn lại lần nữa vang lên làm phiền, hắn cầm điện thoại, định bật chế độ im lặng thì màn hình hiện lên những dòng tin nhắn của Thẩm Liên Đình.
Nội dung tin nhắn như đang cầu xin điều gì đó, nhưng cũng giống như đe dọa.
Sự thu hút của Hoắc Viễn Thành đặt ở ba từ “điểm yếu” được ghi trong nội dung.
Thẩm Họa Minh có điểm yếu gì, sao hắn ta lại không biết?
Nhưng có một điều hắn hiểu, bản thân mình vô cùng khó chịu khi thấy được hai từ đó, càng khó chịu hơn khi người phụ nữ này lại có thể cắn răng chịu đựng bị người khác ức hiếp mà không phản kháng lại.
Những biểu hiện gần đây chỉ là cố tỏ ra mạnh mẽ cho người khác thấy, mà bản chất lại nhu nhược đến mức khiến cho người ta phải thương hại.
Cô đã vô tình thu hút sự chú ý của hắn mà bản thân lại không hề hay biết.
Hình nền điện thoại là bức tranh một người phụ nữ đang ôm một cô bé, gương mặt của hai người chứa đầy hạnh phúc.
Người phụ nữ này, có chút giống với Thẩm Họa Minh, nhưng điều khiến hắn bận tâm chính là cô bé được mẹ bế.
Tuy chưa gặp bao giờ nhưng không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt của cô bé, hắn cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Nụ cười này như thể là ánh sáng thần tiên soi chiếu những người lạc lối, đôi mắt lấp lánh động lòng người này khiến cho người ta muốn trầm mê.
Dù là qua tranh, nhưng vẫn có thể cho người ta cảm thấy bản thân như nhìn vào trong ảnh, khiến hắn khẳng định người phụ nữ này chính là cô.
Nếu người phụ nữ này là cô, vậy thì đứa bé này là ai? Có quan hệ gì với Thẩm Họa Minh? Tại sao hắn đối với bức ảnh này lại có cảm giác đặc biệt đến vậy?
Có quá nhiều thứ về Thẩm Họa Minh mà hắn không biết, có quá nhiều điều cần được hắn làm rõ, không chỉ một mà có rất nhiều khúc mắc trong lòng vẫn chưa tìm được cách tháo gỡ.
Đôi mắt sắc lẹm hướng đến người con gái đang ngủ say, nhưng hắn lại không biết rằng ánh mắt ấy chứa bao nhiêu dịu dàng, chứa bao nhiêu khó xử.
Thẩm Họa Minh cô rốt cuộc có bao nhiêu chuyện muốn giấu hắn?
Đêm đó, một người ngon giấc, một người không ngủ.
Sáng hôm sau, hai người thức dậy, vẫn là bộ mặt lạnh nhạt như trước đây mà xem nhau như người dưng.
Sau khi sửa soạn xong thì bắt đầu đi làm.
Không khí trong nhà có chút khác lạ khiến cho mọi người không rét mà run, không ai dám thở mạnh khi đối diện với hai vợ chồng Hoắc Viễn Thành.
Thẩm Họa Minh cảm thấy hôm nay Hoắc Viễn Thành rất khác.
Hắn ta dường như là đã lạnh lùng hơn so với hôm qua, cả người tỏa ra khí lạnh khiến người ta muốn tránh xa.
Rốt cuộc ai đã chọc phải tổng giám đốc cao cao tại thượng này đến mức khóe môi cũng không nhếch lên dù chỉ một chút?
Hoắc Viễn Thành không nói gì, trực tiếp bước ra cửa, lên xe và chuẩn bị đến tập đoàn.
Trước đây cũng vậy, hắn luôn vội đến mức không ăn sáng, không quan tâm mọi người nói thế nào.
Hôm nay đối mặt với Thẩm Họa Minh khiến tâm trạng của hắn tệ lại càng thêm tệ.
Chuyện hôm qua không được làm rõ khiến hắn tức giận, nhưng không muốn trút ra ngoài.
Cô theo hắn lên xe, khí lạnh xung quanh khiến bản thân toát mồ hôi hột, nhưng vẫn tỏ ra bình thản vì trước đây cô đã gặp người như hắn.
Không thể lấy cường đối cường, nhưng cô cũng sẽ không yếu đuối để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Không muốn bầu không khí càng thêm ngột ngạt, cô muốn dời tầm mắt đi nơi khác.
Chiếc điện thoại trên tay được mở ra, cô bắt đầu thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Trạng thái bất cần của cô càng khiến hắn khó chịu, như thể là bản thân mình không đáng được chú ý đến vậy.
Nhưng bản thân dĩ nhiên không được thất thố, liền lấy tập tài liệu ra xem.
Người duy nhất rét run chính là trợ lý đang lái xe của Hoắc Viễn Thành.
Cuối cùng cũng đã đến tòa soạn mà cô làm việc.
Chiếc xe đỗ ở đằng xa, để cô tự tới cơ quan.
Nhìn theo bóng lưng ấy, Hoắc Viễn Thành lại càng thêm khó chịu.
Dường như hôm nay chỉ cần nhìn thấy cô, hắn lập tức sẽ không bằng lòng.
Nhiệt độ trong xe như giảm xuống âm độ.
Ở trong tòa soạn, cô khẽ thở dài.
Chủ biên tập bất ngờ bước tới chỗ cô, kêu cô vào phòng làm việc của mình.
Cứ ngỡ lần này lại làm cái bao cát để cô ta trút giận, nhưng không ngờ rằng vừa vào văn phòng, gương mặt hằm hằm của cô ta trở nên rạng rỡ.
Giọng nói ngọt ngào đến mức cô tưởng bản thân đang mơ.
“Ây gu, Họa Minh lần này làm rất tốt, cấp trên khen hết lời.
Có lẽ lần này chúng ta sẽ được thưởng lớn đấy.”
“Tổng biên tập, chị nói chuyện này với em làm gì?” - Cô lạnh nhạt trả lời.
Bài báo lần trước cũng là nhờ có cô nên mới có thể được ưa chuộng đến thế, hơn nữa bây giờ danh tiếng của tòa soạn đang đi lên.
Tổng biên tập được khen ngợi hết lời nên tâm trạng hiện tại là vô cùng tốt.
“Em lạnh nhạt như vậy khiến chị đau lòng đấy!” - Sự yểu điệu của tổng biên tập không chỉ từ lời nói mà cả hành động cũng khiến người ta phải hoảng sợ.
Từ một chằn lửa biến thành một người ngọt ngào đúng là không thể khiến người ta phản ứng kịp.
Nhưng mà hôm nay Thẩm Họa Minh không có hứng thú nịnh hót người phụ nữ này, cũng không có hứng thú nói về những chuyện nhảm nhí.
Cô chỉ là tìm mọi cách giữ được cái nghề mà mình yêu thích, dựa vào đó mà điều tra chuyện cũ.
Thấy cô im bặt không nói gì, tổng biên tập lại hớn hở nói.
“Nhờ có tin tức cùng với tài năng viết lách, lần này cô sẽ được tăng lương.”
“Tổng biên tập, chị nói thật sao?” - Nghe đến đó, khuôn mặt ỉu xìu của Thẩm Họa Minh bỗng sáng lên đôi chút, nhưng dường như trong mắt vẫn còn nghi hoặc.
Chuyện tốt đến dễ vậy sao?
“Đây chính là chỉ thị của cấp trên, cô không nghe cũng không được.
Nào, để chúc mừng cho cô, hôm nay tôi sẽ bao cả phòng đi ăn buffet!”
Thẩm Họa Minh nghe vậy thì cứng miệng, vị tổng biên tập này đúng là tùy hứng.
Chỉ cần được cấp trên khen mấy câu là hào phóng mời cả phòng đi ăn, thực sự là xem tiền như rác mà vung đi sao?.