Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 13: 13: Uy Hiếp





“Cô nghĩ tôi túng thiếu đến mức không tự chi trả được đồ ăn sao?” – Cô nhíu mày, nhìn cô em gái đang hạ mình cầu xin.
Cách thức cầu xin này giống như là đang bàn điều kiện, chứ không phải là đang nhờ giúp đỡ.

Vậy cô cũng không có nghĩa vụ phải giúp cho cô ta.
“Em không có ý đó, em chỉ là…”
“Muốn bàn điều kiện với kẻ nghèo hèn như tôi?” – Cô mỉm cười, đôi đũa vẫn gắp thức ăn liên tục, dường như không màng đến thế sự.
“Thẩm Họa Minh, rốt cuộc cô có giúp hay không?” – Ả gằn giọng, cô đã sắp đụng đến giới hạn của ả.

Sự kiên nhẫn sắp không còn nữa.
Thẩm Họa Minh đặt đũa xuống, đôi mắt sâu thẳm tựa như hồ nước không bị tác động.

Cảm xúc hiện tại của cô là không thể bị nhìn thấu.

Cô nở nụ cười trào phúng rồi lên tiếng.
“Trước đây cô bắt cóc con tôi, thái độ của tôi như thế nào nhỉ? Là cầu khẩn, là van xin, là nóng lòng.

Còn cô thì sao? Là kiêu căng, là đắc ý.”
“Cô có ý gì?” – Ả nghiến răng, đôi tay dưới bàn đã nắm chặt thành quyền, nén nhịn giận dữ.
“Cô đoán là ý gì, tôi chính là ý đó.

Cho cô hai lựa chọn: Một là trả tiểu Vũ cho tôi, hai là đối đầu.”
“Cô…”
“Tôi không làm khó em gái mình mà đúng không?” - Cô tiếp tục nhàn nhã ăn trưa, để cho Thẩm Liên Đình sắc mặt khó coi mà đối diện.
Ả phải chọn, một là danh dự, hai là con át chủ bài.

Nói không làm khó ả chính là nói dối.


Hiện tại cô chính là muốn tái hiện lại ngày xưa, khi ả ép cô phải chọn giữa con gái và hạnh phúc cả đời mình.

Cô đã không do dự với sự lựa chọn của mình.

Nhưng hiện tại, cô em gái yêu dấu của cô sẽ chọn gì đây?
“Tôi… Cô đừng có hiếp người quá đáng.” – Trong một ngày, ả đâu thể đưa Thẩm Kim Vũ từ nước ngoài trở về được?
“Không chọn thì thôi, tôi không thể giúp cô được.

Cô có thể nhờ những người khác với chi phí cao hơn.” – Cô tiếp tục ăn, giống như là trả lời cho có, nhưng thật ra mỗi lời nói lại như đòn giáng lên Thẩm Liên Đình.
Ả vừa mới vào cửa của Mạc gia, vậy mà lại lấy đi một khoản đáng kể, không biết cha mẹ chồng sẽ nhìn ả bằng ánh mắt gì.

Chuyện trong lễ cưới đã khiến bọn họ tức giận, nếu như thêm một chuyện thì chắc chắn những ngày sau ả vô cùng khó sống.
Nếu vậy chỉ còn một cách duy nhất, đó chính là uy hiếp.
“Chiều nay gặp, tôi sẽ đưa con bé cho chị.

Địa điểm tôi sẽ nhắn.”
Chỉ cần liên quan đến con gái, cô nhất định sẽ đi một mình, đến lúc đó thì ả sẽ theo kế hoạch mới nghĩ ra mà làm.

Thẩm Kim Vũ là quân cờ quan trọng nhất, nhưng danh dự của ả cũng vô cùng quan trọng, ả không thể chọn một trong hai.

Chính vì vậy, tốt hơn hết nên để người chị dấu yêu chọn thay.
“Được, sau khi tan làm tôi sẽ tới.

Tốt nhất cô nên giữ lời.” – Nói xong, cô lau miệng rồi rời khỏi quán ăn.
Cô về tòa soạn, càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng.

Nếu là giao dịch, bình thường cô và ả sẽ hẹn ở quán ăn hoặc là ngọn đồi trọc ở phía tây.

Thế nhưng địa điểm ả vừa gửi là một khu ổ chuột, hoang vắng và đầy những tên lưu manh.

Chẳng lẽ là muốn tính kế cô?
Nhưng bây giờ cô có đi hay không thì cũng đều sẽ gặp rắc rối.

Cuối cùng, cô lựa chọn đến đó.
Tầm xế chiều, khu ổ chuột tàn tạ khiến cho người ta cảm thấy thương xót.

Nhưng nơi đây lại mang tới một cảm giác rùng rợn và nhất định phải đề phòng.

Bởi những kẻ ở ngoài vòng pháp luật đều lộng hành ở đây, những cảnh sát đã vào điều tra thì một phần nhỏ đã bị giết để diệt khẩu, đủ để thấy lá gan bọn chúng như thế nào.
Cô hít một hơi thật sâu, bước vào trong căn nhà tối om, chỉ có một bóng đèn vàng đang phát ra ánh sáng lập lòe.

Soi một phần của căn nhà nhỏ.
Tiếp đó là bốn, năm gã từ đằng sau xông đến, bắt lấy tay cô rồi ép cô xuống đất.

Mùi hôi thối và ẩm mốc xộc vào mũi khiến cho cô buồn nôn.


Cô nhíu mày vì mùi hương, nhưng nở nụ cười vì không ngờ em gái lại tặng mình món quà lớn thế này.
Thân hình mảnh mai đứng lên từ chiếc ghế sofa cũ nát, ả ta tiến đến chỗ cô.
“Chào chị gái, nay em muốn tặng chị một món quà nhỏ trước khi đàm phán.

Chị cũng biết những tên này đều sẽ làm gì, không cần cầu xin vô ích.”
Khóe môi của Thẩm Họa Minh nhếch lên, quả đúng như suy đoán của cô.

Phần còn lại sẽ là lời tự thú của Thẩm Liên Đình.
“Hiện tại cô đang có tội danh ngộ sát, không lẽ bây giờ muốn lãnh thêm tội sao?”
“Chị gái, bây giờ tôi có làm gì chị ở trong khu ổ chuột này thì trời không biết, quỷ không hay.

Tôi việc gì phải sợ?” – Ả bật cười.

Đúng vậy, ả có làm gì cô ở chỗ này cũng chẳng ai biết cả.
“Chị nghĩ là em quá đắc ý đấy.”
“Vậy thì đã sao? Tôi cũng muốn xem thử lòng kiêu hãnh của cô to lớn đến mức nào, chị gái yêu dấu ạ.

Cứ cùng năm anh trai này vui vẻ chút đi, sau đó chúng ta nói chuyện.” – Ả nói xong liền quay lưng, trở về ngồi ghế sofa.
Nhưng những tên côn đồ chưa kịp động thủ, đã bị những nòng súng từ đằng sau nhắm đến.
Đúng, cảnh sát đã bao vây nơi này, chỉ cần những tên đó động thủ chắc chắn sẽ có chuyện hay xảy ra.
“Mau thả con tin ra và đầu thú, các anh sẽ được hưởng khoan hồng.”
“Khoan hồng gì chứ?” – Một trong số đó bật cười, lời nói thể hiện rõ sự mỉa mai.

– “Đã đến nước này rồi mà còn nhắc được hai từ khoan hồng sao?”
Thẩm Họa Minh bị đè dưới đất bỗng được nâng lên.

Một tên nắm tóc cô, đưa ra trước tầm ngắm của nòng súng tàn nhẫn.
“Thử nổ súng xem?”
“Các anh bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng làm hại con tin.” – Cảnh sát lên tiếng, mục đích là trấn an chúng.
Nhưng tên nắm đầu cô chưa kịp đắc ý thì đã hứng một đòn ngay giữa ngực.

Hắn lập tức cảm thấy khó thở, bàn tay nắm tóc cô đã buông lỏng.

Thẩm Họa Minh nhân cơ hội đứng lên, dùng một cước đạp hắn ngã lăn ra đất.


Tất cả anh em hắn đều trốn sau lưng hắn nên tất cả bị hắn đè lên, không thể cử động.
Cô nhân cơ hội chạy về phía cảnh sát.
Thẩm Liên Đình ngồi ở ghế sofa cũng giật mình khi nhìn thấy những nòng súng đen đang chĩa vào trong nhà.

Thẩm Họa Minh lập tức nhớ ra, cô nở nụ cười quỷ dị.
“Kẻ cầm đầu bọn chúng đang ngồi ở đằng kia.”
Cảnh sát lập tức nhớ lời, họ xông lên bắt năm tên tội phạm, vài người tiếp cận chiếc ghế sofa thì thấy một cô gái đang bị trói.

Mắt của cô ta đỏ hoe, cả người run rẩy.

Họ lập tức cởi trói và trấn an ả, cứ ngỡ rằng kẻ đứng sau đang trốn ở đây.
Thẩm Liên Đình an toàn mà ra ngoài thì đối mặt với Thẩm Họa Minh.

Ả ta nghiến răng, chạy đến chỗ cô, ôm chầm lấy.
“Chị hai, cuối cùng chị cũng tới cứu em.”
Cô nở nụ cười trào phúng.

Cứu sao? Không phải người phụ nữ này thâm sâu hiểm độc đến mức cả lưu manh cũng dám lợi dụng? Bây giờ bị ả đâm ngược lại, chắc chúng cũng không ngờ.
Nếu như cô không chuẩn bị trước, hôm nay kẻ khó coi chắc chắn là bản thân mình.

Đến lúc này, cô gỡ camera nhỏ đính ở cổ áo mình ra, vẫy vẫy trước mặt của Thẩm Liên Đình làm ả ta tái mặt.
“Đây là…”
Cô ghé sát tai ả rồi nói.
“Camera đấy, không ngờ đúng không?”.