Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 11: 11: Tiếng Xấu Đồn Xa





Ngay đêm đó, cánh nhà báo đã nắm được thông tin từ một vị khách trong tiệc cưới cung cấp.

Những bài báo đó được phát đi ngay trong đêm.

Cư dân mạng thấy có chuyện mới, lập tức tìm hiểu.

Sau đó là sự lan tràn của tin tức, có tờ báo lá cải đã suy diễn đủ thứ để kích thích trí tưởng tượng của cư dân mạng.
Tin tức rất nhanh đến tai của Thẩm Họa Minh.

Cô nhìn màn hình máy tính rồi mỉm cười.

Không ngờ thông tin lại lan nhanh đến thế, chẳng cần cô nhúng tay vào mà đã nổi đến mức này, quả thực khiến cho người ta kinh ngạc.

Nhưng nghĩ lại, chuyện tình cảm của nhị tiểu thư nhà họ Thẩm luôn luôn được mọi người quan tâm, bởi vì nhan sắc cùng với những mối tình ngắn ngủi được công khai khiến cho dân mạng đoán già đoán non.

Thông tin bị lộ ra, dĩ nhiên sẽ không ít người nghĩ rằng đây là hậu quả do cô ta gây ra, cô ta phải tự nhận lấy.
Với thế lực đứng sau, xử lý chuyện này ngay trong đêm không phải là vấn đề to tát.

Thế nhưng, tại nhà họ Mạc, đôi uyên ương mới kết duyên lại quỳ trước bàn thờ tổ tiên, không hề biết đến tin tức đã bị lan truyền.
Mạc Triệu sắc mặt khó coi, nhìn con trai và con dâu, ông gằn giọng.
“Hai đứa bây, trước lễ cưới lại gây ra chuyện như thế này.


Còn để cho người ta đến tận lễ cưới mà làm loạn, rốt cuộc là xử lý kiểu gì?”
“Cha, chúng con thực sự đã thu xếp ổn thỏa, cô ta lẽ ra là phải ra nước ngoài từ hôm qua rồi.” - Mạc Du Cẩn lên tiếng giải thích, nhưng điều này lại càng khiến cha hắn tức giận.
“Hôm nay mọi chuyện thành ra thế này, mặt mũi ta để đi đâu? Mặt mũi của nhà họ Mạc để đi đâu?” - Ông quất cây chổi lông gà xuống lưng của con trai, định xuống tai lần nữa thì bị vợ ngăn lại.
“Ông đừng đánh nữa, hôm nay là ngày vui, đừng có tính toán chuyện này.”
“Bà nói gì? Chúng nó gây ra tai nạn hại người, dù là ngộ sát thì thể nào cũng bị cảnh sát sờ gáy.

Cũng là do bà nuông chiều nó, nên bây giờ thể diện của Mạc gia bị bôi đen hết rồi.” - Mạc Triệu quát lớn, dùng chổi lông gà quất mạnh xuống người Mạc Du Cẩn.
Hắn hoàn toàn không thể phản bác, Thẩm Liên Đình ngồi bên cạnh cũng sợ đến tái mặt.

Hôm nay là ngày vui của ả, vậy mà không ngờ lại xảy ra những chuyện không đáng có, để rồi phải đối mặt với sự giận dữ của nhà chồng.

Mọi thứ hoàn toàn trái ngược so với kế hoạch khiến ả không kịp trở tay.
Trong đầu nghĩ đến một người, đó là Thẩm Họa Minh.

Chỉ có cô mới gây ra được những điều này, cũng chỉ có cô trước nay luôn ngáng đường ả.

Bàn tay nắm chặt lại chịu đựng, khiến cho móng tay găm vào thịt khiến ả đau nhói.

Những chuyện mà hôm nay cô gây ra, ả phải bắt cô trả giá gấp mười.
“Cha! Không hay rồi, chuyện trong hôn lễ bị phanh phui, bây giờ ai ai cũng biết là…” - Mạc Tiểu Kỳ cầm điện thoại chạy vào, đúng lúc thấy anh hai cùng Thẩm Liên Đình đang ở đây thì biết được mình đến không đúng lúc.

Khóe môi nhếch nhẹ, tạo nên nụ cười khó thấy.
Sắc mặt của Mạc Triệu ngày càng khó coi, ánh mắt đầy lửa giận quét qua con trai và con dâu.

Điều này khiến cho cả hai không dám nhìn thẳng, chỉ trách cô em gái nhiều chuyện đã chạy vào ngay lúc này.
Nhưng hai người không biết rằng Mạc Tiểu Kỳ chạy vào đây là có chủ đích.

Khi nãy cô nhận được điện thoại của Thẩm Họa Minh, nói rằng trên mạng có thứ rất hay nên đã mở ra xem, rồi nghe người bạn thân này dặn dò mà hành động.

Nhưng không ngờ rằng khi chạy vào thì lại thấy đôi cẩu nam nữ này vẫn còn đang quỳ chịu trận.
Thấy anh trai và Thẩm Liên Đình mặt mày tái mét, không thốt lên được câu nào thì lại càng thêm đắc ý, cô cũng muốn giúp người chị em tốt của mình nên đã thêm dầu vào lửa.
“Trước khi vào cửa của Mạc gia mà chị đã gây chuyện tổn hại đến danh dự của anh hai và Mạc gia, chị chẳng lẽ không cảm thấy áy náy chút nào sao?”
Thẩm Liên Đình nghe vậy thì nghiến răng, Mạc Tiểu Kỳ chắc chắn là muốn chỉnh ả, nhưng hiện tại ả không thể không nhường.

Giọng nói nhẹ nhàng cất lên, mang theo vạn phần nhu nhược.
“Chị quả thực rất áy náy, nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra, chị và Du Cẩn đã bù đắp cho người ta rồi.

Nếu em vẫn muốn làm khó chị, chị quả thực là không còn cách nào.”
Mạc Tiểu Kỳ nhìn ả ta mà vô cùng cảm phục, chỉ với một câu nói mà đã có thể gán cái mác em chồng vô tâm lên người của cô, chẳng trách Thẩm Họa Minh lại bị cô ta hại thảm đến như vậy.


Nhưng cô không giống cô ấy, nhất định không để bản thân chịu thiệt thòi.
“Em là đang lo cho danh tiếng của anh hai và Mạc gia, không hề có ý muốn làm khó chị.

Chuyện này chị gây ra, chính là bôi tro trát trấu lên mặt của Mạc gia, chính là không coi trưởng bối ra gì.

Chị nói em làm khó chị? Vậy được, em làm khó chị chỗ nào? Nếu không phải do chị thì những chuyện này sẽ diễn ra sao?”
“Chị…” - Thẩm Liên Đình nghẹn họng.

Trước mặt trưởng bối, ả quả thực không dám làm càn.

Lời nói cũng cần phải cẩn thận từng li từng tí.

- “Cha, mẹ, con không hề có ý đó.

Cha mẹ tha lỗi cho chúng con đi, sau này chúng con không dám nữa.”
Mẹ của hắn trước giờ luôn có ấn tượng tốt với Thẩm Liên Đình.

Tuy hôm nay sự hài lòng giảm đi không ít, nhưng suy cho cùng bà vẫn thích ả nên đành phải lên tiếng.
“Thôi được rồi, con nó cũng đã biết lỗi rồi thì ông chấp nhặt chúng nó làm gì? Còn con nữa Tiểu Kỳ, cha đang dạy dỗ anh chị tự nhiên xông vào.”
“Hì hì, tổ mẫu nương nương đã lên tiếng thì sau này Tiểu Kỳ sẽ chú ý hơn.” - Cô gãi đầu, nắm lấy tay mẹ mà làm nũng, không quên liếc mắt nhìn Thẩm Liên Đình mà đắc ý.

Từ bây giờ, cô sẽ cho ả biết cảm giác sống trong cảnh mẹ chồng nàng dâu với sự giúp đỡ của em chồng.

Những gì mà Thẩm Họa Minh phải chịu đựng còn thảm hơn ả gấp nhiều lần, cô sẽ thay chị em tốt của mình trả thù.
Tại Hoắc gia, Thẩm Họa Minh hắt xì liên tục, đến mức Hoắc Viễn Thành chuẩn bị đi ngủ cũng phải để ý.

Muốn mở lời, nhắc nhở cô cẩn thận kẻo bị bệnh, nhưng sự cao ngạo của anh không cho phép điều đó.
Anh phớt lờ mà lên giường đi ngủ, còn cô thì vẫn đang dán mắt vào laptop vì công việc.


Cả ngày không để ý một chút thì lại sinh ra một vấn đề, cô luôn luôn phải cẩn trọng nhưng đôi khi vẫn xảy ra sơ xuất.
Đến nửa đêm, cô ngủ gục ở bàn làm việc lúc nào không hay.

Hoắc Viễn Thành luôn quan sát cô nên không hề ngủ.

Anh đến bàn làm việc, bế cô lên, di chuyển đến giường.

Bệnh tình đã khỏi, những ngày tập vật lý trị liệu quả thực là không uổng phí.

Tuy vậy, anh chỉ trụ được một chút.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi anh mới nằm xuống.

Chính bản thân anh cũng không nhận ra hiện tại bản thân hiện tại đang có mấy phần dịu dàng.
Nhìn cô gái đang ngủ say, anh định vuốt nhẹ gò má trắng mịn ấy nhưng lại thu tay về, đúng lúc đó, cô mấp máy môi.
“Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ.”
Anh khó chịu mà nhíu mày, không ngờ khi ở bên anh, cô còn tơ tưởng đến người khác ngay cả trong tiềm thức.

Bàn tay mạnh bạo bóp má của cô, anh ghé sát lại gần, cô rùng mình một cái nhưng vẫn không tỉnh lại.
“Dám tơ tưởng đến người khác, gan cô đúng là to bằng trời.”.