Dịch: Hé
"Triệu Hương Nông, em muốn thấy anh biến thành kẻ điên vì em sao?"
Triệu Hương Nông vẫn nhìn chăm chú về phía trước, khi Tống Ngọc Trạch đặt tay lên cửa xe, cô hỏi anh: "Tống Ngọc Trạch, anh hận tôi lắm sao? Hận đến nỗi định khiến tôi rơi vào bẫy của anh lần thứ hai, hay là anh đã lừa người đến nghiện rồi? Những lời anh vừa nói nếu là mấy tháng trước thì chắn chắn tôi sẽ ngu ngốc mà khóc lóc vì lời dỗ dành của anh, còn bây giờ tôi nghĩ dù anh có làm chuyện gì thì tôi cũng thấy đó chỉ là một vở kịch mà thôi. Tôi còn có thể khẳng định với anh rằng, chiếc bánh gato chuẩn bị cho anh tuyệt đối không phải vì anh qua lại với người phụ nữ khác, mà là vì anh đã lợi dụng những đứa trẻ ngây thơ kia để đạt được mục đích của mình."
Nói xong Triệu Hương Nông định xuống xe thì bị Tống Ngọc Trạch kéo tay lại.
Lúc này, Tống Ngọc Trạch cảm thấy mình như bị ma nhập, nếu không làm sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy: "Anh và Emilia không như những gì em nhìn thấy đâu. Anh với cô ta chẳng có chuyện gì cả, hơn nữa, về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện gì hết."
"Vậy à?" Triệu Hương Nông gật đầu, mở cửa xe. Cô nghe thấy giọng nói tức giận của Tống Ngọc Trạch đang gọi tên cô.
Quay đầu lại, Triệu Hương Nông ngẫm nghĩ rồi lấy khăn giấy lau sạch bánh kem trên mặt Tống Ngọc Trạch. Cô cười với anh: "Lúc này tôi có nên nói một tiếng tôi tin anh không?"
Tống Ngọc Trạch cau mày.
Triệu Hương Nông đưa mặt lại gần Tống Ngọc Trạch: "Không sao đâu, tôi có thể cam đoan với anh là tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như tát anh nữa đâu. Cưng à, tôi nói vậy anh có hiểu không?"
Ngày hôm sau, Emilia khoe trên trang cá nhân người nào đó đã đích thân nấu cơm cho cô ta. Tất nhiên, mọi người đều đoán được "người nào đó" trong miệng cô ta là ai. Thế nhưng, mấy ngày sau "người nào đó" lại xuất hiện trước cửa căn hộ của một cô người mẫu quyến rũ nào đó, hơn nữa còn là thời điểm vô cùng nhạy cảm.
Tống Liên Tố vô cùng đau đầu với việc Tống Ngọc Trạch thay bạn gái như thay áo mấy ngày nay. Thẳng nhãi này rốt cuộc định làm gì vậy, từ trước đến giờ nó chưa từng làm những chuyện như vậy. Mỗi lần những bản tin bên lề nổ ra, Tống Liên Tố đều lén quan sát vẻ mặt của Triệu Hương Nông. Sau đó bà nhận ra dường như Triệu Hương Nông không mấy quan tâm mấy chuyện này.
Hôm nay, Tống Liên Tố không nhịn được mà đặt mấy tấm ảnh Tống Ngọc Trạch cùng người đẹp thanh thuần nào đó đi ra từ cửa hàng trang sức tối qua trước mặt Triệu Hương Nông. Người đẹp thanh thuần trong hình tên là Lan Thấm, Hoa kiều, sinh viên năm nhất đại học Chicago. Lan Thấm người cũng như tên, dù xuất thân trong một gia đình bình thương nhưng vẻ đẹp và sự dịu dàng của cô ta đã chinh phục được một đám thiếu gia ở Chicago. Hơn nữa, Tống Liên Tố có thể khẳng định rằng cô gái xuất thân từ gia đình bình thường này không giống Emilia, đối với Tống Ngọc Trạch mà nói Lan Thấm không hề có một chút giá trị lợi dụng.
Tờ báo được đặt trên bàn làm việc của Triệu Hương Nông, Tống Liên Tố chỉ tay vào khuôn mặt trẻ trung trong sáng của Lan Thấm: "Triệu Hương Nông, nhìn thấy tấm hình này cháu có suy nghĩ gì không?"
Triệu Hương Nông ngẩng đầu nhìn bà, không nói gì.
Tống Liên Tố thở dài não nề, đương sự còn không gấp, ngược lại hành động vừa rồi khiến bà giống như một con gà mẹ. Bà cao giọng hơn: "Triệu Hương Nông, có phải cháu nên bảo chồng cháu bớt bớt lại chút?"
Ánh mắt Triệu Hương Nông dừng lại trên bức hình, lạnh nhạt nói một câu: "Vâng, cháu sẽ nói với anh ấy."
Shit! Tống Liên Tố đâu phải đầu gỗ, sao bà lại không nhìn ra Triệu Hương Nông chỉ trả lời cho có lệ vậy.
Tối đến, Tống Liên Tố gọi điện cho Tống Ngọc Trạch, người nhận điện thoại lại là một cô gái.
"Lan Thấm?" Tống Liên Tố hỏi dò.
Đầu dây bên kia im lặng.
Thế là, Tống Liên Tố biết rằng bà không đoán sai. Tên khốn Tống Ngọc Trạch này, không xem bây giờ đã là mấy giờ rồi? 11 giờ! Hơn nữa trong điện thoại cũng không có bất cứ tạp âm nào, rõ ràng Lan Thấm không nhận điện thoại ở nơi công cộng.
"Bảo Tống Ngọc Trạch nghe điện thoại."
Người kia vừa nhận máy, Tống Liên Tố liền nói: "Tống Ngọc Trạch, nếu vừa nãy người gọi điện thoại là Triệu Hương Nông thì con xong đời rồi đấy!"
Điện thoại truyền đến tiếng cười khe khẽ. Vừa nghe thấy điệu cười đó của Tống Ngọc Trạch, Tống Liên Tố liền cảm thấy đau đầu.
"Tống Ngọc Trạch, con uống say rồi?"
"Vâng!"
"Uống với Lan Thấm?"
"Vâng!"
"Tống Ngọc Trạch, cô cảnh cáo con, có những cuộc chơi nên biết dừng lại đúng lúc, một khi đi quá giới hạn thì không thể sửa chữa được đâu."
"Cô có ý gì vậy?"
"Ý gì ấy hả?" Tống Liên Tố đè thấp giọng: "Thằng nhãi, nếu cô đoán không nhầm con đang muốn thử xem Triệu Hương Nông sẽ có phản ứng gì đúng không?"
Người bên kia giống như nghe được một câu chuyện hết sức buồn cười: "Con đâu có ấu trĩ như vậy. Cô à, con nghe nói phụ nữ tiền mãn kinh rất thích nghĩ vớ nghĩ vẩn. Xem ra những lời này không phải không có lí."
Cái... cái gì? Phụ nữ tiền mãn kinh? Phụ nữ tiền mãn kinh mà Tống Ngọc Trạch nói là bà sao? Đây là những lời Tiểu Trạch của bà nói với bà ư? Còn nữa, thằng oắt này rốt cuộc có biết đếm không vậy, bà còn lâu mới đến thời kỳ mãn kinh nhé!
"Tống Ngọc Trạch, đừng tốn công làm những chuyện kia nữa." Hễ nhắc đến chuyện tuổi tác là Tống Liên Tố cảm thấy mình như biến thành cô gái bị bức bách đến giậm chân bình bịch: "Những chuyện con làm Triệu Hương Nông không hề để tâm đâu. Chiều nay nó còn hẹn bạn đi Hawaii nghỉ dưỡng kia kìa, hơn nữa vị hôn phu cũ của nó còn hứa sẽ tiếp đón bọn nó nữa đấy."
Nói xong, Tống Liên Tố thấp thỏm chờ câu trả lời của Tống Ngọc Trạch. Thôi được rồi, lời của Tống Ngọc Trạch đã đả kích bà. Bà đã nói dối Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông không hề có kế hoạch đi Hawaii.
Thế nhưng, lời nói dối dường như không thu được bất cứ hiệu quả nào. Tống Ngọc Trạch chỉ bình thản hỏi bà: "Phu nhân Juan, cô nói xong chưa ạ? Nếu nói xong rồi thì con cúp máy đây."
Tống Ngọc Trạch nói xong liền cúp máy.
Cầm điện thoại, Tống Liên Tố nghĩ ngợi, Tống Ngọc Trạch không để ý sao?
Hôm sau, tại sân bay, Tống Liên Tố và Triệu Hương Nông cùng bay đến New York. Không chỉ có Triệu Hương Nông, còn có cả Tống Ngọc Trạch và cô gái tên Lan Thấm kia. Triệu Hương Nông đứng bên cạnh Tống Liên Tố, Lan Thấm đứng bên Tống Ngọc Trạch. Bốn người chạm mặt nhau khiến Tống Liên Tố cảm thấy giống như oan gia ngõ hẹp.
Tống Liên Tố biết Tống Ngọc Trạch sắp bay đến New York, chỉ là bà không biết Tống Ngọc Trạch lại bay cùng chuyến bay với bà, thêm vào đó một đứa lúc nào cũng một thân một mình như nó giờ lại dẫn theo bạn gái.
Tống Ngọc Trạch vẫn chào hỏi bà như trước. Tống Liên Tố soi được lúc Tống Ngọc Trạch chào hỏi bà thì không hề nhìn Triệu Hương Nông một cái nào, ngược lại sau khi chào bà xong, Tống Ngọc Trạch lại giới thiệu với người đẹp bên cạnh: "Thấm, đây là cô của anh."
Thấm? OMG!
Phụ nữ thông minh thường có thể nhìn mặt đoán ý. Cô nàng Lan Thấm mỉm cười gật đầu khách sáo chào hỏi Tống Liên Tố. Từ đầu đến cuối Triệu Hương Nông đều không có phản ứng nào. Chính vì Triệu Hương Nông không có phản ứng đã làm dịu đi cuộc gặp gỡ "tình cờ" đầy lúng túng này.
Tống Ngọc Trạch và Lan Thấm ngồi ở khoang hạng nhất, Tống Liên Tố và Triệu Hương Nông ngồi ở khoang thương gia. Vị trí chỗ ngồi này khiến Tống Liên Tố cảm thấy bất ngờ. Nếu như Tống Ngọc Trạch mà cố ý vậy thì không phải nó nên sắp xếp ngồi cùng nhau sao?
Khoang hạng nhất và khoang thương gia chỉ cách nhau một tấm rèm. Mỗi lần tiếp viên đi vào khoang hạng nhất thì nhất định phải đi qua khoang thương gia. Mỗi lần tấm rèm được kéo lên, Tống Liên Tố đều nhìn thấy Tống Ngọc Trạch và Lan Thấm đang chụm đầu vào nhau. Khi bà liếc sang người đang ngồi cạnh bà thì thấy trạng thái của Triệu Hương Nông không tốt lắm. Gần như vừa lên máy bay thì Triệu Hương Nông bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần,bây giờ có vẻ cô đã ngủ rồi.
Gần nửa tiếng sau, cuối cùng Tống Liên Tố cũng không kiềm chế được mà đến trước mặt Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch và Lan Thấm đang chơi trò mô phỏng phi hành đoàn, cả người Lan Thấm gần như sắp nằm trong lòng Tống Ngọc Trạch.
Khi Triệu Hương Nông tỉnh dậy cô phát hiện Tống Liên Tố không còn ở đó nữa. Sau khi đi vệ sinh về, cô cảm thấy nhất định phải làm tinh thần tốt hơn một chút. Mấy ngày trước tinh thần cô đã bắt đầu không ổn lắm. Cô đã ngồi máy bay này vài lần, cô thoáng nhìn lối đi được ánh hoàng hôn nhuộm vàng. Lối đi đó có một khu vực nhỏ chỉ dành cho khách ở khoang hạng nhất đứng ngắm biển mây. Lúc này, nơi đó không có một ai, Triệu Hương Nông đi về hướng đó. Vừa đi được một nửa thì Triệu Hương Nông bắt đầu nghe thấy tiếng nói chuyện.
Từ một góc khuất truyền ra hai giọng nói mà Triệu Hương Nông rất dễ dàng để phân biệt, đó là giọng của Tống Ngọc Trạch và Tống Liên Tố.
Trùng hợp thật, Triệu Hương Nông định quay về chỗ ngồi thì cô nghe được lời của Tống Ngọc Trạch. Vì Tống Ngọc Trạch cao giọng nên từng câu từng chữ đều lọt vào tai cô.
Tống Ngọc Trạch nói: "Cô không thấy cô ấy rất mê người sao?"
"Lan Thấm?" Tống Liên Tố cũng cất cao giọng.
Khi ánh mắt dịu dàng của Tống Ngọc Trạch xuyên qua cánh cửa cabin hình bầu dục nhìn cô gái có vẻ đẹp ngọt ngào trong khoang hạng nhất kia và nói "Cô không cảm thấy cô ấy mê người sao?" Tống Liên Tố thầm kêu rên trong lòng.
Thằng nhãi này có cần thay lòng nhanh đến vậy không? Cảnh nó nằng nặc đòi lấy Triệu Hương Nông vẫn còn bày ngay trước mắt.
Đúng là Lan Thấm xinh hơn Triệu Hương Nông, hơn nữa vừa nhìn là biết đó là cô gái khiến mọi người yêu quý. Nhưng Triệu Hương Nông cũng có lúc rất đang yêu mà! Không chỉ đáng yêu mà còn tài giỏi, Tống Liên Tố chẳng cần lên tiếng Triệu Hương Nông cũng biết bà muốn làm gì!
"Tống Ngọc Trạch... cô ta mê người ở chỗ nào chứ?" Tống Liên Tố hỏi một cách gắt gỏng.
"Ngày hôm đó..." Ánh mắt của Tống Ngọc Trạch vẫn dừng lại trên cửa cabin hình bầu dục: "Ngày hôm đó, có một người vừa đến ngân hàng rút tiền ra thì chẳng may bị ngã. Đúng lúc đó có hai chiếc xe phóng qua, khiến tiền trong túi người kia bị thổi bay giống như tuyết rơi đầy trời. Những ai nhặt được tiền đều nhét tiền vào túi rồi chạy mất, chỉ có mình cô ấy nhặt tiền rồi giao cho người kia."
Ngập ngừng một lúc, Tống Ngọc Trạch nói: "Cô, cháu ở bên cô ấy rất thoải mái."
Nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói như vậy, cõi lòng Tống Liên Tố bắt đầu trùng xuống. Dường như bà loáng thoáng nhìn thấy Tống Ngọc Trạch của năm mười sáu tuổi. Lúc ấy, Tống Ngọc Trạch đang học ở Chicago. Một lần bà đến thăm nó, tối hôm đó, nó đã kể bà nghe về cô gái khiến nó lần đầu biết rung động. Nó cũng nói với bà bằng giọng điệu giống như bây giờ: Cậu thiếu niên Tống Ngọc Trạch và cô gái kia nên duyên là một câu chuyện thường thấy trên mạng. Bài vở nhàm chán khiến Tống Ngọc Trạch nảy ra một ý định, nó hóa mình thành một người bị AIDS, ngồi ở đầu đường yêu cầu một cái ôm từ người khác. Suốt bốn tiếng đồng hồ, có người định đến gần nó nhưng lại bị lớp hóa trang của nó dọa sợ. Trong đêm đông lạnh lẽo ở Chicago đó, cuối cùng cũng có một cô gái vươn tay ôm chặt lấy nó. Bốn tiếng chờ đợi và được tận mắt chứng kiến sự thờ ơ của nhân tính khiến cậu thiếu niên sống vô ưu vô tư trong tòa thành phải rơi lệ.
Tống Liên Tố nghĩ, Tiểu Trạch của bà nhất định sẽ nhớ khoảnh khắc đó lâu thật lâu.
Có lẽ cảnh Lan Thấm đặt tiền vào tay người kia đã khiến Tống Ngọc Trạch nhớ đến khoảnh khắc tốt đẹp kia, nên...
Nghĩ đến đây, Tống Liên Tố bỗng không dám nghĩ tiếp nữa.
Tống Liên Tố quay lại chỗ ngồi, Triệu Hương Nông đang uống nước. Nhìn thấy Triệu Hương Nông, Tống Liên Tố bỗng nảy ra một ý định, thế là bà đã hỏi Triệu Hương Nông một vấn đề: "Nếu một ngày nào đó trên đường cháu nhìn thấy một người mắc bệnh AIDS tìm kiếm một cái ôm thì cháu có đến ôm anh ta không?"
"Chuyện này cháu đã từng gặp rồi, hơn nữa còn gặp mấy lần." Triệu Hương Nông trực tiếp đưa ra đáp án.
"Kết quả?" Tống Liên Tố hỏi tiếp.
"Kết quả chứng minh cháu không đến ôm hắn là đúng. Giống như những gì cháu đoán, những người kia đều là một đám rảnh rỗi thích sống ảo. Cô vừa ôm bọn họ, chỉ thoáng chốc bọn họ sẽ tung video lên mạng để thu hút sự chú ý."
Đây mới chính là Triệu Hương Nông! Tống Liên Tố thầm than thở.
Uống xong cốc nước, Triệu Hương Nông nhắm mắt lại thì nghe thấy Tống Liên Tố nói với cô: "Triệu Hương Nông, cô cảm thấy con người có lúc nên đơn giản một chút sẽ tốt hơn."
Triệu Hương Nông vẫn nhắm nghiền mắt, cô lại cảm thấy buồn ngủ rồi.
___________________________________
Đọc lại lần thứ n vẫn thấy nhức nhối, haizzz