Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 59: Chân tướng được phơi bày (04)




Dịch: Hé

Tối thứ tư, Triệu Hương Nông tỉnh dậy, cùng lúc đó Tống Ngọc Trạch cũng rời khỏi phòng nghỉ nhà họ Triệu. Tối hôm đó, sau khi Triệu Hương Nông tỉnh dậy vẫn luôn ở trong phòng không muốn gặp ai.

Sáng thứ năm, quản gia nhìn thấy Triệu Hương Nông đang ăn ngấu nghiến bánh mì trong nhà bếp. Cô giải thích với quản gia rằng cô đói chết mất. Buổi trưa, Triệu Hương Nông đến trước mặt Triệu Diên Đình, cô nói với ba mình rằng: “Ba à, không cần tốn thời gian nữa. Bọn họ thích xem thì cứ để họ xem đi, đợi họ xem chán rồi tự nhiên sẽ dừng lại thôi. Ba, tin con đi, sẽ qua cả thôi.”

7 giờ sáng thứ sáu, số lượng người nhấn xem clip dừng lại ở con số 12 triệu người, đúng như những gì Triệu Hương Nông nói: Đợi họ xem chán rồi tự nhiên sẽ dừng lại. Ba, tin con đi, sẽ qua cả thôi, lượt xem đang giảm đi từng ngày.

Nhưng! Hiệu ứng bươm bướm mà đoạn clip gây ra đang ngày càng lan rộng: Văn phòng của Tống Liên Tố đưa ra thông cáo sa thải Triệu Hương Nông. Hình ảnh của Triệu Hương Nông bị mấy tổ chức từ thiện gỡ xuống. Học viện nghệ thuật Hoàng gia Anh gạch tên Triệu Hương Nông khỏi kho tài liệu. Đại học Chicago thu hồi huy chương sinh viên tốt nghiệp loại ưu của Triệu Hương Nông.

Trong thời đại này, clip sex khá nhiều và cũng chẳng xa lạ gì. Điều mà người ta khó chấp nhận đó chính là nữ chính trong clip là Triệu Hương Nông. Bọn họ đã từng dành cho cô gái châu Á có nhan sắc ngọt ngào xinh đẹp kia những lời khen có cánh, thanh thuần, tốt đẹp, nhưng cô gái đó lại là một con điếm khoác trên mình lớp vỏ ngọt ngào. Thế là, bọn họ cảm thấy bọn họ đã bị đùa giỡn và lừa dối. Nhưng phàm là những gì có liên quan đến lừa dối đều sẽ thăng cấp thành vấn đề đạo đức. Càng đạo mạo đứng đắn càng để ý những lời tâng bốc kia. Đoạn clip đã gây lên cuộc khẩu chiến ở khắp nơi. Trong cuộc tranh luận của những kẻ có ý xấu, bắt đầu có người khởi xướng: Bắt Triệu Hương Nông công khai xin lỗi. Nếu không xin lỗi sẽ tẩy chay những mặt hàng có liên quan đến Bách hóa Triệu thị.

Cơn phong ba rút vốn do Triệu Hương Nông công khai tuyên bố chia tay đã làm Triệu thị gặp rắc rối liên miên, nếu còn bị tẩy chay hàng hóa thì đúng là họa vô đơn chí.

Trưa thứ sáu, Bách Nguyên Tú nhận được cuộc gọi của Triệu Hương Nông.

Ở nhà hàng mà bọn họ thích nhất lúc trước, Bách Nguyên Tú dõi mắt qua mặt kính thủy tinh nhìn Triệu Hương Nông đang bước về phía bên này.

Người đội tóc giả đeo chiếc kính to đùng, cúi đầu bước đi khiến Bách Nguyên Tú nhìn mà đau xót. Giống như cô đã nói, cô chẳng làm sai chuyện gì, cô nên đường đường chính chính xuất hiện trên con đường ngập tràn ánh nắng tháng ba.

Khi Triệu Hương Nông gỡ tóc giả xuống, ngồi trước mặt Bách Nguyên Tú, anh ta có cảm giác đã cách mấy đời, sau khi bùng một tiết học, cô gái nhỏ kia ngã một cú máu chảy ròng ròng.

Duỗi tay ra, muốn lấy chiếc kính đen to sụ trên mặt cô xuống. Cô gái ngốc nghếch này không biết đeo kính râm càng làm cô trở nên kỳ quặc hơn sao.

Triệu Hương Nông nên cười rạng rỡ chứ không nên giấu mình đi như này.

Tay vẫn chưa chạm vào chiếc kính đã bị cô tránh né.

Cô đẩy chiếc kính, cô gọi một tiếng: “Nguyên Tú.”

“Nguyên Tú, xin lỗi anh.” Cô nói. Có lẽ cô muốn nói rất nhiều, nhưng hình như vừa đến miệng liền biến thành như này.

Giống những lần hẹn hò trước đây của họ, Bách Nguyên Tú đặt đồ ăn cô thích vào trong đĩa của cô, nghe cô nói chuyện. Khi nghe được câu nói “Tối qua, em nhận được điện thoại của chú Martin” Bách Nguyên Tú ngẩng đầu lên.

Chiếc kính đen to đã che mất hai phần ba khuôn mặt cô, nên Bách Nguyên Tú không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô, anh ta chỉ nhìn thấy khóe miệng cô đang động đậy, giọng cô có chút ngây dại.

“Chú Martin khuyên em nên xin lỗi. Khi nhận được cuộc điện thoại của chú ấy, em biết rắc rối mà em gây ra nhất định đã làm ba em trăn trở suy nghĩ. Em đã đi hỏi ba em, ông nói với em không sao cả. Nguyên Tú, em muốn nghe lời thật lòng, tình hình công ty nhà em có phải rất tồi tệ hay không?”

“Không đâu, đừng tự dọa mình thế chứ.” Bách Nguyên Tú nói tiếp: “Không tệ như em nghĩ đâu Tiểu Nông, những chuyện kia em không cần nghĩ ngợi, ba em sẽ có cách. Hơn nữa, anh có thể cam đoan, mọi chuyện sẽ nhanh chóng trôi qua.”

Như thể không nghe thấy lời của Bách Nguyên Tú, Triệu Hương Nông nói tiếp: “Em đã suy nghĩ cả đêm qua, em nghĩ nếu xin lỗi có thể giúp ba em thì em sẽ ra mặt xin lỗi. Sáng nay, em đã gọi điện cho chú Martin rồi, chú ấy đã sắp xếp mọi thứ để em đưa ra lời xin lỗi. Một tiễng rưỡi nữa em phải đến buổi họp báo. Bây giờ, bản xin lỗi vẫn đang để trong túi em.”

Lời này khiến Bách Nguyên Tú trực tiếp đứng dậy, vô thức kéo tay Triệu Hương Nông. Ngay cả nghĩ Bách Nguyên Tú cũng không dám nghĩ đến cảnh tượng ấy. Nói là buổi họp báo nhưng đó chẳng khác gì một phiên tòa xét xử đạo đức. Khoảng thời gian này người thừa kế nhà họ Triệu vẫn luôn là đối tượng bàn tán của người Chicago. Bách Nguyên Tú có thể tưởng tượng được các nhà đài hay tạp chí nhất định sẽ phái những phóng viên miệng lưỡi cay nghiệt nhất của họ tới. Những kẻ đó nhất định sẽ dùng mọi cách để moi thật nhiều tin tức từ miệng Triệu Hương Nông. Bọn họ không cần quan tâm đối tượng mà họ phỏng vấn mới chỉ là cô gái trẻ vừa tròn 24 tuổi.

Giẫy tay ra, ra hiệu cho Bách Nguyên Tú quay lại chỗ cũ, Triệu Hương Nông uống một ngụm nước rồi quay mặt về phía anh ta.

Mấy giây sao, Bách Nguyên Tú nhìn thấy hai hàng lệ chảy ra từ sau chiếc kính râm. Còn chưa đợi anh lau những giọt lệ đó đi, anh ta đã nghe thấy Triệu Hương Nông cất giọng: “Nguyên Tú, em có thể không đi được không? Hử?”

Cánh tay vừa muốn duỗi ra lại thu lại. Bách Nguyên Tú muốn nói với Triệu Hương Nông có thể. Đương nhiên có thể rồi, nhưng nghe xem, tiếp đó anh ta lại nghe được gì.

“Nguyên Tú, em không muốn đi không phải em sợ. Em không muốn đi vì nếu em xin lỗi thì những chuyện xảy ra giữa em và anh ấy sẽ biến thành một sai lầm. Em nghĩ, nếu anh ấy mà nhìn thấy, trong lòng anh ấy nhất định rất khó chịu. Nguyên Tú, anh biết không? Từ nhỏ anh ấy đã mất mẹ, anh ấy chỉ có một người bạn yêu thích trượt băng, vậy mà ngay cả người bạn ấy cũng mất trong một tai nạn. Căn phòng anh ấy thuê, giày dép hay quần áo anh ấy mặc đều dùng bằng tiền anh ấy tự kiếm được. Anh ấy không giống anh, cái gì cũng có, anh ấy...”

Bàn tay định lau nước mắt cho cô siết chặt lại. Cô vẫn còn nói liên miên, mỗi câu đều liên quan đến cuộc sống của một người đàn ông khác. Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà cô nói như trời sắp sập đến nơi.

Duỗi tay, lấy chiếc kính râm che gần hết mặt cô.

Kính được gỡ xuống, Bách Nguyên Tú nhìn thấy đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều. Có thể tượng tượng được, từ sau khi cô nhận được cuộc điện thoại kia cô cũng không ngừng rơi lệ như lúc này. Mà bây giờ đôi mắt kia vẫn còn rơi lệ. Bách Nguyên Tú dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, những giọt nước mắt này đều là vì câu “anh ấy không có gì cả”.

Phụ nữ đúng là động vật dễ thay đổi. Trước kia không phải nói thích anh ta sao, mới chỉ mấy tháng đã bắt đầu nhung nhớ gã đàn ông khác rồi.

Nỗi ghen ghét thôi thúc Bách Nguyên Tú lên tiếng: “Triệu Hương Nông, không phải em nói muốn nghe lời thật lòng sao?”

Lời của anh ta cuối cùng cũng thành công khiến cô ngậm miệng.

Sau đó, Bách Nguyên Tú bắt đầu nói những lời thật lòng mà Triệu Hương Nông muốn nghe. Cô con gái tùy hứng gây chuyện khiến ba cô ta phải gánh chịu áp lực kinh tế. Xung quanh ông ta đâu đâu cũng như là băng mỏng. Bởi vì, chỉ bất cẩn một chút thôi ông ta sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Dù ông ta đã rất cẩn thận, nhưng mọi thứ vẫn phát triển theo chiều hướng tồi tệ hơn.

“Vì vậy Tiểu Nông à.” Bách Nguyên Tú dịu dàng nói: “Anh cũng cảm thấy em nên xin lỗi.”

Giây phút này, Bách Nguyên Tú rất muốn người đàn ông tên Tống Ngọc Trạch kia nhìn thấy Triệu Hương Nông xin lỗi cả thế giới với dáng vẻ hèn mọn, ân hận.

Cô ngẩn ngơ nhìn anh ta, lời của anh ta khiến khuôn mặt cô như bị phong ấn trong kỉ băng hà. Cái duy nhất làm người cảm thấy còn sự sống là hàng nước mắt không ngừng chảy ra từ hốc mắt cô.

Cắn chặt răng, Bách Nguyên Tú đeo kính lại cho cô. Làm như vậy, anh ta không cần nhìn thấy hai hàng lệ tuôn rơi không ngừng kia.

Cô gật đầu rồi cúi gằm xuống. Một lát sau, cô cầm lấy túi sách trên bàn, khẽ nói một câu: “Em biết rồi, em sẽ xin lỗi.”

“Tí nữa anh đưa em đi.” Bách Nguyên Tú nói.

“Không cần đâu, tài xế đang đợi em bên ngoài.” Cô nói.

Bách Nguyên Tú không nói gì nữa, chỉ nhìn Triệu Hương Nông đội lại mớ tóc giả. Nhìn cô đội tóc giả xong cô liền đứng dậy.

“Vậy em đi đây.”

Người cô va vào cạnh bàn, cạnh bàn khiến cô suýt té ngã. Bách Nguyên Tú vươn tay định đỡ cô nhưng bị cô né tránh. Sau khi lấy lại thăng bằng, cô quay mặt về phía anh, Bách Nguyên Tú loáng thoáng nhìn thấy đôi mắt cô đang nhìn anh ta qua lớp kính.

“Cẩn thận một chút.” Bách Nguyên Tú trốn tránh ánh mắt của cô.

Qua chiếc kính râm, Triệu Hương Nông nhìn thấy con đường màu đen, xe cộ màu đen, mọi người cũng có màu đen, ngay cả ánh mặt trời hắt xuống đất cũng màu đen nốt. Nhắm mặt lại, từ chối thế giới màu đen kia ngoài mí mắt. Tập trung tinh thần, Triệu Hương Nông bắt đầu tập trung nhẩm lại bài xin lỗi.

Sau đó, Triệu Hương Nông bắt mình ghi nhớ những yếu tố mà bộ phận PR muốn cô nhấn mạnh khi xin lỗi: Ánh mắt nhìn về phía trước, không được trốn tránh, giọng điệu phải thành khẩn.

Giọng điệu phải thành khẩn? Triệu Hương Nông muốn bật cười. Cô thật sự đã bật cười, vừa cười vừa rơi lệ. Sau đó cô nói với tài xế, quay đầu xe.

Còn một tiếng nữa mới đến cuộc họp báo, Triệu Hương Nông nghĩ trước khi đi cô muốn gặp Tống Ngọc Trạch. Mấy ngày nay Triệu Hương Nông vẫn luôn không gọi được cho Tống Ngọc Trạch, máy anh vẫn luôn trong tình trạng tắt nguồn.

Khi gặp Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông muốn nói cho anh rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như chuyện clip cô không để trong lòng; nói rằng cô biết chuyện anh bị ba cô mời đến phòng nghỉ làm khách; mấy ngày gần đây cô không đến tìm anh vì không muốn anh gặp phiền phức vì cô; những tin tức về cuộc sống cá nhân hỗn loạn của cô trên mấy tờ tạp chí lá cải kia đều là giả;...

Cuối cùng cô muốn nói với anh bài xin lỗi của cô không phải thật lòng. Lời xin lỗi của cô chỉ là một loại thỏa hiệp trước mặt lợi ích mà thôi.

Bước hết mười mấy bậc cầu thang, Triệu Hương Nông vui vẻ khi nhìn thấy đôi giày của Tống Ngọc Trạch đặt bên ngoài. Tống Ngọc Trạch đang ở nhà, Triệu Hương Nông vội vàng ấn chuông cửa. Thời gian không còn nhiều nữa, cô phải tranh thủ để nói rõ mọi chuyện cho Tống Ngọc Trạch.

Ấn chuông mấy lần liên tiếp mà cánh cửa vẫn đóng chặt, Triệu Hương Nông đổi sang dùng tay gõ cửa.

Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra một góc 45 độ. Dáng vẻ bây giờ của người mở cửa cho cô cũng giống hệt như lần đầu tiên cô đến nơi này.

Người đàn ông đang định đi tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp đành mặc vội chiếc quần ra mở cửa. Chỉ là, lần này người đàn ông cởi trần không còn làm gò má cô nóng ran nữa. Bởi, người đàn ông có cơ bụng hoàn mỹ này là của cô.

Tống Ngọc Trạch đứng ở khe cửa rộng một góc 45 độ, không nói năng gì, cũng chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ đứng ở đó, cúi đầu nhìn cô.

Ý thức được bộ dạng lúc này của mình, Triệu Hương Nông thầm buồn cười, cô hờn mát: “Tống Ngọc Trạch, là em.”

“Tôi biết là em.” Giọng điệu anh vẫn như thường.

“Biết rồi mà còn...” Triệu Hương Nông duỗi tay đẩy Tống Ngọc Trạch ra, ý bảo anh tránh ra: “Chúng mình vào trong nói chuyện.”

“Em xác định muốn vào sao?” Giọng anh nhuốm chút vẻ lạnh lùng.

“Tống Ngọc Trạch.” Triệu Hương Nông nghiêm mặt, nổi đóa với anh.

Vài phút sau Triệu Hương Nông mới hiểu vì sao Tống Ngọc Trạch lại hỏi cô như vậy.

Lâu la không mở cửa không phải vì anh đi tắm.

Áo T-shirt nam màu xám và chiếc váy liền màu xanh bạc hà xếp lẫn lộn trên sàn nhà, cơ thể trốn trong chăn đang run bần bật.

Đứng trước giường, Triệu Hương Nông có chút ngỡ ngàng. Cô quay lại nhìn Tống Ngọc Trạch, chạm phải ánh mắt cô anh lập tức cụp mắt xuống.

Thế là, Triệu Hương Nông đã hiểu ra đôi chút, cô túm lấy góc chăn vén lên.

Có một khoảnh khắc, Triệu Hương Nông còn tưởng mình nhìn thấy một Hạ Tiểu Thuần khác. Xuyên qua Hạ Tiểu Thuần là một người khác, một người phụ nữ, không, nên nói là cô gái. Cô gái đó còn chưa kịp trở thành một người phụ nữ thì sinh mệnh đã sớm lụi tàn.