Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 48: Những ngày chung sống (05)




Gần 4 giờ chiều, trong phòng bảo vệ không người, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua cửa sổ chớp hắt xuống đất một góc 65 độ.

Một giọng nói như gần như xa vang lên: "Tôi nghĩ đó là lỗi của tôi, là hành vi tồi tệ trước kia của tôi đã khiến cô ấy đưa ra lựa chọn như vậy. Mọi người đừng quên rằng cô ấy mới 24 tuổi. Đây mới chỉ là chu kỳ đầu của người trưởng thành, hoài nghi hay sợ hãi cũng chỉ là hành vi rất đỗi bình thường."

Lướt qua bả vai Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông tìm thấy giọng nói ấy. Trên màn hình ti vi đang chiếu cận cảnh khuôn mặt tiều tụy của người ấy.

"Nguyên Tú..." Cứ thế, cô thì thầm gọi tên người đàn ông trên ti vi.

Vừa thốt ra cái tên ấy, cô bỗng cảm thấy cần cổ tê dại rồi những cơn đau loáng thoáng truyền tới. Triệu Hương Nông không buồn để ý nguồn gốc của những cơn đau kia vì những lời mà Bách Nguyên Tú nói khiến Triệu Hương Nông cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

"Vì vậy, xin mọi người đừng trách cô ấy, cô ấy chỉ muốn ở một mình để suy nghĩ thôi, còn tôi bằng lòng đợi cô ấy. Thế nên, xin mọi người cũng cho cô ấy thời gian."

Một mình để suy nghĩ? Không không! Không phải như vậy, cô chỉ đang trốn đi mà thôi, sau khi trốn đi cô còn đầu gối tay ấp với người đàn ông khác. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông bị cô vứt bỏ ở hôn lễ kia không nằm trong mối bận tâm của cô, thậm chí cô còn cảm thấy chuyện đó chẳng có gì to tát cả. Trước kia đều do cô thu xếp rắc rối cho Bách Nguyên Tú, thế nên để Bách Nguyên Tú thu xếp rắc rối cho cô cũng là chuyện thường tình, coi như là huề nhau.

Nỗi hổ thẹn bỗng dưng xuất hiện khiến Triệu Hương Nông vô thức giẫy khỏi đôi bàn tay đang du ngoạn trên người cô. Ánh mắt cô dán chặt vào màn hình, đẩy người trước mặt ra.

Sau đó, màn hình đột nhiên thoáng chao đảo rồi nối dài trong khung cảnh lắc lư. Mấy giây sau, cơ thể truyền đến cơn đau giống như bị xé rách, cơn đau bất ngờ khiến cô kêu lên: "Aaa..."

Ngay lúc này, lưng cô tựa trên tường, vạt váy của cô bị vén lên tận eo, hai chân của cô đã bị Tống Ngọc Trạch khoác lên eo anh từ lúc nào.

Còn anh đang vùi thật sâu trong cơ thể cô. Nơi mạnh mẽ kia đang tỏ rõ sự tồn tại của mình, khiến cô không thể không rời mắt khỏi màn hình.

Cơn đau khiến nước mắt cô chảy ra từ khóe mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống đều bị anh hôn sạch. Sau cùng, những giọt lệ ào ạt chảy xuống khóe môi cô, anh liền cạy mở hàm răng cô ra, hôn sạch vị mặn chát của nước mắt trên đầu lưỡi cô. Sự ngọt ngào anh truyền đến cho cô khiến đôi tay đang đang nện ầm ầm vào vai anh cũng trở nên vô lực. Khi hai đôi môi đang quấn quít, anh vẫn luôn ở bên trong cô, chỉ là...

Trong lúc hai người hôn nhau đến độ gần như ngạt thở, cô có thể cảm nhận được anh vẫn không ngừng lớn mạnh trong cô. Môi lưỡi anh đang không ngừng xoa dịu cơn đau xé lòng kia. Chờ đến khi cô có thể chấp nhận được sự tồn tại của anh, nơi đang vùi trong người cô bắt đầu chuyển động, tốc độ rất chậm, giống như đang muốn làm điều gì đó...

Không, không thể, ít nhất không thể vào lúc này.

Thế là, cô lại duỗi tay đẩy anh ra. Trong hơi thở đứt đoạn, cô lí nhí nói: "Ra ngoài, anh ra ngoài đi..."

Màn hình lại chao đảo mạnh hơn, anh lại đâm mạnh vào cô một lần nữa, cơn đau khiến đôi chân đang quấn trên thắt lưng anh co rúm lại.

Hàng cúc trên áo sơ mi bị cởi ra hết, hai bên vạt áo bị kéo xuống mắc trên cánh tay cô. Áo ngực cũng chịu chung số phận, móc áo bị cởi ra, lỏng lẻo che trước ngực cô. Anh lại hung hăng đưa đẩy một cách không chút thương tiếc, cảm giác bị xỏ xuyên chưa từng có đó khiến cô ngửa đầu ra phía sau. Cô nghe thấy tiếng kêu như khóc như cười của mình. Cuối cùng, xung quanh lại chìm vào sự tĩnh lặng. Cùng lúc đó, có hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt phả trước ngực cô. Cô hơi rũ mắt xuống, đập vào mắt cô chính là toàn bộ bầu ngực hình quả lê của mình.

Khi cô vừa duỗi tay định che lại trước ngực, thì cô trơ mắt nhìn hai khối mềm mại trước ngực cô nảy lên như hai chú thỏ đang nhảy nhót vì cú thúc của anh.

Bàn tay đang đặt trên eo cô lướt lên trên, ngón tay men theo đường cong của bộ ngực cô rồi chạm vào nụ hoa nhỏ bên ngực trái cô.

Cảm giác mềm mại như cánh hoa mới nở rộ lập tức truyền đến ngón tay anh. Vốn dĩ anh chỉ muốn làm cô đau để trừng phạt cô, nhưng cặp thỏ trắng trước ngực cô không ngừng nhảy nhót khiến anh không kìm lòng được mà nảy sinh những ý nghĩ vốn không nên có vào những lúc như vậy.

Ban đầu anh chỉ muốn cô nếm trải đau đớn, nhưng cuối cùng lại biến thành sự thương xót vô bờ. Anh sợ, lỡ anh mạnh tay sẽ khiến nụ hoa kia trở nên héo rũ.

Ngón tay cái khẽ che lại nụ hoa quá đỗi hấp dẫn kia, một số ý nghĩ càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Thế là ngón tay cái rời khỏi đó, thế là anh lại nhìn thấy bông đào đỏ thắm kia. Anh quyết định cúi xuống ngậm lấy nó, như vậy nó sẽ không khiến anh phiền lòng nữa.

Cô dần buông giáp đầu hàng sau những chuyển động của anh, cố níu giữ chút tỉnh táo cuối cùng mà cầu xin anh: "Tống... Tống Ngọc Trạch, đừng làm... đừng làm ở đây, em xin anh..."

Triệu Hương Nông nhắm mắt để không nhìn thấy màn hình trên tường. Dù màn hình đã không còn hình ảnh của Bách Nguyên Tú nhưng cô vẫn chịu đựng sự dày vò đến từ linh hồn lẫn thể xác.

Thế nhưng tiếng van xin của cô lại đổi lấy sự trừng phạt mạnh mẽ hơn. Lời van xin lại biến thành tiếng khóc lóc rấm rức. Khóc để giải phóng sự dằn vặt và cơn xao động trong lòng. Cô chỉ có thể yếu ớt đánh vào vai anh mỗi khi anh đi vào quá sâu.

Tiếng nức nở khẽ khàng như đang lên án khiến Tống Ngọc Trạch cảm thấy buồn bực, anh dấn sâu hơn để giải tỏa nỗi lòng, nhưng dường như càng làm thế anh càng thấy bực bội hơn. Sau đó anh nghe thấy giọng nói hổn hển, giọng nói đó xa lạ giống như không phải anh thốt ra.

"Đừng gọi anh là Tống Ngọc Trạch!"

Cùng lúc đó là cú thúc gần như đoạt mất linh hồn Triệu Hương Nông, khiến khoảng cách mà cô dùng chút lí trí còn xót lại để duy trì cũng biến mất. Đôi chân càng quấn chặt lấy thắt lưng anh hơn, bàn tay vẫn luôn chống trước ngực anh biến thành khoác lên cổ anh.

Khi cô gần như sắp ngạt thở, cô lại nghe thấy anh nói: "Đừng gọi anh là Tống Ngọc Trạch nữa, vậy chúng... chúng ta vào bên trong."

Vào bên trong? Ừm, bên trong không có ti vi.

"Vậy... anh muốn em gọi anh là gì?" Khó khăn lắm cô mới thốt ra nổi một câu.

Anh chỉ dùng cách thức hoang dại nhất để đáp lại cô, cô lại khẽ nức nở. Cơn sóng tình anh mang đến cho cô luôn khiến cô sợ hãi, trên đời này sao lại có thứ tình cảm như thế này, lỡ như...

Lỡ như một ngày nào đó cô mất anh thì cô phải làm sao đây?

"Tống Ngọc Trạch, anh nói đi... rốt cuộc anh muốn em gọi anh là gì... hửm?" Cô nghe thấy tiếng nức nở của mình.

"Lại..." Anh thở hổn hển.

Lại... Đúng rồi, vừa nãy hình như cô lại gọi anh là Tống Ngọc Trạch rồi. Trong những cú dấn người vừa sâu vừa mạnh của anh, cô vội vàng suy nghĩ. Chỉ là... chỉ là, những suy nghĩ vừa mới thành hình lại bị sự mạnh mẽ của anh đánh tan.

Cuối cùng, khi anh cúi đầu ngậm lấy ngực cô, một số cảm xúc nhen nhóm trong tim cô.

"A Trạch, em gọi anh là A Trạch được không?" Cô khẽ nói.

Anh thoáng khựng lại, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh.

Trong quyển nhật ký nằm lặng lẽ trong căn phòng ở New Orleans có nét chữ xinh đẹp màu xanh ghi lại mối bận tâm của ai đó. Một bà mẹ không hiểu sự đời đang bận lòng với cậu con trai khi dòng thời gian đang dần chảy trôi: Tôi đã gặp nó trong giấc mơ. Ở trong mơ, tôi gọi thằng bé là A Trạch. Dường như gọi như vậy thì quan hệ của chúng tôi sẽ trở nên gần gũi hơn.

Phía trong cùng phòng bảo vệ là giá sách, vừa vặn tạo thành bức tường chắn. Cô chống tay lên tường, để anh đi vào cô từ phía sau.

Khi mọi thứ kết thúc, không biết Tống Ngọc Trạch kiếm đâu ra chiếc khăn, hàng cúc trên áo sơ mi được cài lại. Anh quấn khăn quanh người cô, để cô ngồi trên đống sách. Cô cúi đầu, còn anh ngồi xổm trước người cô, cả hai đều lặng yên không nói năng gì.

Một lúc sau, anh khẽ hỏi: "Đau à?"

Cô vô thức sờ chân mình, những cú dấn người cuối cùng anh không hề tiết chế chút nào.

Anh chạm vào chân cô, khi tay anh lần lên đùi trong của cô thì cô lập tức rụt người lại theo phản xạ. Một giây sau, cô gục đầu lên bả vai anh, anh duỗi tay nhẹ nhành vuốt tóc cô.

Nhận được sự yêu thương, cô lại thấy tủi thân.

"Tống Ngọc Trạch!"

"Ừm."

"Sau này anh phải nghe lời em, dù em có gây hấn vô cớ thế nào thì anh cũng không được phản đối với bất cứ lý do nào." Triệu Hương Nông hung dữ cảnh cáo.

Tống Ngọc Trạch không nói lời nào.

Triệu Hương Nông muốn ngẩng đầu lên thì bị Tống Ngọc Trạch ấn lại. Anh ngập ngừng một chút rồi khẽ nói: "Nghe theo em."

Triệu Hương Nông tựa đầu lên vai Tống Ngọc Trạch, hài lòng mỉm cười.

"Về sau em không muốn nhìn thấy cảnh giống như lúc chiều nữa."

"Cảnh nào?"

"Chính là anh không thể xách túi cho cô ả khác."

"Em giận vì chuyện này à? Triệu Hương Nông à, em phải hiểu đó chỉ là sự giúp đỡ không thể bình thường hơn."

Triệu Hương Nông lại muốn nhấc đầu khỏi vai Tống Ngọc Trạch.

"Rồi, rồi, anh biết rồi." Giọng anh đầy vẻ bất đắc dĩ.

Đợi đến khi người trong trung tâm đã đi vãn, Triệu Hương Nông mới đi sau Tống Ngọc Trạch lén lút rời khỏi phòng bảo vệ. Khi đi đến hành lang, bọn họ đi lướt qua nhân viên bảo vệ đang đi về phía phòng bảo vệ. Triệu Hương Nông cúi gằm mặt, cô vô thức đưa tay sờ mặt mình, nhận ra mặt mình đã nóng ran từ bao giờ.

Trên đường về nhà, Triệu Hương Nông một mực nhấn mạnh quy tắc thuộc về Triệu Hương Nông với Tống Ngọc Trạch. Khi xe dừng ở đầu đường, cô không nói tiếng nào nữa, cô gỡ mũ bảo hiểm ra rồi nhắm mắt áp mặt lên lưng Tống Ngọc Trạch. Nơi họ đang dừng chân là nơi tập trung nhiều khu thương mại nhất ở Chicago. Một tuần trước ở đây vẫn còn treo biển quảng cáo hai nhà Bách Triệu sắp bắt đầu hợp tác, nhưng bây giờ đã không còn nữa!

Triệu Hương Nông đứng trước cửa sổ một lúc lâu. Lúc này, trong đầu cô tràn ngập khuôn mặt mệt mỏi của Bách Nguyên Tú cùng với tấm biển quảng cáo đã bị gỡ bỏ kia. Điện thoại đang đặt ở nơi cô có thể với tay tới, cô ngây người nhìn chiếc điện thoại.

Khi cô đang định với tay lấy điện thoại, mùi sữa tắm dễ ngửi lập tức bủa vây cô. Triệu Hương Nông vô thức đẩy Tống Ngọc Trạch ra, ánh mắt vẫn dừng trên chiếc điện thoại.

"Không ngủ à? Hửm?" Anh ngậm tai cô, khẽ thì thầm.

"Bây giờ vẫn sớm, mới chín giờ hơn mà." Triệu Hương Nông rụt cổ, cụp mắt xuống.

Còn chưa dứt lời cô đã bị anh bế ngang lên, điện thoại càng lúc càng xa, còn chiếc giường càng lúc càng gần cô. Nằm trong lòng anh, cô lặng lẽ ngước nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.

Cô như bị bỏ bùa mê, bàn tay khẽ níu lấy cổ áo anh.

Cơn chấn động khi tàu hỏa đi qua lúc đêm khuya khiến Triệu Hương Nông vô thức muốn nép vào lòng người bên cạnh, chuyện này đã trở thành thói quen mấy đêm nay của cô. Trong cơn mơ màng, tay cô chạm vào một vùng lạnh lẽo, cơn buồn ngủ lập tức bay biến. Triệu Hương Nông mở mắt ra, có đốm lửa đỏ trong phòng, người ấy ngồi trên tấm thảm quay lưng về phía cô, bên cạnh anh là cái gạt tàn, căn phòng đầy mùi thuốc lá.

Xem ra, anh đã hút không ít thuốc rồi. Triệu Hương Nông ngẫm nghĩ rồi ngồi dậy.

Khi nhìn thấy cô, Tống Ngọc Trạch đang dí điếu thuốc vào trong gạt tàn. Cô đứng nhìn anh, không ai chịu lên tiếng. Một lúc sau, anh vươn tay kéo cô vào lòng anh.

Thuận thế ngồi trong lòng anh cô khoác tay lên vai anh. Đưa mặt lại gần mặt anh khẽ ngửi, cô nhíu mày, Tống Ngọc Trạch cũng nhíu mày.

"Về sau anh nhất định sẽ không hút thuốc trong phòng nữa." Anh vuốt hàng mày đang cau chặt của cô, giống như muốn xoa dịu nếp nhăn trên đầu mày của cô.

Hàng lông mày của Triệu Hương Nông càng nhăn tít lại.

Tống Ngọc Trạch thở dài: "Được rồi, về sau anh sẽ hút ít đi."

Lúc này Triệu Hương Nông mới giãn nét mặt. Cô biết vì sao Tống Ngọc Trạch lại lén hút thuốc vào ban đêm. Chắc hẳn là anh chàng không có công việc ổn định sống một mình ở một thành phố như Chicago mà không còn đồng nào trong tài khoản đang không biết phải làm gì với sự hiện diện của cô.

Cô chủ động hôn lên môi anh, sau đó khẽ nói một câu mang tính tượng trưng: "Ngoan."

Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn anh và cô, ánh đèn êm dịu khiến căn phòng trở nên mờ ảo. Khung cảnh đó khiến Tống Ngọc Trạch sinh ra ảo giác như thể trên thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Xúc cảm mềm mại của cánh môi cô vẫn còn lưu lại trên đôi môi anh, khiến con tim anh dường như cũng trở nên biếng nhác, và một số lời cứ thế tuôn ra.

"Anh vừa đồng ý với em sẽ hút ít đi nhỉ."

"Ừm!"

"Vậy em cũng phải thể hiện chút lòng thành đi chứ."

Triệu Hương Nông dở khóc dở cười. Rõ ràng cô bảo anh hút ít thuốc là vì tốt cho anh, sao lại đến lượt Tống Ngọc Trạch đòi hỏi này nọ với cô rồi.

Hai người cùng lên tiếng, cô nói vô cùng chậm, còn anh lại nói rất nhanh:

"Tống Ngọc Trạch, anh phải biết rằng người hút thuốc là anh!"

"Đừng có lúc nào cũng gọi cả tên lẫn họ anh như vậy."

Sau đó là một hồi yên ắng.

"Không thấy dài dòng à?" Tống Ngọc Trạch khẽ hỏi.

"Em gọi quen rồi mà..." Triệu Hương Nông nói lí nhí.

"Thật sự không thấy dài dòng?" Tống Ngọc Trạch nhấn mạnh hơn, giống như đang giận dỗi ai vậy: "Gọi như lúc chiều ở trung tâm ấy."

Nói xong, Tống Ngọc Trạch khẽ nhìn cô. Triệu Hương Nông nhíu mày, cô thật sự đã quen gọi anh là Tống Ngọc Trạch rồi, chẳng lẽ bắt cô gọi anh là tên trộm rượu vang sao?

Đúng lúc cô đang định thốt ra câu này này thì anh bỗng lên tiếng: "Phòng bảo vệ!"

Phòng bảo vệ? Khi phản ứng lại khóe môi Triệu Hương Nông giật giật. Dưới ánh mắt bức người của Tống Ngọc Trạch, cô khó khăn nói: "Tống Ngọc Trạch, em..."

"Rồi, rồi, em biết rồi." Triệu Hương Nông dịu giọng: "Vậy, Tống... à không, vậy anh muốn em gọi anh là gì?"

Hai người cùng nằm trên giường. Cô nghĩ ngợi thật lâu mà vẫn không biết nên gọi Tống Ngọc Trạch là gì, còn Tống Ngọc Trạch không biết lại giở chứng từ bao giờ. Mấy lần cô nói chuyện với anh anh cũng không đáp lời, giống như anh đang lạc trong một thế giới khác. Triệu Hương Nông mơ hồ nghĩ, trong thế giới kia nhất định không có cô.

Từ lúc nói ra yêu cầu kia, Tống Ngọc Trạch cảm thấy mình điên rồi. Đêm nay, anh cảm thấy bản thân dường như biến thành đoàn tàu sắp trật khỏi đường ray.

Vì sao lại đưa ra yêu cầu kia với cô? Tống Ngọc Trạch nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi. Dường như, bắt đầu từ lúc cô thì thầm cái tên "Nguyên Tú", trái tim anh lập tức ấp ủ một cảm xúc, cảm xúc đó khiến anh nảy sinh một ý nghĩ phá hoại. Thế là, lúc ấy...

Tống Ngọc Trạch nghĩ có lẽ bây giờ anh nên đi vào phòng tắm, rửa mặt rồi hút một điếu thuốc.

Vừa định rời khỏi giường, bên tai lại vang lên giọng nói khẽ khàng.

"A Trạch, em gọi anh là A Trạch có được không?"

Anh khựng người lại, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh.

Trong quyển nhật ký nằm lặng lẽ trong căn phòng ở New Orleans có nét chữ xinh đẹp màu xanh ghi lại mối bận tâm của ai đó. Một bà mẹ không hiểu sự đời đang bận lòng với cậu con trai khi dòng thời gian đang dần chảy trôi: Tôi đã gặp nó trong giấc mơ. Ở trong mơ, tôi gọi thằng bé là A Trạch. Dường như gọi như vậy thì quan hệ của chúng tôi sẽ trở nên gần gũi hơn.