Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 34: Bắt lửa (01)




Sân bay Newark Liberty, mười giờ đúng. Còn nửa tiếng nữa mới đến chuyến bay từ New York đi New Orleans, Triệu Hương Nông tức giận đứng trước mặt Tống Ngọc Trạch đang đeo ba lô và đội mũ lưỡi trai màu đen.

Đối diện với Tống Ngọc Trạch, có mấy lần Triệu Hương Nông định mở miệng nhưng lại không thốt nổi một lời. Thứ nhất là vì quãng đường dài mà cô vừa phải chạy đến đây khiến cô mệt đứt cả hơi, thứ hai là lúc này cô cảm thấy cái vấn đề làm cô chạy từ sân bay John F. Kenedy đến đây nhỏ nhặt tới nỗi giống như một cái cớ, một cái cớ đầy vụng về.

Thực ra cô biết đáp án của vấn đề kia.

Màn hình quảng cáo ở sân bay đang hiển thị thời gian các chuyến bay, trong đó có chuyến bay đi New Orleans.

"Tống Ngọc Trạch, tôi..." Triệu Hương Nông lẩm bẩm.

Tống Ngọc Trạch vuốt tóc cô, ánh mắt từ trên khuôn mặt cô dời xuống chân cô, anh cởi balô ra rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Triệu Hương Nông, Tống Ngọc Trạch mở balô lấy một đôi giầy từ bên trong ra. Đó là một đôi giầy sneaker đã giặt đến bạc phếch. Anh nâng chân cô lên cởi đôi giầy cao gót tám phân kia ra.

"Triệu Hương Nông, chân em vừa mới khỏi, em mà đi đôi giầy kiểu này thì sẽ bị trầy sước lần nữa đấy, đến lúc đó thì phiền phức lắm." Tống Ngọc Trạch vừa nói vừa cởi giầy của cô ra.

Triệu Hương Nông cúi đầu nhìn anh, không hiểu sao sân bay ồn ào như vậy mà cô chỉ nghe thấy mỗi giọng nói của Tống Ngọc Trạch. Không hiểu vì sao giọng nói của Tống Ngọc Trạch như một tiếng "Két" mà cô hằng khao khát, khiến trái tim cô không tự chủ được mà thắt lại.

Mấy phút sau, đôi giầy sneaker nam bạc phếch kia đã thay thế cho đôi giầy cao gót của cô. Dường như, Tống Ngọc Trạch vẫn chưa hài lòng lắm, anh nhìn cô, hàng lông mày hơi nhíu lại.

Chỉ một lát sau, Tống Ngọc Trạch lại lấy một chiếc kính gọng đen to đùng từ trong balô của mình ra, anh đeo kính cho cô, bàn tay lướt qua gò má đến thùy tai cô. Triệu Hương Nông vô thức ra lệnh cho mình nên tránh né sự tiếp xúc thân mật này, vì cô đến đây để hỏi Tống Ngọc Trạch một vấn đề, nhưng cô chỉ ngẩn người đứng ở đó. May mà Tống Ngọc Trạch chỉ tháo hoa tai xuống cho cô, bởi chiếc hoa tai hàng hiệu đâu có hợp với đôi giầy sneaker bạc phếch kia, chỉ là...

Triệu Hương Nông cụp mắt không dám nhìn Tống Ngọc Trạch, vừa rồi khi ngón tay anh chạm vào thùy tai của cô thì cô nghe rõ một tiếng "Két" vang lên trong đầu cô.

"Như này ổn hơn rồi, em gái bốn mắt A Nông ạ." Giọng nói của anh nhuốm đầy sự vui vẻ và hài lòng.

Không biết vì sao biệt danh "Em gái bốn mắt A Nông" này lại khiến trái tim cô dấy lên một sự thích thú nho nhỏ, như thể gánh nặng trên vai đã vơi đi, khiến cô không khỏi cong miệng mỉm cười.

"Còn ngẩn ở đấy làm gì?" Tống Ngọc Trạch khẽ kéo cô gái đang ngẩn ngơ kia.

"Gì cơ?" Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên.

Tống Ngọc Trạch chỉ vào màn hình điện tử nhắc cô chuyến bay đi New Orleans sắp cất cánh rồi.

Đẩy chiếc kính gọng đen trên mặt theo phản xạ, Triệu Hương Nông làm bộ: "Tống Ngọc Trạch, ai nói tôi sẽ đi New Orleans với anh, tôi đến đây chỉ để hỏi anh một vấn đề mà thôi. Nơi kiểm nghiệm mình là kẻ xui xẻo hay người may mắn ở đâu? Tôi nghĩ mãi mà không ra."

Tống Ngọc Trạch dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn cô. Cô gái vẫn luôn theo đuôi anh cũng dừng lại, trừng anh.

Tống Ngọc Trạch nở một nụ cười xán lán, khiến Triệu Hương Nông nhìn đến ngơ ngẩn.

"Là sòng bạc. Ở New Orleans có ba ngành lớn, thức ăn nhanh, hiệp sĩ, và những sòng bạc đặc biệt. Triệu Hương Nông, em đã từng vào sòng bạc bao giờ chưa?" Anh hỏi cô với giọng điệu trêu chọc.

"Tất nhiên là rồi!" Triệu Hương Nông rất không vui: "Năm nào tôi với bạn bè chả đến sòng bạc ở Las Vegas một chuyến."

"Vậy ở Las Vegas em đã nhìn thấy tay cờ bạc lấy quần áo thay thế cho đồng chip bao giờ chưa?"

Chuyện đó thì chưa, Triệu Hương Nông lắc đầu, chỉ là... Ánh mắt của Tống Ngọc Trạch liếc đi đâu vậy... Triệu Hương Nông vội vàng nắm chặt quần áo của mình, nói lắp bắp: "Tống Ngọc Trạch, tôi không cởi đồ."

Tống Ngọc Trạch càng cười tươi hơn, giọng anh lộ chút vẻ xem thường: "Triệu Hương Nông, mấy tay cờ bạc sẽ không có hứng thú với cô gái như em đâu. Trong mắt mấy gã đó, người như em chỉ giống như một quả ô liu xanh lét chưa chín, ăn vào chẳng thấy ngọt lành gì, có khi còn ê hết cả răng ấy."

Nói xong, Tống Ngọc Trạch nắm tay kéo cô đi về phía trước, Triệu Hương Nông cứ như vậy mà đi theo sau anh. Một lúc sau, Triệu Hương Nông mới mặc niệm hành vi vừa rồi của bản thân.

Gì chứ, cô đây không cởi đồ nhé!

Chết tiệt, cô luôn cảm thấy ở trước mặt Tống Ngọc Trạch, IQ của cô luôn "về mo".

Trên độ cao mười ngàn mét, Triệu Hương Nông vẫn đang lấn cấn với hành vi ngu ngốc lúc trước của mình.

"Triệu Hương Nông, nếu đã đến rồi thì cứ an tâm mà đi thôi." Tống Ngọc Trạch thì thầm bên tai cô.

Nói đoạn, anh ép cô ngả đầu lên bả vai anh. Tựa đầu lên vai Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông quan sát nơi bọn họ đang ngồi: Khoang phổ thông, còn là vị trí ở khoang U, mấy người bạn thích đi du lịch của cô đều trưng ra vẻ mặt sợ hãi khi nhắc đến khoang phổ thông.

"Tôi xin lỗi, tôi không nên tự tiện đổi chỗ khi chưa hỏi ý kiến của em." Tống Ngọc Trạch khẽ nói. Không lâu trước, Tống Ngọc Trạch đã dùng tấm vé ở khoang H đổi lấy tấm vé ở khoang U của vợ chồng ông lão đi New Orleans.

*Bên Trung, máy bay ký hiệu các khoang: F là khoang hạng nhất không chiết khấu; C là khoang thương gia, Y là khoang phổ thông có giá vé cao nhất, B là khoang phổ thống giá vé chiết khấu 10%, H là khoang phổ thông có giá vé chiết khấu 15%... U là khoang phổ thông có giá vé chiết khấu 65% (Cứ xuống dưới một khoang thì giá vé giảm 5%; Các hãng hàng không khác nhau thì có cách ký hiệu khác nhau)

"Tống Ngọc Trạch, tôi nghĩ ở trong lòng hai ông bà nọ anh nhất định là một thiên sứ."

Tống Ngọc Trạch không nói gì, thật lâu sau Tống Ngọc Trạch vẫn giữ im lặng.

Tại sân bay Chicago, Bách Nguyên Tú không chờ được Triệu Hương Nông. Người thay Triệu Hương Nông xuất hiện ở cuộc họp báo là người phụ nữ Đức. Cô ta nói với Bách Nguyên Tú rằng Triệu Hương Nông phải ở lại New York để xử lý một số việc. Câu nói này khiến Bách Nguyên Tú vứt hết hình tượng mà tóm lấy cổ áo của người phụ nữ, nói: "Tại sao không phải ai khác mà lại là Triệu Hương Nông, các người không biết cô ấy sắp kết hôn với tôi sao? Các người không biết rằng cô ấy còn rất nhiều việc phải làm sao? Như thử váy cưới này, chẳng hạn như..."

Bách Nguyên Tú bỗng buông người phụ nữ ra. Một cảm giác bất an mơ hồ khiến đầu óc anh ta căng thẳng như muốn nổ tung.

Điện thoại Triệu Hương Nông ở trạng thái tắt máy, sau đó, Bách Nguyên Tú gọi điện vào số điện thoại cá nhân của sếp Triệu Hương Nông. Tống Liên Tố nói lời xin lỗi bằng giọng điệu vô cùng áy náy, đồng thời nói cho anh ta biết Triệu Hương Nông ở lại New York là nghe theo sự sắp xếp của bà.

"Chỉ vài ngày mà thôi, cậu Bách, tôi cam đoan sẽ không làm mất cô dâu của cậu đâu." Tống Liên Tố nói với anh ta.

Cúp điện thoại, Bách Nguyên Tú phát hiện lòng bàn tay mình hơi ẩm ướt. Chỉ vài ngày mà thôi, Bách Nguyên Tú nhớ kỹ câu này.

Triệu Hương Nông khác với bạn bè mình ở chỗ cô rất ít khi nổi loạn hay giận dỗi, nhưng đó không có nghĩa là cô không biết nổi giận. Đứng trước chiếc xe chở hàng không có nổi một chỗ ngồi mà chỉ có một thùng xe, trong thùng xe còn đặt mấy cái lồng gà, cuối cùng, Triệu Hương Nông không nhẫn nhịn được mà nổi giận, cô gào lên với Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch..."

Đây đúng là một ngày vừa đen đủi vừa thê thảm. Đầu tiên là trong khoang U lại có thể lòi ra một con chuột bạch, con chuột đó còn chui vào trong chăn của cô ngủ ngon lành. Mãi mới đến nơi, bọn họ phải bôn ba hết xe bus nọ đến tàu điện ngầm kia, vì căn nhà mà mẹ Tống Ngọc Trạch để lại nằm ở vùng nông thôn phía Tây nước Mỹ. Trải qua bao khó khăn cuối cùng chỉ còn lại một đoạn đường cuối cùng, Tống Ngọc Trạch lại cam đoan với Triệu Hương Nông một lần nữa: Bạn của anh đang trên đường đến đón bọn họ, đồng thời còn lái chiếc xe có chỗ ngồi êm ái khiến người ta chỉ muốn đánh một giấc.

Hay rồi, bọn họ ngây ngốc đứng bên cột biển báo dọc đường, thoáng một cái bọn họ đã chờ gần một tiếng. Lúc sắc trời dần tối đi mới có xe đến đón bọn họ.

Một người đàn ông Anh-điêng mặt mũi khá ngờ nghệch bước xuống xe. Anh ta nói với bọn họ rằng người bạn đến đón hai người tạm thời có việc nên không thể đến đón bọn họ, còn anh ta là chủ nông trường, đi giao gà thì tiện đường đón bọn họ.

Anh chàng Tống Ngọc Trạch tự biết bản thân mang tội lỗi nặng nề kéo vành mũ xuống thấp hơn, khẽ lên tiếng giải thích: Đường chính mới được tu sửa, mặt đường khá dễ đi.

Triệu Hương Nông hung dữ lườm Tống Ngọc Trạch một cái.

Đúng, mặt đường còn tạm được, thế nhưng! Mấy con gà kêu quang quác và thứ mùi tỏa ra từ phân của bọn chúng khiến Triệu Hương Nông mỗi giây mỗi phút đều muốn cào nát khuôn mặt đẹp trai của Tống Ngọc Trạch.

Thế mà Tống Ngọc Trạch còn đang thể hiện tài khoa môi múa mép của mình. Mấy mẩu chuyện cười nghe có vẻ rất thú vị nhưng lúc này Triệu Hương Nông không có tâm trạng để nghe.

"Câm miệng!" Đây là câu đầu tiên Triệu Hương Nông nói kể từ lúc bước lên xe đến giờ.

Tống Ngọc Trạch ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Trong thùng xe có một bóng đèn nhỏ, ánh đèn rơi vào đáy mắt của Tống Ngọc Trạch, đôi mắt đen láy ấy khiến Triệu Hương Nông không khỏi nghĩ đến con nai trong rừng sâu.

"Triệu, lần đầu tiên nhìn thấy Tống Ngọc Trạch tôi liền nghĩ đến giả dụ tôi mà lên giường cùng người đàn ông này, liệu trong đôi mắt anh ấy có hiện lên chút dục vọng nào không, ý nghĩ này khiến tôi phát điên vì anh ấy." Clara đã từng nói với Triệu Hương Nông như vậy.

Clara nói những lời này với Triệu Hương Nông vào thời điểm hơn một tuần sau khi Triệu Hương Nông lên giường với Tống Ngọc Trạch. Nghe thấy Clara nói vậy, Triệu Hương Nông trượt tay đánh rơi điện thoại xuống đất.

Nhìn vào đôi mắt của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông nghĩ khi anh muốn cô, trong mắt anh có thứ mà Clara đã nói hay không. Suy nghĩ này khiến Triệu Hương Nông vội vàng rời mắt khỏi khuôn mặt Tống Ngọc Trạch.

Triệu Hương Nông đang không ngừng cảnh cáo chính mình: Cô chỉ là cô gái trẻ có chứng khủng hoảng trước hôn nhân, cô cần một chuyến du lịch ngắn để điều chỉnh tâm trạng. Còn người ngồi trước mặt chỉ là một người bạn đồng hành trong chuyến đi này, chỉ có thế mà thôi.

Sau khi tự nhủ với mình, Triệu Hương Nông đã lấy lại chút sức lực. Mùi phân gà bốc lên khiến cô lại lườm Tống Ngọc Trạch một cái đầy dữ dằn.

Sau khi lườm Tống Ngọc Trạch xong, ánh mắt Triệu Hương Nông lướt qua đỉnh đầu anh nhìn màn đêm đang dần buông xuống, bầu trời đêm ở New Orleans. Thành phố nằm ở hạ lưu bờ phía Tây sông Mississipi có bầu trời sao lấp lánh, có sức mạnh khiến trái tim con người trở nên bình yên. Triệu Hương Nông ngẩn ngơ mà ngắm nhìn, chiếc xe đi vào đường hầm, trời sao lấp lánh lập tức biến mất. Triệu Hương Nông buồn chán rời mắt khỏi bức tường có ánh sáng le lói trong đường hầm, và rồi, cô chạm phải ánh mắt của Tống Ngọc Trạch, anh đang nhìn cô.

Triệu Hương Nông nhíu mày, Tống Ngọc Trạch cụp mắt xuống, anh để tay trên đầu gối, những ngón tay thon dài trắng trẻo. Một lúc sau, những ngón tay đan vào nhau, anh thì thầm: "Đã nghe đến cơn bão Katrina bao giờ chưa?"

Từ cơn bão Katrina, Triệu Hương Nông lập tức nghĩ đến New Orleans, ở đây có căn nhà mà mẹ Tống Ngọc Trạch để lại cho anh.

"Ừm!" Triệu Hương Nông đáp lại một tiếng.

"Mẹ tôi mất trong cơn bão Katrina. Năm đó tôi 16 tuổi, vì không có ai lãnh nhận nên thi thể của bà ấy bị xếp trong sân vận động bốn ngày, sau đó có người tìm thấy tôi."

Dứt lời, Tống Ngọc Trạch không lên tiếng nữa, chỉ có hai ban tay trên đầu gối càng đan chặt vào nhau, khớp xương gồ lên cho thấy sự đau khổ mà chủ nhân của nó đang chịu đựng lúc này.

"Tống Ngọc Trạch..." Triệu Hương Nông vô thức lên tiếng.

Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.

"Tôi nhìn thấy bà ấy ở trong sân vận động, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ấy. Trước đó tôi không hề biết trên đời còn có một người như vậy, thậm chí đến cơ hội gọi bà ấy một tiếng "mẹ" cũng không có."

Đón lấy ánh mắt của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông cũng không biết mình nên nói gì, cô chỉ biết đây là lần đầu tiên kể từ khi quen Tống Ngọc Trạch cô nhìn thấy sự tịch mịch trong đôi mắt sáng trong của anh.

Sự tịch mịch đó giống như tiếng "Bịch" khi cơ thể cô nặng nề ngã xuống sân băng, rất đau, một nỗi đau còn đau hơn cả nỗi đau thể xác.

Trong đường hầm hẹp dài, từng ngọn đèn le lói hai bên. Ánh đèn đó rơi xuống khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch, hàng lông mi dài của anh và ánh mắt của cô đều vương đầy sự tịch mịch.

Và rồi, cô nghiêng người về phía trước, hôn anh.

Trước kia, anh đã từng nói: Tôi nên làm thế nào để dỗ cô ấy vui, để cho tôi, có thể ngậm lấy cánh môi cô ấy.

Khi đôi môi Triệu Hương Nông dán lên môi Tống Ngọc Trạch, cả hai người đều thoáng ngỡ ngàng. Trong tưởng tượng của Triệu Hương Nông, có lẽ nụ hôn này chỉ là một nụ hôn an ủi, khẽ khàng giống như chuồn chuồn đạp nước. Thế nhưng cô lại không rời khỏi môi anh, Triệu Hương Nông cũng không biết Tống Ngọc Trạch ngẩn ngơ vì điều gì, hay là do bị bất ngờ?

Cụp mắt xuống, đầu lưỡi khẽ chạm vào cánh môi trên của anh. Ngay lập tức, hai bàn tay đặt trên đầu gối anh tách ra, một cánh tay ôm lấy eo cô, một cánh tay khác phủ lên gáy cô, khẽ kéo nhẹ khiến cô lập tức ngã vào lòng anh.

Một giây sau, anh khẽ nghiêng người đẩy cô dựa lưng vào vách thùng xe, rồi anh nhẹ nhàng đè lên người cô. Bàn tay đang đỡ gáy cô chuyển sang nâng cằm cô lên, để bờ môi của cô có thể đón lấy nụ hôn của anh dễ dàng hơn, sau đó anh áp môi lên môi cô, từ chạm khẽ thăm dò biến thành nụ hôn sâu nồng nhiệt.

Đường hầm tối tăm nhen nhóm những xúc cảm không tên, cô bắt đầu đáp lại anh, chẳng hạn như khi lưỡi anh bắt được cô thì cô thoáng đáp lại rồi lẩn mất. Sau mấy lần như vậy, bàn tay đang nâng cằm cô dời đến sau gáy cô khiến đầu cô ngửa ra sau, sau đó...

Cứ như vậy, đầu lưỡi của anh có thể len lỏi vào trong miệng rồi quấn lấy đầu lưỡi cô, nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh còn ngậm lấy nó rồi mút nhẹ. Cái mút mát của anh khiến cơ thể Triệu Hương Nông tê dại, bải hoải như có luồng điện chạy khắp cơ thể.

Sau đó, cô chầm chậm nhắm mắt lại.

Chiếc xe đi xuyên qua đường hầm u tối, bầu trời đầy sao lại bao phủ đỉnh đầu của hai người. Cô và anh ngồi kề bên nhau, cả hai cùng co chân lại, đặt tay trên đầu gối, lặng im.

Chân Triệu Hương Nông khẽ run nhè nhẹ, đó là do cô đang chột dạ. Ban nãy, cô đã để cho Tống Ngọc Trạch chạm vào ngực của cô, dù cách một lớp nội y nhưng vẫn rất chân thực. Tay anh khẽ vuốt ve, chỉ hơi bóp nhẹ cả khối mềm mại đã rơi vào lòng bàn tay anh.

Nếu như không phải vì ngọn gió nơi cuối đường hầm thổi tới thì có lẽ cô sẽ quên cả giẫy giụa. Đây là chuyên không ổn chút nào, Triệu Hương Nông nghĩ, mười mấy ngày nữa thôi là cô sẽ gả cho Bách Nguyên Tú, còn Tống Ngọc Trạch sẽ kết hôn với người phụ nữ khác vào một ngày nào đó.

Ngọn gió đêm thổi bay lọn tóc xõa trên vai cô, Tống Ngọc Trạch bất chợt khoác vai cô. Cô nghiêng đầu sang nhìn anh, ánh mắt của anh vẫn nhìn về phía trước, nói: "Tóc em chạm vào mặt làm tôi ngứa."

Còn chưa đợi Triệu Hương Nông hiểu câu nói lấp lửng này của Tống Ngọc Trạch thì đầu cô đã bị anh ép tựa lên vai anh.

"Như này thì sẽ không bị ngứa nữa." Giọng nói của Tống Ngọc Trạch hơi mất tự nhiên.

Gối đầu lên bả vai Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông bỗng nhiên muốn cười, bởi cô mơ hồ nghĩ đến những đặc trưng của mấy anh chàng "Thịt tươi". Có những lúc, khi mấy anh chàng mặc áo sơ mi trắng đầy mùi nắng gặp phải các cô nàng nhiệt tình thì họ thường hay xấu hổ và ngờ nghệch.

Ừm, Triệu Hương Nông cảm thấy vừa rồi bản thân hơi nhiệt tình quá rồi.

Duỗi thẳng chân ra, Triệu Hương Nông yên lặng tựa đầu lên vai Tống Ngọc Trạch, nhắm mắt lại.

Móng vuốt của mấy con gà thò qua khe hở của cái lồng, thấy chúng sắp cào vào chân mình, Triệu Hương Nông vô thức nắm chặt áo Tống Ngọc Trạch.

"Bọn chúng chỉ là đang đói thôi." Anh duỗi tay qua người cô nhét mấy cái chân gà vào lồng như cũ.

"Bọn chúng sẽ được mang về nuôi lớn ư?" Triệu Hương Nông nhìn đàn gà con, đó là những con gà cùng một màu nhỏ cỡ nắm tay.

"Không phải." Tống Ngọc Trạch lắc đầu, anh nói cho cô biết sau khi bọn chúng được mang về nông trường vài ngày sẽ được đưa tới những nhà hàng thức ăn nhanh. Những con gà nướng vàng rộm nặng 0,25 cân là món khoái khẩu của lũ trẻ.

Chín giờ đúng, người đàn ông Anh-điêng vui vẻ cầm tiền bán gà rời khỏi đó, Triệu Hương Nông khoác balo của Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch thì xách mấy cái lồng gà đứng trên vùng bình nguyên rộng lớn.

Trước mặt bọn họ là căn nhà ẩn mình dưới bầu trời đầy sao.

9 giờ rưỡi, Triệu Hương Nông ngồi trên ghế, dưới chân cô đặt mấy cái lồng gà. Cô lại hung dữ lườm Tống Ngọc Trạch một lần nữa, Tống Ngọc Trạch lại kéo vành mũ xuống thấp hơn. Dưới ánh mắt hung dữ ấy anh lại kéo vành mũ xuống thấp một chút, rồi lại xuống thấp một chút.

Không có bia, không có cơm hay đậu tương, mà chỉ có cô và lũ gà con đói meo.

10 giờ, Triệu Hương Nông thận trọng đi theo Tống Ngọc Trạch. Bọn họ vừa đi ăn trộm khoai tây và bánh mì nhà hàng xóm, hơn nữa bọn họ đã có thu hoạch.

10 giờ rưỡi, lũ gà con đang ăn vụn bánh mì, còn Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch đang dán mắt vào cái nồi đang bốc khói nghi ngút. Điều khiến Triệu Hương Nông không thể tưởng tượng được là Tống Ngọc Trạch còn tiện tay thó luôn mấy hộp cá mòi. Sau khi nhìn rõ mấy hộp cá mòi kia, Triệu Hương Nông ngả đầu lên vai Tống Ngọc Trạch cười ha hả. Tên trộm rượu vang và tên trộm cá mòi đóng hộp đúng là chênh lệch đẳng cấp, tràng cười của Triệu Hương Nông khiến Tống Ngọc Trạch thẹn quá hóa giận.

"Triệu Hương Nông, còn không phải là tại em à."

Đúng vậy, đều là tại cô. Vì cô đi quá vội nên không mang theo tiền, còn khoản tiền mà Tống Ngọc Trạch định mua bia, cơm và đậu tương đã bị Triệu Hương Nông ép mua đàn gà kia hết rồi.

11 giờ, nồi khoai tây và cá mòi đã khiến Triệu Hương Nông no căng bụng. Triệu Hương Nông ngủ gật trên sofa, hôm nay cô đã quá mệt. Tống Ngọc Trạch ném quần áo và khăn bông lên mặt cô: Đi tắm đi Triệu Hương Nông.

11 giờ rưỡi, Triệu Hương Nông tắm xong, mặc quần áo của Tống Ngọc Trạch rồi đi theo anh vào phòng. Trong phòng có một giường một sofa, theo như Tống Ngọc Trạch đã nói thì Triệu Hương Nông ngủ trên giường.

Hoàn cảnh xa lạ cùng với tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ khiến Triệu Hương Nông thò tay ra khỏi chăn kéo vạt áo Tống Ngọc Trạch khi anh đang định rời khỏi đó.

Anh quay đầu lại nhìn cô: "Sợ à?"

Triệu Hương Nông gật đầu.

Anh cầm tay cô nhét vào chăn.

"Tắm xong tôi sẽ quay lại ngay." Anh nói với cô.

12 giờ, cửa phòng bị mở ra, Triệu Hương Nông vội vàng thu lại ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên cửa. Tiếng bước chân rón rén bước về phía cô, một lúc sau anh giém lại chăn cho cô. Triệu Hương Nông lén hé mắt ra, cô nhìn thấy Tống Ngọc Trạch cúi xuống xếp lại đôi giầy bị vứt lung tung của cô, tắt đèn xong anh lại rón rén đi đến sofa.

Cô hơi cong khóe miệng, đã 12 giờ rồi, cũng có nghĩa ngày hôm nay đã trôi qua, một ngày mới lại đến.

Giọng nói vô cùng dịu dàng loáng thoáng vang lên bên tai cô, Triệu Hương Nông chăm chú lắng nghe. Giọng nói ấy lúc gần lúc xa, đánh tan cơn buồn ngủ. Một lúc sau, Triệu Hương Nông nhận ra giọng nói ấy, đó là Tống Ngọc Trạch đang dịu giọng nói chuyện với ai đó. Lại qua một lúc, Triệu Hương Nông đã nhận ra Tống Ngọc Trạch đang nói chuyện với ai, những lời ấy vô cùng thú vị.

Bước xuống khỏi giường, không buồn rửa mặt chải đầu, Triệu Hương Nông mở cửa sổ ra. Quả nhiên, Tống Ngọc Trạch đang nói chuyện với lũ gà con. Anh mặc chiếc áo khoác màu xám, ngồi xổm vừa cho đàn gà ăn vụn bánh mì vừa nói chuyện cùng bọn chúng, chẳng hạn như cảnh cáo bọn chúng không được làm phiền đến giấc ngủ của người khác.

"Người khác" này không phải là chỉ cô ư?

Triệu Hương Nông ngồi trên bệ cửa sổ, cô cong chân lại đầu ngón chân chống vào một bên khung cửa, tựa lưng vào một bên khung cửa khác, cúi đầu ngắm Tống Ngọc Trạch ở dưới bệ cửa sổ.

Buổi sáng ở vùng nông thôn vô cùng yên bình, có tia nắng ban mai xuyên qua màn sương mờ. Dưới bệ cửa sổ có bồn hoa tươi tốt, có đàn gà con với bộ lông vàng óng, còn có...

Còn có Tống Ngọc Trạch, chàng trai trông như bước ra từ Vườn Địa Đàng.

Làn gió nhẹ khẽ trêu đùa lọn tóc trước ngực cô, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy giống như gọng nói của Tống Ngọc Trạch. Giây phút này, Triệu Hương Nông cảm thấy trong tim có một số thứ đang dần nhen nhóm, lan rộng.

Triệu Hương Nông thuận tay cầm mấy món đồ trên chiếc bàn gần cửa sổ ném về phía Tống Ngọc Trạch. Bệ cửa sổ cách mặt đất chưa đến ba mét, cô dễ dàng ném trúng vào đầu Tống Ngọc Trạch, đó là con thú bông nhỏ bằng nắm tay.

Con thú bông trượt xuống khỏi đầu Tống Ngọc Trạch, anh ngẩng đầu lên.

Trong buổi sớm đầu xuân năm Tống Ngọc Trạch 24 tuổi, trong căn phòng rộng 150 mét vuông mà mẹ để lại cho anh, Triệu Hương Nông ngồi trên bệ cửa sổ là khung cảnh mãi mãi không bao giờ phai màu trong tâm trí của anh.

Trên ô cửa sổ màu xanh lục, chiếc áo sơ mi trắng khoác trên người cô sáng tinh khôi, những lọn tóc đen tuyền rủ xuống trước ngực cô, khuôn mặt vừa thức dậy ửng hồng, cánh môi căng mọng, như thể...

Như thể ngậm cánh môi ấy vào trong miệng, khẽ mút một cái là có thể mút ra nước, trong lành như nước suối chảy trong khu rừng ngày thu.

Cô đang cười, ánh mắt cong cong, chút vẻ phúng phính chưa kịp biến mất trên gò má khiến cô giống như một đứa trẻ không rành sự đời, Tống Ngọc Trạch ngơ ngẩn ngắm nhìn khuôn mặt ấy.

Sau đó, con thú bông thứ hai ném về phía anh, đập lên đầu anh một lần nữa. Cú đập đó đã lôi Tống Ngọc Trạch ra khỏi giấc mộng, anh nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục cho lũ gà ăn.

Rất nhiều người che giấu những thứ xấu xa bẩn thỉu dưới vẻ bề ngoài, dưới lớp vỏ hoàn mỹ có thể là một quả trứng gà ung thối, như Triệu Hương Nông.

Cũng như anh, Tống Ngọc Trạch!

Gì chứ? Tên khốn Tống Ngọc Trạch này lại dám bơ cô. Thấy khuôn mặt vô cảm kia của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông cũng không biết vì sao mình lại thấy bực bội. Gã khốn này không phải đang thầm cười nhạo cô âu trĩ chứ? Được thôi, thích cười nhạo thì cười nhạo cho đủ này.

Cô vớ lấy con thú bông thứ ba, thứ tư, thứ năm ném về phía Tống Ngọc Trạch.

"Triệu Hương Nông! Nếu còn ném nữa thì sẽ bị phát vào mông đấy." Cái người vẫn cúi đầu không buồn nhìn cô buông lời cảnh cáo nghiêm khắc.

Cái gì? Phát vào mông! Cái tên hai lúa, hạ lưu xấu xa Tống Ngọc Trạch này!

Triệu Hương Nông vơ bừa một thứ trên bàn rồi ném về phía Tống Ngọc Trạch.

Cái thứ sáu... Ặc...

Món đồ thứ sáu đập vào đầu Tống Ngọc Trạch không phải con thú bông mà là một cái giá cắm nến bằng thủy tinh, hơn nữa cái giá cũng không nhỏ chút nào. Nhất định Tống Ngọc Trạch đã bị đập cho đau rồi, đau thì sẽ nổi giận.

Tống Ngọc Trạch từ từ ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy rõ vẻ mặt Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông cảm thấy da đầu tê dại. Cô vội vàng xua tay ra sức biện hộ cho mình: "Tống... Tống Ngọc Trạch, không phải tôi cố ý đâu. Tôi tưởng đó là con thú bông nhẹ bẫng đập vào sẽ không đau một chút nào."

"Triệu! Hương! Nông!" Tống Ngọc Trạch gằn từng tiếng một: "Lúc nãy tôi đã nói thế nào?"

Lúc nãy? Lúc nãy Tống Ngọc Trạch nói còn ném nữa sẽ bị tét mông.

Khi Triệu Hương Nông đang nhớ lại lời mà Tống Ngọc Trạch vừa nói thì anh đã nhảy lên bệ cửa sổ. Một giây sau, Triệu Hương Nông nhận ra chuyện Tống Ngọc Trạch tét mông cô là một chuyệt dễ như trở bàn tay.

Ý thức được chuyện không hay, Triệu Hương Nông co chân chạy trốn.

Vài phút sau, Tống Ngọc Trạch tóm được cô trong phòng khách. Anh ôm chặt cô từ phía sau, lưng cô dán chặt vào lồng ngực anh. Không biết vì cuộc rượt đuổi hay là vì điều gì khác mà hai người đều thở hổn hển.