Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 114




Bọn họ gấp rút đi, dọc đường cũng không nghỉ ngơi, đến tối thì đến bên ngoài thành Ngạc Nam. Nơi này cũng là chiến khu nên họ không dám tùy ý vào thành, thành trấn đều có quân Nhật canh gác, cho nên họ dừng thuyền ở bãi cỏ lau gần đó, sau đó lên bờ nghỉ ngơi.

Trước khi chuẩn bị, họ cùng bàn kế hoạch hành động ngày mai.

Quanh đây đều là chiếm khu của Nhật, quốc quân muốn vận chuyển pháo đạn cũng không thể quang minh chính đại, dựa vào tin tình báo, mai bọn chúng sẽ cải trang thành nhóm ngư dân qua sông, cho nên sẽ không có nhiều người lắm. Nhưng có ít người hơn thì cũng vẫn sẽ nhiều người hơn đám Diệp Vinh Thu, bây giờ bọn họ tính thêm cả anh em Trịnh gia thì cũng chỉ có sáu người. Tình huống lý tưởng nhất là họ có thể chiếm được số pháo kia, không phát sinh bất cứ giao chiến gì để tránh gây kinh động tới quân Nhật ở đó. Họ không muốn xảy ra xung đột chính diện với quốc quân, tin tình báo cũng có hạn, ngày mai hành động như nào còn phải tùy hoàn cảnh, nhiệm vụ vô cùng khó khăn. (chiếm khu: khu vực đã bị chiếm)

Ngay cả người vốn không tim không phổi như Tiểu Triệu cũng ủ rũ mặt mày. Tiểu Triệu nói: “Có pháo đạn sao không mang đi mà đánh giặc, ta đỡ phải nhọc công như vậy.”

Diệp Vinh Thu nói: “Lòng người khác nhau.” Thật ra chính anh cũng có thể hiểu được đám xuyên quân đóng ở Ngạc Nam. Xuyên quân không phải bộ đội chính quy của Tưởng Giới Thạch, tuy địa vị hơn đoàn của Cố Tu Qua nhiều, nhưng cũng không được đối xử tốt. Lúc mới kháng chiến, bộ phận quốc quân, nhất là bộ đội địa phương đều tận tâm tận lực đánh giặc, dù sao thì nơi giặc Nhật chiếm cũng là quê hương của họ.

Nhưng lâu dài, mọi người phát hiện đánh đuổi giặc không phải chuyện ngày một ngày hai, thậm chí không phải chuyện một hai năm, những đội ngũ quyết tâm kháng Nhật đều đã bị tiêu diệt, cũng không còn nhiều quân đội chính quy, mà những người còn lại tâm tình cũng bất đồng. Đừng nói là quốc cộng hợp tác đánh giặc, ngay trong nội bộ quốc quân thôi các phe cũng đấu đá lẫn nhau, đánh giặc không còn là chuyện quốc gia đại sự nữa mà trở thành chuyện cá nhân, lính đánh hết, lương thực ăn xong, cái gì cũng chẳng còn, nhưng ngay cả “quân bạn” trú đóng cách đó không xa cũng không viện trợ thêm. Muốn sinh tồn thì phải dựa vào chính sức mình. Hơn nữa lại thêm chỉ thị từ cấp trên, các tướng lĩnh tập trung hết tinh lực tiêu diệt cộng, nhưng lại tận lực tránh Nhật.

Giờ Diệp Vinh Thu nói “lòng người khác nhau” cũng không phải một câu chỉ trích đau xót mà là một tiếng than dài. Năm đó không phải anh cũng như vậy sao? Người khác ra tiền tuyến bảo vệ quốc gia, còn anh chỉ muốn giữ mạng mình. Nếu không phải bị ép tới đầu thì có bao nhiêu người dám làm chuyện như vậy? Tuy Diệp Vinh Thu mong những người đoàn trưởng như Cố Tu Qua có thể sống càng lâu càng tốt, nhưng nếu không phải họ đều chết trận, chỉ e tình hình Trung Quốc càng thêm khó khăn.

Chu Thư Quyên đi tới: “Sớm nghỉ ngơi một chút đi, thân thể anh vẫn còn chưa được dưỡng tốt.”

Diệp Vinh Thu gật đầu, nằm trên bãi cỏ ngủ.

Tháng bảy ở Ngạc Nam không khí vô cùng oi bức ẩm ướt, trong cỏ đều là côn trùng, anh nằm đây có thể nghe được tiếng ve kêu trên cây, tiếng chim hót trong rừng, tiếng cỏ xanh xào xạc trong gió. Nhưng những thanh âm này lại khiến anh cảm thấy thế giới vô cùng an tĩnh.

Dưới bầu không khí an tĩnh như vậy, anh dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, ngọn núi xanh biếc dưới ánh mặt trời vàng, anh từ từ đi lên núi. Đột nhiên trông thấy Hắc Cẩu đứng ở lưng chừng sườn núi, anh lập tức vui vẻ chạy về phía Hắc Cẩu. Hắc Cẩu hướng anh vươn tay, cách anh gần như vậy, tựa như anh chỉ vươn tay ra là có thể chạm vào. Anh không chút do dự mà vươn tay ra, nhưng vẫn chưa thể với tới. Anh tiếp tục tiến lên, nhưng lúc nào cũng vậy, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể chạm vào hắn rồi. Anh toàn tâm toàn ý chạy về phía hắn vươn tay, ánh mắt trời dịu êm khiến anh cảm thấy rất ấm áp, cho dù hắn vĩnh viễn cách xa anh một chút, nhưng anh không hề nghĩ tới chuyện bỏ cuộc.

Hắn, gần ngay trước mắt như vậy.

Sáng sớm, anh bị Tiểu Triệu đánh thức.

Chu Thư Quyên phát ít lương khô và nước, sau đó họ nấp trong bụi lau lặng lẽ đợi.

Chừng mười giờ sau, họ thấy một đoàn tàu từ từ đi tới.

Trịnh Thủy hỏi Chu Thư Quyên: “Là bọn chúng sao?”

Chu Thư Quyên nheo mắt cẩn thận quan sát. Có hai chiếc thuyền đi tới, trên thuyền cũng không có nhiều người, tổng cộng khoảng hai mươi người. Nhìn trang phục, giống như những người dân thường, nhưng chẳng ai dại mà mặc quân trang vào chiến khu Nhật, cho nên không thể nói lên điều gì.

Tiểu Triệu dán tới nhìn, kích động nói: “Em thấy lão Quách đầu, là bọn chúng đó, tin tình báo quả không sai!”

Thị lực của Tiểu Triệu tốt nhất, cậu chỉ chỉ về phía hai con thuyền, đám Diệp Vinh Thu có thể nhìn thấy được trên mép thuyền có một ông lão đang đứng, nhìn dáng vẻ, có lẽ chính là lão Quách đầu.

Trịnh Thủy hỏi: “Làm gì bây giờ?”

Chu Thư Quyên trầm ngâm không nói. Quốc quân không cho nhiều người vận chuyển pháo lắm, bởi vì chúng muốn tránh khỏi tai mắt của giặc Nhật nên đành phải làm liều. Nhưng dù có không nhiều thì nhân số của chúng cũng gấp bốn lần bọn họ, họ không thể liều mạng được mà phải dùng mưu trí.

Đột nhiên Chu Thư Quyên kéo hai anh em Trịnh Thủy Trịnh Ngư ra, nhỏ giọng rỉ tai họ.

Chốc lát sau, thuyền của họ từ bãi cỏ lau đẩy ra, hướng về phía hai con thuyền kia.

Đối phương thấy có người tới gần, lập tức thì thầm ghé tai nhau, cảnh giác quan sát người trên thuyền. Trịnh Thủy không nhanh không chậm chèo thuyền, Diệp Vinh Thu và Chu Thư Quyên ngồi trên thuyền sửa sang lưới đánh cá, nhìn qua giống hệt ngư dân bình thường.

“Ồ, đó giờ chưa thấy qua, mấy người ở thôn nào vậy?” Trịnh Thủy bắt chuyện với người ở thuyền đối diện

Hai người ở đối diện nhìn nhau, một người trả lời: “Kim Sa.”

Trịnh Thủy vừa chèo thuyền về gần phía bọn họ, vừa hỏi: “Đánh cá à?”

Mấy người kia thấy đám Trịnh Thủy tới gần, đều tỏ thái độ cảnh giác. Có mấy người chạm tay vào túi dắt bên thắt lưng như muốn lấy thứ gì đó. Lúc này lão Quách dùng tay ra hiệu họ bình tĩnh một chút, sau đó đứng bên mép thuyền cười nói: “Đúng vậy, bọn tôi đánh cá. Mấy anh thì sao?”

Trịnh Thủy nói: “Bọn tôi đi giao hàng.”

Trong lúc nói chuyện, thuyền của họ mỗi lúc một gần lại với nhau, hai chiếc thuyền của lão Quách đầu cố ý đi về phía khác, nhưng Trịnh Thủy không buông tha mà không ngừng lại gần bọn họ.

Trịnh Thủy hỏi: “Mấy hôm nay mấy người có thu hoạch gì không?”

Lão Quách đầu đã có chút không vui, cười lấy lệ: “Có chứ, có chứ!”

Trịnh Thủy liếc mắt nhìn Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu đứng dậy hỏi: “Mấy người bắt cá gì?”

Lão Quách đầu mất kiên nhẫn, tiện tay bắt một đuôi cá trong giỏ trúc ra quơ quơ, nói: “Bọn tôi còn có việc, đi trước đây, có dịp nói chuyện sau.”

Thuyền của họ đã tới rất gần thuyền của đối phương. Trịnh Thủy còn vươn mái chèo ra chạm vào đầu thuyền của lão Quách, khiến thuyền của chúng bị lắc lư.

Hai người lính quốc quân xông lên trước, bày ra tư thế công kích, Trịnh Thủy hoảng sợ thu mái chèo về: “Sao thế?”

Lão Quách đầu nhíu mày: “Mấy cậu!”

Diệp Vinh Thu vội nói: “Thật có lỗi, mọi người còn có việc, vậy không làm lỡ mọi người nữa.” Nói rồi anh gật đầu với Trịnh Thủy, Trịnh Thủy lui thuyền về phía sau, cách xa thuyền của lão Quách.

Bọn họ vừa mới lui về, đột nhiên nghe thấy tiếng lão Quách đầu la với một người ở phía sau: “Sao trong thuyền lại có nước?”

Diệp Vinh Thu và Chu Thư Quyên liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý cười. Ban nãy lúc họ chào hỏi với lão Quách, Trịnh Ngư thể hiện kỹ năng bơi xuống nước, đục một lỗ dưới đáy thuyền lão Quách đầu. Trịnh Ngư ít nói, nhưng làm việc rất đáng tin cậy, không hổ lớn lên bên sông từ nhỏ, lặn dưới nước lâu như vậy mà không phải ngoi lên. Vốn là đám lão Quách đầu không đến mức bất cẩn như vậy, thuyền họ cách gần như vậy mà không ai phát hiện ra cũng bởi Trịnh Thủy và đám Diệp Vinh Thu không ngừng nói chuyện với lão Quách đầu phân tán sự chú ý của họ, lúc Trịnh Ngư đục thuyền cũng khiến thuyền bị lắc lư, nhưng đám bọn họ tưởng là do thuyền của Trịnh Thủy tới gần.

Trịnh Thủy vội vàng chèo thuyền về phía đầu thuyền của lão Quách: “Sao vậy, nước vào à? Hay là chuyển đồ sang thuyền của bọn tôi đi, bọn tôi không vội, có thể chở hộ một đoạn.”

Người trên thuyền vội vã xua tay từ chối: “Không cần, không cần, mọi người không cần để ý, cứ về đi.”

Trịnh Thủy giả bộ nhiệt tình: “Cái anh này, thuyền của mấy anh bị rò rồi. Đều là người Trung cả, sao lại không giúp nhau cơ chứ?”

Diệp Vinh Thu và Chu Thư Quyên cũng đệm lời: “Mọi người định đi đâu vậy?”

Trịnh Thủy lại đụng mái chèo vào thuyền của lão Quách đầu.

Nhờ họ gây hỗn loạn nên Trịnh Ngư thành công đục đáy thuyền rồi thần không biết quỷ không hay bơi ra.

Lúc này đám người trên thuyền lão Quách cũng nhận ra tình hình tương đối nghiêm trọng. Vài người chạy tới giữ hàng hóa cần vận chuyển trên thuyền, vài người thì chạy tới mép thuyền khua khua mái chèo, không cho thuyền của nhóm Diệp Vinh Thu lại gần. Có người tính xung động, rút dao và gậy ra, mắt lom lom nhìn đám Diệp Vinh Thu, tùy thời động thủ bất cứ lúc nào.

Trịnh Thủy nhìn đao gậy trên tay họ, ngạc nhiên hỏi: “Đây là ý gì vậy?”

Hai bên rơi vào thế giằng co.

Đột nhiên trong bụi cỏ truyền tới một tiếng nổ, hai phát súng bắn về phía thuyền đánh cá của quốc quân, làm boong thuyền bị thủng hai lỗ.

Nhất thời, lính quốc quân cải trang thành ngư dân ngẩn người ra.

Lúc đáy thuyền bị thủng, tuy họ đã nhận ra sự tình không ổn, nhưng không ai dám nổ súng. Dù sao đây cũng là chiến khu Nhật, khắp nơi đều có quân Nhật tuần tra càn quét, nếu nổ súng, rất có khả năng gây chú ý khiến giặc Nhật tới, khi đó sự tình chỉ e còn nguy hiểm hơn.

Người bắn súng chính là Tiểu Triệu vốn nấp trong bụi cỏ, đám Diệp Vinh Thu cũng có chung nỗi lo như quốc quân, thậm chí họ còn sợ giặc hơn cả quốc quân. Tiểu Triệu sử dụng khẩu súng đã được Diệp Vinh Thu chỉnh sửa lắp bộ phận giảm thanh, tuy rằng tiếng súng không hoàn toàn bị mất hết, nhưng cũng giảm đi ít nhiều, lúc Tiểu Triệu nổ súng lấy quần áo ướt bọc nòng súng, như vậy cũng khiến tiếng súng giảm đi đáng kể, nếu giặc không ở gần đó thì sẽ không đến mức không thể cứu vãn được.

Nhân lúc đám lính quốc quân hoảng loạn, Diệp Vinh Thu nhanh chóng giơ tay ra dấu với Trịnh Thủy. Họ giả bộ khẩn trương, lớn tiếng kêu: “Giặc tới! Giặc nổ súng bắn! Chạy mau!” Trịnh Thủy vừa hô to, vừa chèo thuyền về phía bụi lau sậy.

Đám lính quốc quân nhất thời mất đi đầu mối. Chúng vốn thấy đám Diệp Vinh Thu rất khả nghi nhưng nhìn bộ dạng họ khẩn trương như vậy khiến chúng cũng hoài nghi phát súng kia do giặc Nhật bắn tới.

Hai năm qua xuyên quân không đánh giặc, thậm chí lãnh đạo của chúng còn nói “Chỉ đánh Tân Tứ quân không đánh giặc”, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc chúng chung sống hòa bình với giặc Nhật. Xuyên quân không đánh đuổi giặc là để bảo tồn thực lực, nếu giặc phát hiện chuyện họ lén vận chuyển vũ khí, tháng ngày yên ổn của chúng sẽ kết thúc.

Trịnh Thủy đã giấu thuyền vào trong bụi lau, đám người kia do dự không biết có nên đuổi theo hay không, một người đứng đầu nói: “Đừng đuổi theo, hàng hóa quan trọng hơn!”

Bọn chúng có hai chiếc thuyền, một con thuyền bị thủng dưới đáy, một con thuyền thì bị trúng hai phát đạn nhưng không gây ảnh hưởng tới tốc độ thuyền chạy. Thế nên tên đứng đầu kia nói: “Mau, dời đồ kia sang thuyền khác!”

Đám Diệp Vinh Thu đã chạy vào trong bụi lau. Tiểu Mã nhìn xuyên qua cỏ lau rậm rạp, quan sát đám lính quốc quân ở giữa sông, hỏi Diệp Vinh Thu: “Chính ủy, hay là chúng ta chém chết bọn chúng đi.”

Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không, ta kiểm lậu.”

Dù sao quốc quân cũng nhiều người hơn bọn họ, thuyền của chúng cũng lớn hơn, nếu công kích trực diện, tuy không phải họ không có chút phần thắng nào nhưng vẫn tương đối nguy hiểm. Hơn nữa đến thời điểm nguy cấp, quốc quân sẽ không ngoan ngoãn chịu đòn, nếu họ làm ồn khiến giặc Nhật tới, như vậy cả hai bên cùng chịu thiệt. Lúc này Diệp Vinh Thu chỉ mong một thuyền của chúng không thể chứa tất cả thương hỏa, như vậy sẽ phải bỏ một số thứ xuống sông. Hơn nữa trong lòng Diệp Vinh Thu cũng không muốn quân nhân Trung Quốc lại đấu đá lẫn nhau.

Tiểu Triệu bò lổm ngổm trở về, nhảy lên thuyền, cầm súng lên, chờ lệnh của Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu bảo cậu an tâm một chút chớ nóng vội, nếu tình hình quốc quân không khả quan, anh sẽ bảo Tiểu Triệu bắn thêm vài phát súng nữa.

Ngay lúc quốc quân đang sốt ruột vận chuyển đồ, đột nhiên Tiểu Triệu hoảng hốt kêu lên: “Chính ủy, anh mau nhìn đi, phía đối diện núi có người tới!”

Diệp Vinh Thu nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, mặt biến sắc: “Nguy rồi, giặc tới!”