Do You Remember Me???

Chương 61




_Biệt Thư “Wolf”, Hoa Kỳ._

Dù có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng Hải Phong vẫn giữ im lặng sau khi bữa tiệc kết thúc. Lúc này, tất cả mọi người cùng nhau trở về biệt thự. Đêm nay sẽ là một đêm rất dài..

Vừa vào đến phòng khách, bà Quỳnh Anh không giấu nổi niềm hạnh phúc.

- Con dâu! Cuối cùng con cũng trở về.

- Bác…

- Mẹ! Lúc con trở về mẹ có vui mừng như vậy đâu!_ Hải Băng nhìn thấy phản ứng của mẹ mình mà “ghen tị”.

- “Con gái là con người ta

Con dâu là do mẹ cha mua về.”

- @_@.

- Bác vẫn khỏe chứ?_ Hoàng Vy.

- Bác vẫn khỏe, mấy năm nay con ở đâu? Sống tốt chứ?

- Dạ! Con ở Anh!

- What? Chị sống cùng nơi với em, sao không tìm em chứ?_ Hải Băng ngạc nhiên?

Hoàng Vy không trả lời nhưng đôi mắt hướng về ai kia.

- Vy Vy, giờ con về rồi! Con sẽ ở lại đây chứ?

- Cháu….cháu định về Việt Nam.

- Thiên Trọng, mai ông đi làm thủ tục nhập cảnh, chúng ta sẽ về Việt Nam sống.

- =_=.

-!!!

- @_@.

Khi mọi người đang trò chuyện thì ở cửa, hai chiếc xe từ từ tiến vào khuôn viên. Người bước xuống xe là hai đứa trẻ và một chàng thanh niên???

- Mami!

- Mẹ!

Chúng đồng thanh gọi khi nhìn Hoàng Vy. Nó rất bất ngờ khi nhìn thấy chàng thanh niên điểm trai trước mặt.

- Nhật….Nhật Hưng!

- Hi! Mẹ không quên con!

Chàng thanh niên chạy đến ôm lấy Hoàng Vy. Đã sáu năm rồi mới được gặp lại cô, cảm xúc chỉ được diễn tả bằng hành động, một cái ôm ấm áp. Khi nghe cha nói rằng mẹ đã mất tích, dù là không muốn tin nhưng cậu luôn tin tưởng vào lời nói của cha Hải Phong mất tích chứ không có nghĩa là không còn sống sót!

- Nhật Hưng của mẹ đã khôn lớn thật rồi!

- Mẹ! Bây giờ con đã là một họa sĩ.

- Giỏi lắm nhóc!

Nhìn thấy một anh chàng đẹp trai trò chuyện thân mật với mẹ mình như vậy, Hải Thần, Ánh Dương vô cùng tò mò và ngạc nhiên.

- Mami! Đây là ai? Sao lại gọi mami là mẹ chứ?

- Chẳng lẽ con không phải anh hai sao?

- Nhật Hưng là con nuôi của mẹ!_ Hoàng Vy giải thích.

- Con nuôi?

- Ừ! Chào hai nhóc, anh là Hoàng Nhật Hưng là con nuôi của mẹ Hoàng Vy và ba Hải Phong._ Nhật Hưng thân thiện với hai bé.

- Hi! Chào anh đẹp trai!

Sau khi nhận được lời giải thích, Ngân Hà tỏ ra dễ gần còn Hải Thần thì…

- Hoàng Nhật Hưng là học trò thông minh nhất của thiên tài hội học sinh John Ji Park. Năm 13 tuổi đã bộc lộ tài năng của mình. Suốt sáu năm qua, đã cùn sư phụ đặt chân đến rất nhiều quốc gia và học hỏi được rất nhiều điều bổ ích và lý thú. Ba năm trước là thiếu niên đầu tiên dành danh hiệu “Người học sĩ tài năng của thế kỷ XX”. Cũng từ đó, mỗi khi họa sĩ Nhật Hưng tham gia một cuộc thi về hội họa nào, đều dành ngôi vị cao nhất. Chủ đề mà họa sĩ trẻ yêu thích là hình ảnh một cô gái với rất nhiều kiểu cách khác nhau. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng bộ sưu tập các giải thưởng thì tỷ lệ nghịch với số tuổi hiện có. Bây giờ, cậu họa sĩ nhí đang theo học Học viện Royal World khối THPT, bỏ qua rất nhiều lời mời của các trường đại học nổi tiếng trên thế giới khác.

- Nhóc con, IQ của em là bao nhiêu thế?_ Nhật Hưng cảm thấy rất thú vị về Hải Thần với cách nói tự tin này.

- Hơn anh là được!

-@_@.

“Cách nói chuyện như vậy cảm thấy rất quen thuộc.”

Gia đình Hải Băng quan sát mọi việc nhưng không theo kịp diên biến của câu chuyện.

- Khoan đã! Đây là con nuôi của anh hai, sao con không bao giờ nghe thấy?_ Hải Băng.

- Mẹ còn không biết thì sao con biết được.

- Cha cũng vậy!

- Để bảo vệ Nhật Hưng! Đây là bí mật!

- Còn hai đứa bé này???_ Bà Quỳnh Anh nhìnNgân Hà, Hải Thần.

- Đây là cháu của mẹ!

“Cùng đoán xem ai nói câu này!”

Tất cả mọi người có mặt trong biệt thự đều ngạc nhiên quay về phía Hải Phong. Tuy nhiên, sự ngạc nhiên của một người nào đó thì lại hoàn toàn khác.

- Con trai! Con…con vừa nói gì thế?

- Anh hai…Đừng nói với em là em được làm cô rồi nhé?_ Hải Băng.

- Exactly!

- What?

- Hải Phong, sao…sao anh biết?_ Nó đã giấu chuyện này rất kĩ nhưng nó có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, người tiết lộ chuyện này không ai hết chính là hai đứa con thông minh thì có thừa còn độ quậy quá thì vô đối.

Hải Phong đi đến trước mặt nó, nhẹ nhàng nói:

- Em thử đoán xem?

Hoàng Vy suy nghĩ thì Ngân Hà đã chạy đến ôm lấy cậu như có vẻ rất thân quen. Còn Hải Thần thì mỉm cười.

- Daddy, con đã thực hiện lời hứa.

- OK.

“Giao dịch”

- Trương Ánh Dương, Trương Hải Thần, hai con có chuyện gì giấu mẹ?_ Đến lúc này nó mới hiểu ra tất cả!

- No..no…no…Mẹ nên gọi chúng con là Hoàng Ngân Hà và Hoàng Hải Thần!

- Các con!!!

Bà Quỳnh Anh và ông Thiên Trọng vô cùng mừng rỡ. Cuối cùng thì cũng có cháu nội bế rồi! Mà xem ra chúng còn lớn tuổi nhất trong đám cháu của hội bạn bè của ông bà.

- Hai cháu là Ngân Hà và Hải Thần.

- Dạ! Tên ở nhà là Mun và Jun. Chắc hẳn bà là bà nội rồi! Nhìn bà xinh đẹp như mẹ cháu ấy!

- Đúng là con gái bố Phong rồi!

- Ông nội!

- Ngoan lắm! Từ mai đến tập đoàn chơi với ông nhé!

- Dạ!

- Lại đây!!

Lời nói của Hoàng Vy cùng thái độ của nó khiến hai bé tự động đến trước mặt “tỏ vẻ” hối lỗi.

- Giải thích???

- Khi ở khách sạn Hải Thần, con thấy trong hành lý của mami có chiếc thẻ đen.

- Anh hai đã xâm nhập vào hệ thống bảo mật của ngân hàng Thế giới và phát hiện thấy nó thuộc sở hữu của Hoàng Hải Thần nhưng do tổng giám đốc của tập đoàn Manchester Hoàng Hải Phong yêu cầu làm ra.

- Vì thế, con với Mun đã đến Internation Information Center of the Manchester Group để xác minh. Khi vừa trở về thì gặp daddy ở cửa khách sạn, lúc đó thì chúng con vẫn chưa biết ngài ấy là cha mình.

- Con đã tiếp cận cha, được cha dẫn đi ăn kem với mua quần áo nhé! Sau đó lại được gặp cha tại tuần lễ thời trang, con đã đến phòng cha và lấy mẫu tóc của người đi xét nghiệm AND. Kết quả rất đúng với suy nghĩ của con với anh Jun, lúc đó con đã chắc chắn rằng Hoàng Hải Phong là cha của mình.

- Nên hai con muốn sang Hoa Kỳ học?

- Chính xác!

- Việc mami ký kết hợp đồng với Manchester là do hai con sắp xếp.

- Đúng vậy!

- Đó là lý do tại sao anh ấy lại xuất hiện ở ngày hội Royal World?_ Hoàng Vy.

- Đúng thế! Là do tụi con sắp xếp.

- Vậy anh biết từ lúc nào vậy?_ Hoàng Vy.

- Sau khi tham gia ngày hội đó. Cụ thể là trước khi công bố giải thưởng!_ Hải Phong.

-@_@.

“Đó là lí do mà giải thưởng lại là đến JN”