Độ Xứng Đôi 99%

Chương 67: NT5 - Tổ chức hôn lễ




Hôn lễ của Tạ Thần Vũ và Tống Ngạn được xác định tổ chức vào đầu tháng bảy.

Bởi vì cả hai người đều không muốn có hai ngày kỷ niệm kết hôn. Tuy rằng lần trước là giả, nhưng dù sao cũng là một cơ duyên khiến cho hai người họ đến được với nhau, đối với hai người mà nói cũng rất quan trọng. Vì thế sau một hồi thương lượng, cả hai người liền quyết định tổ chức vào chung một ngày.

Tống Ngạn và Đậu Mính Mính vẫn còn đang trong kỳ thi, nhưng may mắn là cả hai tranh thủ được đến cuối tuần nên hoàn toàn có thể ra ngoài một hoặc hai ngày.

Hôn lễ được tổ chức ở tinh cầu Bá Đích.

Hai năm trước, hai người là bạn đời hợp pháp nhưng lại như hai người xa lạ. Sau hai năm yêu nhau, đối với hai người họ nơi này rất có ý nghĩa. Hơn nữa, Tống Ngạn và Đậu Mính Mính cũng sẽ không vì vấn đề đi đường mà tốn quá nhiều thời gian, về trường ôn tập trễ. Có thể nói một hòn đá trúng mấy con chim.

Bởi vì phần lớn những người tham dự hôn lễ đều có thân phận đặc thù nên không tiện có mặt người ngoài. Vì thế Tạ Thần Vũ đã chọn một hòn đảo có phong cảnh tươi đẹp ở tinh cầu Bá Đích, thuê hẳn một tuần, ngoại trừ AI ra toàn bộ đều là người một nhà hiệu suất cao bắt đầu một loạt công tác chuẩn bị.

Đôi chồng chồng “mới cưới” cũng dụng tâm hơn so với lần trước, bắt đầu từ mấy tháng trước đã thảo luận về đủ các chi tiết trong buổi hôn lễ. Tất cả trang sức kết hôn của hai người đều do Tống Ngạn tự tay thiết kế. Đôi nhẫn kết hôn thì được thiết kế dựa trên bản vẽ của Tạ Thần Vũ và sự hướng dẫn của Tống Ngạn mà thành, mang theo sự khát khao về cuộc sống tốt đẹp sau này của hai người họ.

Ngày lại ngày cứ thế trôi qua, hôn lễ càng lúc càng đến gần.

Một ngày nọ, bỗng dưng Tống Ngạn nhớ tới một chuyện.

Đậu Mính Mính và Tiểu Trình đã chia tay nhau từ lâu rồi nên dần dần cậu cũng đã đưa chuyện này đi vào quên lãng, đến khi nghe được Tạ Thần Vũ nói có người của Tinh Thần đến dự cậu mới ý thức được có vấn đề.

Cho nên giữa trưa hôm nay khi cùng ăn cơm với Đậu Mính Mính, cậu liền nói về thân phận thật sự của Tiểu Trình.

Lúc trước, cậu và Tạ Thần Vũ đều cảm thấy hai người này không thể lâu dài. Khi đó, cậu không thể giải thích được vì sao lại biết Tiểu Trình là lính đánh thuê. Hơn nữa khi Tạ Thần Vũ âm thầm nói riêng với Tiểu Trình thì Tiểu Trình lại lựa chọn im lặng xem biến. Nếu khi đó cả hai người đều nghiêm túc, chắc chắn Tiểu Trình sẽ thẳng thắn nói chuyện với Đậu Mính Mính.

Sự thật chứng minh cậu và Tạ Thần Vũ đoán không sai, quả nhiên hai người này đã chia tay nhau, chuyện này cứ thế mà vẫn luôn giấu cho đến hiện tại.

Đậu Mính Mính ngây ra: “Cái gì? Anh ấy không đi trồng trọt?”

Tống Ngạn nói: “Ừm, hôn lễ hôm đó anh ta cũng sẽ có mặt.”

Tạ Thần Vũ bèn nói chen vào: “Nếu cậu không muốn nhìn thấy cậu ta, tôi sẽ bảo cậu ta đi đường vòng né cậu.”

Đậu Mính Mính nghĩ ngợi một hồi: “Không sao cả.”

Những cuộc tình trước kia của cậu, trên cơ bản cậu và người yêu cũ đều học chung một trường, sau khi chia tay thì mỗi ngày vẫn luôn gặp nhau, vốn dĩ đã hình thành thói quen từ lâu rồi.

Đậu Mính Mính nói: “Chỉ là người yêu cũ mà thôi, không sao cả.”

Tống Ngạn quan sát vẻ mặt của Đậu Mính Mính, thấy không có biểu hiện gì cho là miễn cưỡng, liền yên tâm.

Vài ngày sau, hôn lễ đúng hạn cử hành.

Ngoại trừ Du Kình và Tinh Thần, bên phía Tống Ngạn chỉ có cha mẹ, ông ngoại và Đậu Mính Mính, tất cả đều là những người quan trọng nhất của cậu.

Bên phía Tạ Thần Vũ thì có cả hai nhà Địch Tạ. Nhà họ Địch chỉ có một số người xem như là thân cận đến dự, Tạ Thần Vũ cùng Địch Tuần đều chưa từng giấu giếm về một thân phận khác với mấy người bọn họ. Nhà họ Tạ thì có ông Tạ – người đã sớm đoán được thân phận của anh và người cha Tạ gia chủ. Quá trình suy luận của Tạ gia chủ cũng như ông Tạ, trong lòng vẫn luôn có điều hoài nghi nhưng lại chưa bao giờ yêu cầu con trai kiểm chứng. Nếu con trai thẳng thắn nói chuyện với ông, ông sẽ bình tĩnh mà tiếp nhận.

Lúc này buổi lễ chưa bắt đầu, Đậu Mính Mính kích động đi chụp ảnh chung với ảnh đế và Thủy Thủy, muốn được ký tên. Sau đó, cậu vui vẻ trở lại bên cạnh Tần Lan Thuần, theo Tần Lan Thuần gặp được mấy người Du Kình, thật lòng cảm thấy như mình đang trúng thưởng lớn vậy.

Về phần bạn trai cũ……Gì cơ? Đã sớm quên từ đời nào rồi.

Tinh Thần ở cách đó không xa nhìn qua.

Trong đó có một người dùng cánh tay đẩy đẩy Tiểu Trình: “Bạn trai nhỏ trước kia của cậu kìa, không đi chào hỏi một tiếng à?”

Tiểu Trình thấy đến nay Đậu Mính Mính vẫn chưa phát hiện ra hắn, bèn “À” một tiếng: “Không đi.”

Mấy người chung quanh liền âm thầm trao đổi ánh mắt, không khuyên gì nữa.

Sau một hồi nói chuyện, rốt cuộc ánh mắt của Đậu Mính Mính cũng quét qua đây, thấy được Tiểu Trình.

Tiểu Trình đối diện với cậu, nhướng mày mỉm cười một cái.

Đậu Mính Mính xoay đầu trở về, làm bộ như không nhìn thấy.

Tiểu Trình: “……”

Mấy người chung quanh liền cười “Phụt” một tiếng, cảm thấy có chút thú vị nên liền chủ động đến gần.

Lần trước Đậu Mính Mính xảy ra chuyện là Tinh Thần dẫn đầu đăng tin xin giúp đỡ. Tuy hiện tại cậu có thể đoán được là do Tạ Thần Vũ đưa ra chỉ thị, nhưng dù sao thì cậu vẫn có ấn tượng tốt với bọn họ nên liền cùng bọn họ hàn huyên vài đôi câu.

Tiểu Trình nhìn chằm chằm vài giây, bình tĩnh gia nhập đội ngũ, cười đến mức phong lưu phóng khoáng: “Đã lâu không gặp.”

Đậu Mính Mính rầm rì một tiếng: “Không phải anh đi trồng trọt sao? Trả nợ cho người ta xong chưa?”

Tiểu Trình: “……”

Đây là lần đầu tiên mấy người Tinh Thần nghe thấy cách nói này, tất cả đều cười như điên, nghi ngờ nói: “Lý do chia tay của cậu ta là muốn trồng trọt trả nợ hả?”

Đậu Mính Mính gật đầu.

Tinh Thần lập tức cười ầm lên.

Tiểu Trình sờ sờ cái mũi, còn chưa kịp mở miệng chợt nghe thấy âm nhạc đã được thay đổi.

Chỉ thấy Tống Ngạn và Phong Động đang đứng ở phía cuối thảm.

Mọi người liền đồng loạt dàn đều ra hai bên tấm thảm, bên tai nghe thấy giọng nói của người chủ trì, nhìn Tống Ngạn và Phong Động theo nhạc mà dần dần bước vào bên trong.

Hôn lễ năm đó, Tống Ngạn được ông Tần nắm tay dẫn vào bên trong, lần này thì đổi thành Phong Động.

Mặc dù Phong Động biết Ngạn Ngạn và Tạ Thần Vũ đã lãnh chứng nhận kết hôn từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà thả chậm bước chân.

Nhưng cho dù có đi chậm cỡ nào thì cũng sẽ đi đến cuối điểm. Hắn nhìn vẻ mặt dịu dàng của Tạ Thần Vũ, đưa tay Ngạn Ngạn qua, khẽ nói nhỏ: “Giao cho con.”

Tạ Thần Vũ hiểu rõ ý nghĩa thâm sâu của câu nói này, nghiêm túc nói: “Ngài yên tâm.”

Dứt câu, anh nắm lấy tay Tống Ngạn, cùng nhau đi đến sân khấu phía trước.

Lão Tiền – người am hiểu khuấy động bầu không khí đảm nhiệm vai trò người chủ trì. Để tránh cho việc làm hỏng chuyện của người ta, hắn đã cố tình tham khảo qua khá nhiều video tổ chức hôn lễ. Vì vậy nên giờ đây hắn cũng làm ra hình ra dáng lắm, vô cùng đáng tin cậy.

Tống Ngạn cùng Tạ Thần Vũ đã từng trải qua một lần, lúc này trao đổi nhẫn xong, bên tai nghe thấy câu nói “Hai người có thể hôn môi bạn đời” kia, không hẹn mà cùng nhớ tới cảnh tượng túng quẫn vào ngày hôm đó, đáy mắt đều dâng lên ý cười.

Lần này Tạ Thần Vũ không diễn kịch nữa, anh nâng gương mặt của Tống Ngạn lên, thâm tình hôn lên môi cậu.

Khoảnh khắc khi hai cánh môi chạm vào nhau, dưới sân khấu tràn ngập những tiếng vỗ tay cùng với huýt sáo. Rõ ràng khách khứa không nhiều như lần trước, nhưng lại náo nhiệt hơn hẳn.

Đậu Mính Mính nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn này, cảm động đến mức nước mắt ngang tròng. Qua dư quang thấy được bên cạnh có một người đưa một tờ khăn giấy sang cho mình, cậu bèn theo bản năng mà tiếp nhận, vừa định nói lời cảm ơn thì chợt phát hiện người đưa là Tiểu Trình, bèn tiếp tục rầm rì một tiếng.

Người của Tinh Thần thấy thế liền tiến đến bên cạnh Địch Tuần, bảo anh nhìn về phía bên kia.

Địch Tuần nhìn lướt qua, có chút ghét bỏ: “Có cái gì đáng xem?”

Tinh Thần nói: “Có thể mở một cuộc cá cược đó, cược xem bọn họ có nối lại tiền duyên hay không.”

Địch Tuần lập tức hứng thú, một lần nữa nhìn chằm chằm hai người kia, đoạn liền mỉm cười nói: “Vậy thì cược đi, ta cược là có.”

Tinh Thần hỏi: “Lần này cược cái gì?”

Địch Tuần nghĩ: “Người thua phải cởi hết, cho phép người thắng miễn phí sai bảo một ngày, bất luận là yêu cầu gì cũng không được cự tuyệt.”

Tinh Thần lập tức hít thở không thông: “…… Nhất định phải cởi hết sao?”

Địch Tuần hỏi: “Không dám?”

Tinh Thần thầm nghĩ: Người ta đường đường là một nhà họa sĩ mà còn dám chơi, có cái gì mà bọn họ không dám, liền nói: “Được, chơi luôn!”

Phó Vân Tĩnh đang đứng ở gần đó, nghe vậy liền trầm mặc nhìn về phía bọn họ.

Địch Tuần thấy được tầm mắt của hắn, bèn cười hỏi: “Ông chủ Phó có muốn tham gia một chút hay không?”

Phó Vân Tĩnh lễ phép từ chối: “Không muốn.”

Nhưng điều này đã khơi dậy lòng hứng thú của Tinh Thần. Cả bọn liền lén lút đi tìm Du Kình, hỏi xem bọn họ có muốn tham gia vào vụ cá cược này hay không.

Đương nhiên Du Kình chẳng sợ mấy chuyện như này, tất cả đều vô cùng sảng khoái mà đồng ý.

Chờ Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ thay đồ xong trở về, phần lớn những người trong hai công ty lính đánh thuê đều đã cá cược xong xuôi hết rồi.

Nhưng tạm thời thì hai người vẫn chưa biết. Sau khi kính rượu hết một vòng, thời điểm được tự do hoạt động, cả hai mới bị mọi người tìm cơ hội kéo qua, nghe được vụ này.

“Hai ngươi có cá luôn không?” Lão Tiền hỏi, “Ảnh đế và Thủy Thủy cược đối lập nhau, sắp lục đục nội bộ tới nơi rồi đó, hai người cũng có thể thử xem.”

Tạ Thần Vũ cười một tiếng, nhìn về phía Tống Ngạn.

Là một người bạn tốt quen biết Đậu Mính Mính nhiều năm, Tống Ngạn tỏ vẻ nhắc nhở: “Cậu ấy chưa từng quay lại với người cũ.”

Tập thể những người cược là “Có” lập tức rơi vào trầm mặc.

Địch Tuần mở miệng trước: “Có phải vì những bạn trai cũ của cậu ta cũng chưa từng có ý muốn quay lại với cậu ta hay không?”

Tống Ngạn nói: “Chuyện này thì cháu không rõ ràng lắm.”

Đám người kia lập tức cảm giác như lại thấy được niềm hy vọng, không hỏi thêm gì nữa.

Dù sao thì vụ cá cược này cũng không cho phép bọn họ nhúng tay vào chuyện tình cảm của người ta, hơn nữa kỳ hạn là một năm, đến quyết định mua còn có thể bỏ lại mà, cho nên thắng thua xem như tuỳ duyên.

Cuối cùng đôi chồng chồng “mới cưới” cũng không tham gia.

Hai người ngồi ăn chút gì đó, đoạn lại trò chuyện với trưởng bối hai bên nhà, sau đó thì bị gọi đi chơi trò chơi.

Hòn đảo nhỏ có đầy đủ nhà cho mọi người ở, đến chạng vạng tối ngày hôm sau mới đến hạn trả nhà. Hai nhà Địch Tạ và ông Tần không có đề tài gì có thể nói chuyện cùng với các lính đánh thuê nên đã rời đi từ buổi chiều. Những người còn lại đều lựa chọn ở lại, vô cùng náo nhiệt mà chơi một ngày, thậm chí buổi tối còn nhóm lửa trại để mở tiệc.

Tạ Thần Vũ bị chuốc rượu khá nhiều, có chút choáng váng đầu. Anh nắm tay Tống Ngạn đi dọc theo bờ biển, muốn hóng gió thanh tỉnh một chút.

Nơi này rời xa phố xá sầm uất, trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao lộng lẫy, vừa mỹ lệ lại vừa mê người.

Tống Ngạn thấy Tạ Thần Vũ vẫn luôn nhìn bầu trời đêm, bèn hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”

Tạ Thần Vũ thu hồi ánh mắt. Anh nhìn về phía cậu, đáy mắt phản chiếu lại ánh lửa từ bữa tiệc cách đó không xa, thâm thúy cực kỳ.

Đây là lần đầu tiên Tống Ngạn thấy được dáng vẻ uống say của người này, cảm thấy có chút hiếm lạ. Cậu hỏi lại lần nữa: “Anh đang nhìn gì?”

Tạ Thần Vũ cúi đầu hôn cậu một cái: “Anh đang nhìn lộ trình kỳ trăng mật của chúng ta.”

Anh vẫn chưa say hoàn toàn, tiếp tục nắm tay Tống Ngạn đi về phía trước, nói: “Anh đã lên lại lộ trình trăng mật rồi, chờ em thi xong sẽ xuất phát ngay, điểm cuối vẫn như cũ là tinh cầu Lý Túc.”

Tinh cầu Lý Túc, đó là điểm dừng chân cuối cùng trong kỳ trăng mật đầu tiên và đồng thời cũng là địa điểm gặp mặt offline của hai người họ.

Trước đó hai người đều vô cùng bi thảm sau nhiều lần gặp mặt nên buộc phải tự đóng cửa suy ngẫm, vậy nên sau này cũng không còn đi đến cái nơi quỷ quái này nữa.

Cả đời học sinh xuất sắc đều luôn hiếu thắng, há có thể lưu lại vết nhơ này.

Tạ Thần Vũ ngà ngà say nên nói hơi nhiều một chút: “Lần này đi một chuyến, về sau chờ đến ngày kỉ niệm lại đi thêm một chuyến nữa, anh nhất định phải rửa sạch vụ lần trước.”

Tống Ngạn hơi chút muốn cười: “Được.”

Tạ Thần Vũ nói: “Còn phải đi một chuyến đến cửa hàng bán trang phục thú bông mà chúng ta đã gặp mặt nhau vào lần đó. Em chọn loại đồ em thích, anh sẽ mặc cho em xem.”

Tống Ngạn mềm nhũn trong lòng, “Ừm” nhẹ một tiếng.

Tạ Thần Vũ nói: “Còn có tiệm cà phê kia nữa, nghe nói đánh giá không tồi, chúng ta đi uống một ly, đến lúc đó em tìm vị trí còn anh thì đi xếp hàng. Các hoạt động trong quảng trường gần đó nữa, từ đầu tới cuối anh đều sẽ tham gia cùng em……”

Tống Ngạn lẳng lặng nghe anh nói về những điều vụn vặt trong tương lai sau này, lòng càng lúc càng mềm mại hơn, nhịn không được cắt ngang lời anh: “Tạ Thần Vũ.”

Tạ Thần Vũ nhìn về phía cậu.

Tống Ngạn dừng chân, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

Tạ Thần Vũ lập tức ôm chặt lấy cậu, khiến nụ hôn này càng sâu hơn.

Hương rượu còn vương trên môi nhanh chóng lan tỏa bên trong khoang miệng, hai người dây dưa thật lâu mới kết thúc nụ hôn này.

Ánh mắt Tạ Thần Vũ càng lúc càng thâm sâu, thân mật đối mặt với cậu: “Về phòng nhé?”

Tống Ngạn điều chỉnh hô hấp, muốn nói hết những lời muốn nói: “Tạ Thần Vũ.”

Thanh âm của Tạ Thần Vũ có hơi khàn khàn: “Hửm?”

Tống Ngạn nói: “Em yêu anh.”

Cuộc sống sinh hoạt của lính đánh thuê đầy sự kích thích, có những ngày bình thường ấm áp trôi qua, đôi khi cũng sẽ có những bất ngờ nhỏ và những cuộc cãi vã có chết cũng giữ thể diện.

Nhưng quãng đời còn lại sau này, bọn họ sẽ vẫn luôn ở bên nhau.

Tạ Thần Vũ lại ôm chặt lấy cậu, khẽ nói: “Anh cũng yêu em.”
Nghe mấy lời khi say của anh Vũ khi kể về mấy kỷ niệm sau này soft xỉu:((

Rất tiếc là không có ngoại truyện về cặp đôi Tiểu Trình x Đậu Mính Mính. Cặp Địch Tuần – Phó Vân Tĩnh cũng hint ngập tràn nữa nè ~~~