Độ Xứng Đôi 99%

Chương 63: NT1 - Gia đình đoàn tụ




Nhà họ Tần rất đơn giản, không hề hám lợi giống như nhà họ Tống.

Bởi vậy năm đó khi ông Tần quyết định dẫn theo cháu ngoại về quê cư trú, ông không hề bán nhà ở tinh cầu Đế Đô, mà là giao cho thân thích chăm sóc. Về sau di chúc công bố lấy được công ty cửa hàng trang sức đá quý, ông mới dọn về căn biệt thự cũ của nhà họ Tần.

Thời điểm mấy người Tống Ngạn trở về, bên này vừa mới qua chạng vạng.

Ông Tần đã nhón chân mong chờ từ lâu.

Mấy ngày nay ông vẫn luôn không mấy yên tâm, lo sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng.

Giờ phút này khi thật sự nhìn thấy người, ông liền không nhịn được mà đỏ bừng khóe mắt, ôm chặt lấy con gái.

Phong Động ở bên cạnh khẽ khàng an ủi, chờ cảm xúc của hai người dần dần dịu xuống liền cùng nhau đi vào nhà.

Cơm chiều đã được làm xong. Thời điểm mấy người Tống Ngạn chưa đi đến cảng thì đã đến giờ ăn cơm, nhưng vì bữa cơm đoàn viên này mà bọn họ cố tình không ăn bất kỳ thứ gì. Lúc này mọi người ngồi vây quanh ở trước bàn, ăn uống rất ngon miệng, vừa trò chuyện vừa ăn, bầu không khí vừa ấm áp mà cũng vừa hài hòa.

Trong lúc đó, ông Tần có nhận được một cuộc điện thoại, ông cúp máy nhìn về phía cháu ngoại: “Kim Diễm là cháu đúng không?”

Mấy viên đá quý kia được đưa đến một cách quá khí phách, dẫn tới trên mạng đều xôn xao ầm ĩ.

Tin tức trong nghề tương đối linh thông, huống chi cùng ở chung một giới, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ chú ý đến các đối thủ cạnh tranh.

Có hai cửa hàng trang sức đột ngột đổi chủ do tai nạn phi thuyền hơn mười năm trước, trong đó cửa hàng duy nhất có đôi vợ chồng cùng gặp tai nạn không vớt được xác là cửa hàng Nhượng Húc.

Vì thế chỉ tốn tầm nửa ngày, cửa hàng trang sức Nhượng Húc liền leo lên hot search và doanh số bán hàng trực tuyến cũng như ngoại tuyến đều đột ngột tăng mạnh.

Từ đó các cuộc điện thoại của ông Tần đều không gián đoạn, đều là gọi đến nói chuyện hợp tác. Cuộc gọi vừa rồi là nói về vấn đề này.

Kim Diễm chỉ mới gia nhập vào Du Kình vào mấy năm gần đây, không thể có tình cảm thâm sâu với Phong Động được. Cho dù Kim Diễm có tính cách độc lạ thì ông Tần cũng càng có khuynh hướng nghĩ đến một khả năng khác hơn.

Ông Tần nheo mắt: “Nói thật cho ta biết.”

Lần này Tống Ngạn không gạt ông, thành thật gật đầu.

Ông Tần liền nhìn về phía Tạ Thần Vũ: “Cháu cũng đã biết từ lâu rồi đúng không?”

Tạ Thần Vũ nói: “Cũng không quá lâu đâu ạ.”

Ông Tần không tin cho lắm: “Nó rời khỏi kỳ trăng mật, chẳng lẽ cháu không nghi ngờ?”

Tạ Thần Vũ trầm mặc.

Tống Ngạn ở bên cạnh nói: “Kỳ trăng mật đó chúng cháu không ở bên nhau, khi đó là thỏa thuận kết hôn, tất cả đều là diễn kịch.”

Đôi tay đang cầm bộ vật dụng dùng bữa của ông Tần chợt ngừng lại.

Tạ Thần Vũ nhanh chóng tiếp lời: “Nhưng sau này thì là thật ạ.”

Tống Ngạn “Dạ” một tiếng.

Ông Tần chợt nhớ lại dáng vẻ hai đứa nhỏ khoe ân ái ở trước mặt ông vào khoảng thời gian năm đó, trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ, hỏi: “Vậy cái gọi là đi học chung cũng là giả à?”

Tạ Thần Vũ thành thật khai báo: “Dạ, phần lớn thời gian cháu đều ở tinh vực Aram, chỉ khi nào đến kỳ nghỉ Tết cháu mới quay về gặp em ấy.”

Ông Tần không thể tưởng tượng được: “Vậy hai đứa bên nhau như thế nào?”

Tống Ngạn nói: “Ngẫu nhiên gặp được nhau ở trên mạng ạ.”

Tạ Thần Vũ nói: “Sau đó yêu đương trên mạng hơn hai năm.”

Ông Tần: “?”

Tống Ngạn sửa lời: “Không có yêu đương trên mạng.”

Tạ Thần Vũ cười nói: “Có nha, chỉ là em không ý thức được mà thôi.”

Tống Ngạn không chịu: “Vậy cũng không đến hai năm.”

“……” Ông Tần liền cắt ngang: “Hai đứa nói rõ ràng cho ta.”

Đôi chồng chồng nhỏ liền không rối rắm về vấn đề yêu đương qua mạng nữa, bắt đầu thuật lại những chuyện đã qua cho ông nghe, bao gồm cả thân phận của Tạ Thần Vũ.

Ông Tần thế mới biết hóa ra Tạ Thần Vũ lại là ông chủ của Tinh Thần. Khó trách vụ cướp phi thuyền lần đó có thể lập tức tìm được lính đánh thuê của Tinh Thần chạy đến hỗ trợ, làm ông khi đó còn tưởng rằng thật sự là nhờ may mắn.

Nghe hai đứa nhỏ nói sau khi thân quen ở trên mạng thì tiến tới gặp mặt ở ngoài đời, ông Tần chợt tưởng tượng về hình ảnh lúc đó, nhất thời dở khóc dở cười.

Ông tiếp tục trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ: “Hồ đồ.”

Tống Ngạn cùng Tạ Thần Vũ đồng thời nhận sai.

Hai người giả vờ ngoan ngoãn một hồi, cuối cùng cũng dỗ người xong. Biết rằng có lẽ ông ngoại và cha mẹ còn có rất nhiều lời muốn nói, nên sau khi ăn xong hai người liền nắm tay nhau ra ngoài tản bộ. Kết quả mới vừa bước ra đến cổng chính liền bắt gặp mấy người của nhà họ Tống.

Cửa hàng trang sức Nhượng Húc trở nên hot như vậy, đương nhiên người nhà họ Tống cũng thấy.

Sau sự kiện di chúc kia, bọn họ xuống dốc không phanh, nhưng bởi vì ít nhiều gì cũng có sản nghiệp ở tinh cầu Đế Đô nên bọn họ mới chưa rời khỏi nơi này. Bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ, vừa tìm cơ hội muốn bò lên trên, vừa tự chỉ trích lẫn nhau chia năm xẻ bảy. Cứ thế cho đến khi gần đây, bọn họ mới ngồi tụ lại một lần, nhớ lại những ngày năm đó cuộc sống phất lên.

Trước kia khi gia chủ đời trước chưa xảy ra việc gì, nhà họ Tống đúng là đang ở trong thời kỳ huy hoàng nhất. Bọn họ cảm thấy chỉ cần có thể trở lại quá khứ thì việc vứt mặt xuống đất để cho người ta dẫm lên cũng chẳng đáng là gì, vì thế nên mới tìm đến đây.

Vốn dĩ bọn họ muốn nhận sai và cầu xin trước mặt ông Tần. Sợ rằng đối phương không có mặt hoặc đối phương dùng cớ “bận quá” để đuổi người đi, nên bọn họ mới cố ý đến vào lúc buổi tối. Ai ngờ vận may quá tốt, ấy thế mà lại gặp được Tống Ngạn.

Điểm mấu chốt của chuyện này là ở Tống Ngạn, chỉ cần Tống Ngạn buông tha chuyện này, bọn họ có thể dễ dàng được tha thứ.

Nghĩ đến những ngày tốt lành sau này, bọn họ lập tức thân thiết lấy lòng mà cười: “Ngạn Ngạn đã về rồi à?”

Tống Ngạn lạnh lùng hỏi: “Có việc gì không?”

Người nhà họ Tống liền nhanh chóng đẩy Tống Thước lên.

Là người đã từng mắng chửi Tống Ngạn trong chính bữa tiệc sinh nhật của Tống Ngạn, đương nhiên trong loại tình huống tỏ thái độ xin lỗi này, Tống Thước cũng sẽ đi theo.

Tống Thước âm thầm khuất nhục trong lòng.

Cậu ta nhìn Tống Ngạn đã thay đổi toàn bộ khí chất trên người, lại nhìn sang mười ngón tay giao nhau của Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ, trong lòng tràn ngập ghen ghét cùng với oán hận.

Nhưng cậu ta không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì sau khi xảy ra chuyện lần đó, toàn bộ bạn tốt trong nhóm của cậu ta đã cách cậu ta mà đi, dần dà cậu ta trở thành công cụ chọc cười trong mắt bọn họ. Đả kích trong cuộc sống cùng với động lực trả thù khiến cậu ta không thể không cúi đầu.

Tống Thước đỏ mắt nghẹn ngào nói: “Ngạn Ngạn, thật xin lỗi, lần trước anh chịu kích thích quá lớn, căn bản không biết chính mình đang nói cái gì.”

Tống Ngạn lười đối phó với bọn họ: “Có việc thì cứ nói thẳng.”

Tống Thước khóc ròng nói: “Ngạn Ngạn, anh thật lòng muốn xin lỗi em, lúc ấy anh thật sự không có cố ý……”

Tống Ngạn lạnh lùng cắt lời: “Là vì chuyện của cha mẹ tôi đúng không?”

Tống Thước lập tức ngừng khóc, người nhà họ Tống liền khẩn trương hỏi thử: “Chúng ta nghe nói cha mẹ cháu còn sống?”

Tống Ngạn “Ừm” một tiếng: “Hiện tại hai người họ đang ở trong nhà.”

Đương lúc đang nói chuyện, phía sau chợt có tiếng bước chân.

Thông qua cửa sổ sát đất, Phong Động thấy được hai đứa nhỏ cứ đứng yên bất động ở trước cửa chính nên mới đi ra ngoài nhìn xem.

Hắn đi đến bên cạnh con trai, gặp được những người thân đã lâu rồi không gặp.

Người nhà họ Tống đột nhiên nhìn thấy hắn và Tần Lan Thuần, nước mắt lập tức dâng lên, bàng hoàng tiến lên nửa bước, đôi môi run rẩy, thanh âm nghẹn ngào, không dám tin mà nói: “Hai…… Hai người thật sự còn sống……”

Vừa dứt câu nước mắt của bọn họ liền chảy xuống dưới, “Thật tốt quá, thật là tốt quá……”

Tống Thước cũng cực kỳ vui sướng khóc lóc: “Bác cả, bác gái, cháu là Thước Thước đây.”

Tần Lan Thuần liếc nhìn bọn họ, không muốn phản ứng.

Phong Động nở một nụ cười thân thiện: “Là các người à?”

Người nhà họ Tống thấy thế liền vui vẻ trong lòng.

Gia chủ là một người tốt tính, vô cùng trượng nghĩa, chỉ cần bọn họ có thái độ thành khẩn, chắc hẳn hắn sẽ tha thứ cho bọn họ. Dù sao cũng đều là người một nhà, sao có thể cắt đứt cho được?

Sắc mặt bọn họ áy náy: “Chúng tôi….. chúng tôi không có mặt mũi gặp mặt hai người.”

Phong Động hỏi: “Thế còn đến làm gì?”

“……” Nhà họ Tống như bị mắc nghẹn, vẻ mặt càng lúc càng áy náy hơn, khóc lóc nói, “Lương tâm bất an, đến nhận sai xin lỗi.”

Phong Động nói: “Thế thì không cần, có thể đến đây, chứng minh các người đã biết những chuyện nên biết. Thời điểm tôi làm gia chủ, mọi người cùng nhau kiếm tiền, những người đi theo tôi đều sẽ được tôi săn sóc giúp đỡ nên mới dẫn đến việc có vẻ như các người không hiểu rõ lắm về một con người khác của tôi. Nhưng không sao, để tôi cho mấy người một ví dụ tham khảo.”

Phong Động thu lại nụ cười, “Du Kình là do tôi sáng lập ra, phong cách của Du Kình như thế nào thì của tôi như thế ấy. Tôi vừa ra ngoài và xảy ra chuyện, Ngạn Ngạn ở nhà đã bị các người khi dễ. Món nợ này nhất định tôi sẽ tính, các người không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ đi tìm các người.”

Ngay lập tức sắc mặt của mấy người họ Tống liền biến đổi: “Anh muốn thế nào?”

Cha của Tống Thước đột nhiên thay đổi suy nghĩ, cười khổ nói: “Vốn dĩ là do chúng em sai, anh muốn làm gì chúng em cũng chịu.”

Những người còn lại lập tức nhanh chóng phản ứng lại, tỏ vẻ đáng thương: “Đúng vậy, chúng tôi đều nghe theo anh.”

Phong Động gật đầu: “Vậy thu thập đồ đạc cút khỏi tinh cầu Đế Đô đi.”

Người nhà họ Tống tiếp tục thay đổi sắc mặt, biết đây có nghĩa là không có đường xoay chuyển, bèn run giọng hỏi: “Đều là người một nhà, anh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?”

Phong Động nói: “Tôi đã cho các người một ví dụ tham khảo.”

Nhà họ Tống nhìn gương mặt không chút mảy may dao động của hắn, tâm đều phát lạnh.

Ai không biết Du Kình có thù tất báo, không phải cứ tỏ vẻ đáng thương là có thể cứu vãn lại được.

Phong Động nói: “Tôi cho các người thời gian một tuần, nếu vẫn không đi thì đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể mang đi bất cứ thứ gì.”

Nhà họ Tống không muốn thừa nhận hèn nhát, nhưng lại không thể không hèn.

Bởi vì bọn họ hiểu rõ năng lực của Phong Động. Hắn nói có thể khiến cho bọn họ cút khỏi nơi này thì chắc chắn có thể làm được, càng miễn bàn hiện tại hắn không chỉ có mỗi Du Kình, mà còn có nhà họ Tạ ở bên giúp đỡ.

Bọn họ không dám ngừng lại, nhanh chóng chạy đi.

Phong Động lập tức thay đổi sắc mặt, cưng chiều xoa đầu con trai: “Sau này bọn họ sẽ không làm phiền con nữa, đi tản bộ đi.”

Tống Ngạn ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, nắm tay Tạ Thần Vũ ra khỏi cửa chính.

Cậu xin nghỉ học đã lâu nên không dám lãng phí thời gian thêm nữa, ở bên nhà ông ngoại được tầm hai ngày và cùng ăn một bữa cơm xong, cậu liền theo Tạ Thần Vũ đi đến bến cảng, chuẩn bị xuất phát đi về tinh cầu Bá Đích.

Giấy phép xin bay đã được gửi đi.

Tạ Thần Vũ nắm tay Tống Ngạn rảo bước tiến lên phi thuyền, ngón cái từ từ xoa nhẹ lên cổ tay cậu.

Từ lúc nhìn thấy tấm ảnh chụp chiếc phi thuyền kia, hai người họ đã tiến vào giai đoạn bận rộn cải tạo và điều chỉnh phi thuyền, dường như không có thời gian để thở.

Sau này thành công đón được Phong Động cùng Tần Lan Thuần về nhà rồi, hai người vẫn không thể hành động quá thân mật. Bởi vì một nơi là ký túc xá của Du Kình, một nơi là căn biệt thự của ông Tần ở tinh cầu Đế Đô, cả hai nơi đều không tiện.

Lúc này rốt cuộc chỉ còn lại có hai người, há có thể lãng phí cơ hội?

Tống Ngạn bị anh làm cho có chút phân tâm, nhìn anh một cái.

Tạ Thần Vũ đang đi về phía khoang điều khiển, bị nhìn như vậy anh liền không nhịn được nữa, khẽ dùng sức kéo người vào trong lòng, cúi người ôm eo hôn.

Rất nhanh Tống Ngạn đã bị áp lên tường, ngửi được một vài pheromone đang tỏa ra ngoài, theo bản năng muốn phóng túng, nhưng vẫn tìm được một khe hở để nói một câu: “Còn phải khởi động phi thuyền……”

Đương nhiên Tạ Thần Vũ sẽ không quên việc này, anh tiếp tục hôn mấy cái sau vành tai cậu, giọng nói có hơi khàn khàn: “Vào phòng ngủ chờ anh.”

Tống Ngạn hô hấp hơi nhanh một chút, ngoan ngoãn đáp lời.

Nhân lúc đài điều hành vẫn chưa phát thông báo nhắc nhở, Tạ Thần Vũ lại tiếp tục đè người hôn thêm một lát, lúc này mới lưu luyến buông ra.

Anh nhìn theo bóng dáng Tống Ngạn đi xa, xoay người vào khoang điều khiển, ngồi chờ một hồi liền nhận được thông báo từ đài điều hành, sau đó từ từ khởi động phi thuyền lên cao, rời khỏi bến cảng.

Anh lái phi thuyền đi vào tuyến đường hàng không chính. Sau khi phi thuyền ổn định, anh liền mở chế độ lái tự động, không thể chờ đợi được mà cởi dây an toàn đi vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn bàn có gam màu ấm, Tống Ngạn đang dựa vào đầu giường lên mạng.

Trong không khí, pheromone Omega nồng đậm hơn so với thường ngày, hiển nhiên là Tống Ngạn đã tháo vòng ức chế xuống.

Tạ Thần Vũ liếc mắt một cái liền thấy được ở phía cuối giường có một chiếc áo sơ mi trắng đang đặt nằm đấy, tâm tình đang lúc nóng bỏng lập tức lại bồi thêm một trận hỏa.

Ánh mắt của anh càng lúc càng tối dần đi, vừa tháo vòng ức chế vừa nghĩ thầm vợ mình thật ngọt quá đi.

Tạ Thần Vũ lại gần cầm chiếc áo sơ mi lên muốn tự mình mặc cho Ngạn Ngạn, kết quả vừa cúi đầu liền thấy, bên cạnh chiếc áo sơ mi còn có một chiếc váy quen thuộc.

Tạ Thần Vũ: “……”

================

Bé vẫn không quên =)))))