Độ Xứng Đôi 99%

Chương 54: Khoe ân ái




Mỗi khi làm chuyện gì đó Tống Ngạn luôn luôn rất chuyên chú.

Lúc trước khi ở trên tinh vực Gauze, chân tướng cha mẹ bị giết hại đến quá đột ngột khiến cậu không kịp phòng bị, nên lực chú ý của cậu luôn đặt ở chuyện báo thù.

Sau đó thù hận tan đi nhưng lại phải chạy trốn suốt cả quãng đường, tinh thần thả lỏng rồi cũng quên béng luôn chuyện này. Về sau lại đến sinh nhật của cậu, Tạ Thần Vũ tặng phi thuyền và nhà xưởng. Hầu như cả nửa năm này, cậu đều dành thời gian vào việc cải tạo phi thuyền, càng không nghĩ đến chuyện đồ nữ.

Nhưng cậu quên, Tạ Thần Vũ cũng quên sao?

Cậu nhìn về phía vị học sinh xuất sắc bên cạnh, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

Tạ Thần Vũ đối diện với ánh mắt của cậu, vẻ mặt vô cùng vô tội: “Đúng ha, còn có việc này.”

Tống Ngạn trầm mặc mà nhìn chằm chằm vào anh.

Tạ Thần Vũ đan mười ngón tay với cậu, dẫn cậu tiếp tục đi về phía trước: “Vào phòng trước đi, mọi người đều đang chờ.”

Tống Ngạn nói: “Tối nay trở về anh phải mặc đấy.”

Tạ Thần Vũ tốt tính hỏi: “Em mới có được cơ hội này, nhiều đồ nữ như vậy, em không muốn tỉ mỉ chọn lựa sao?”

Tuy Tống Ngạn không muốn cắn câu, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh nói cũng có lý. Nhiều đồ nữ xinh đẹp thế này, sao có thể dễ dàng mà chọn ra được?

Cậu nói: “Được rồi, cho anh hoãn lại hai ngày, lần này em sẽ chuẩn bị hết tất cả mọi thứ.”

Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ trong lòng, nhưng ngoài miệng thì lại đồng ý, dẫn cậu đi đến căn phòng họp mặt.

Buổi họp mặt lần này được tổ chức bởi ba người bạn anh đã quen biết từ thời tiểu học. Gia đình rất giàu có và họ đã thuê một căn phòng lớn, được thiết kế như một Boom party hall với rất nhiều phương tiện giải trí, hơn nữa còn có một phòng ngủ để mọi người tạm thời nghỉ ngơi.

Tạ Thần Vũ mở cửa, nhìn khí thế ngất trời bên trong căn phòng, nhướng mày.

Tống Ngạn quét mắt một vòng, hỏi: “Không phải anh đã nói là không có bao nhiêu người sao?”

Tạ Thần Vũ nói: “Theo như anh biết là vậy.”

Có một người ở gần đó thấy được Tạ Thần Vũ, liền vui mừng đầy mặt: “Giáo thảo tới!”

*Giáo thảo: Nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.

Vừa dứt câu bầu không khí xung quanh lập tức trở nên an tĩnh, ngay sau đó không khí nhanh chóng truyền về, hơn phân nửa người đều đi ra đón.

Tống Ngạn phát hiện có vô số ánh mắt dừng lại ở trên người, thật sự cảm nhận được độ nổi tiếng của Tạ Thần Vũ.

Ba cậu bạn liền cười cười tiến lên: “Nhanh nhanh vào trong, chờ cậu thôi đấy.”

Bọn họ vừa nói vừa nhìn về phía Omega đang đứng ở bên cạnh anh, cảm thấy vừa xinh đẹp mà cũng vừa cool, lập tức đều bị cái đẹp làm cho kinh ngạc: “Đây là người yêu của cậu à, không giới thiệu với mọi người sao?”

Tạ Thần Vũ cười như không cười: “Các cậu chưa nói là sẽ có nhiều người như vậy.”

Ba cậu bạn liền ho khan một tiếng: “Vừa hay mọi người đều rảnh cho nên mới kéo lại đây, hơn nữa càng đông thì càng vui mà.”

Thật ra là bởi vì sau khi tốt nghiệp Tạ Thần Vũ đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Mặc dù năm đó anh vào một trường đại học nổi tiếng nhưng anh vẫn sinh sống ở tinh vực Aram. Mọi người đều là bạn bè với nhau trong giới, nên may mắn thì sẽ ngẫu nhiên gặp được anh một hai lần. Nhưng kể từ khi anh tốt nghiệp, số lần mọi người có thể nhìn thấy anh dần dần trở về con số 0.

Theo lý thuyết không gặp được thì dần dần người ta sẽ quên, nhưng bởi vì gương mặt, tính cách và thân thế của Tạ Thần Vũ đều không thể bắt bẻ, nên số người nhớ thương anh rất nhiều. Vì vậy một khi tin tức anh muốn tham gia buổi họp mặt được truyền đi, có thể hủy được lịch trình nào mọi người đều ráng hủy đi hết, bản thân không được mời nhưng vẫn đi theo người bạn được mời để đến.

Tuy nhà bọn họ giàu có nhưng so ra vẫn kém nhà họ Địch, sợ rằng sẽ đắc tội cậu ấm này, nên liền nhanh chóng đẩy người về phía chỗ ngồi: “Chúng tôi chọn đồ ăn rồi, hai người nhìn xem có muốn ăn thêm món nào khác không.”

Tạ Thần Vũ nở một nụ cười thân thiện ôn hòa, nhưng bên trong lại không mấy hài lòng.

Anh đến đây để khoe bạn đời, chứ không phải khiến Tống Ngạn ngột ngạt.

Nếu không phải trở về phải nhìn Tống Ngạn chọn đồ nữ, anh đã muốn đi khỏi nơi này rồi.

Ngược lại, Tống Ngạn rất bình tĩnh. Dù sao thì thứ mà cậu quan tâm để ý không nhiều lắm, cậu nhìn về phía Tạ Thần Vũ.

Tạ Thần Vũ rót một ly nước cho Tống Ngạn, mở thực đơn trên mặt bàn ra chọn mấy món mà cậu thích ăn. Sau khi nhấn nút xác định liền quét mắt nhìn về phía ba cậu bạn.

Ba người nhanh chóng hiểu rõ, vừa ồn ào gọi người nhanh chóng lên món, vừa vội vàng tiếp đón các cậu bạn tốt ngồi xuống, ngăn cản hơn phân nửa người theo đuổi.

Quá nhiều người nên có hai chiếc bàn tròn lớn được đặt ở trong phòng.

Lúc này trên bàn của Tạ Thần Vũ chỉ còn lại khoảng 3 người là có ý với anh, bấy giờ mới miễn cưỡng tiếp nhận.

Nghe thấy cậu bạn lại lên tiếng muốn anh giới thiệu bạn đời, anh liền cười nói: “Người yêu của tôi, Tống Ngạn, chuyên viên thiết kế trang sức.”

Đương nhiên cậu bạn kia sẽ tâng bốc anh, liền “Oa” lên một tiếng: “Lợi hại.”

Trong đó có một người tò mò hỏi: “Hai người quen biết nhau như thế nào?”

Tạ Thần Vũ nói: “Hai nhà chúng tôi là thế giao, khi còn nhỏ đã gặp mặt nhau. Hai năm trước tôi quay về tinh cầu Đế Đô thì gặp được em ấy, vừa gặp là đã rơi vào lưới tình.”

Tống Ngạn chợt nhớ đến lần gặp mặt “muôn hồng nghìn tía” kia của hai người họ, trầm mặc mà nâng ly lên uống một ngụm, lẳng lặng nghe vị học sinh xuất sắc bịa chuyện.

Thế mà mấy người bạn này đều tin.

Bởi vì độ xứng đôi 99% đã được truyền đi, nên bọn họ cảm thấy rất hứng thú về chuyện này, bèn hỏi: “Độ xứng đôi cao ngất thế này thật sự thần kỳ đến mức khiến người ta vừa gặp đã thương luôn sao?”

Tạ Thần Vũ cười nói: “Ít nhất thì chúng tôi là vậy.”

Nói rồi anh cũng có chút tò mò, nhịn không được mà lại gần nói nhỏ bên tai Tống Ngạn: “Em nói xem, nếu lúc trước chúng ta dùng tính cách chân thật gặp nhau, có khi nào đã sớm ở bên nhau từ lâu rồi không?”

Tống Ngạn nhìn anh: “Anh bằng lòng sao?”

Tạ Thần Vũ ngẫm lại tình huống khi đó, thành thật nói: “Sẽ không.”

Tống Ngạn nói: “Vậy thì không rồi.”

Với tính cách của hai người họ, căn bản sẽ không muốn bị ép buộc kết hôn, ngụy trang là kết quả hiển nhiên.

Cậu bạn trên bàn nhìn thấy anh kề tai nói nhỏ với người yêu, liền đỏ mắt vỗ vào bàn nói: “Dựa vào nhau thầm thì gì đó, có chuyện không thể về nhà nói sao?”

Tạ Thần Vũ cười cười ngồi thẳng người, giới thiệu Tống Ngạn với người xung quanh.

Lúc này người phục vụ đẩy toa ăn vào trong, đặt từng món ăn lên bàn.

Tạ Thần Vũ chăm sóc Tống Ngạn đã thành thói quen, liền mang bao tay lên bóc vỏ hải sản cho cậu.

Từ lúc quen biết đến nay, các cậu bạn đều chưa từng nhìn thấy anh hầu hạ người nào khác như vậy, âm thầm líu lưỡi, nghĩ thầm đây tuyệt đối là tình yêu đích thực rồi.

Thế nhưng cũng bình thường thôi, mỹ nhân nghìn bài một điệu, nhưng khí chất độc đáo khiến cho người ngoài vừa mới nhìn một chút đã bị thu hút sự chú ý thì thật không nhiều, có lẽ người ta cũng được không ít người theo đuổi. Hai người này ở chung với nhau thật khiến người ngoài oán hận, chắc chắn sẽ có một đám người tan nát cõi lòng.

Bọn họ lén lút nhìn 3 người bạn trên bàn, lại liếc mắt nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh.

Những người bên đó cũng đang hướng mắt về bên này.

Tuy ở đây có rất nhiều người đều ảo tưởng đến cảnh tượng sẽ được yêu đương với Tạ Thần Vũ, nhưng bởi vì khí chất cao quý và thân phận của đối phương, nên bọn họ vẫn chưa dám nghĩ đến phương diện này. Hiện tại tận mắt nhìn thấy anh đối xử với người khác như vậy, trong lòng đều chua đến mức không thể kiềm chế.

Tống Ngạn thản nhiên thừa nhận, chuyên tâm ăn cơm, bỗng dưng nghe thấy người trên bàn mở miệng hỏi.

“Ngài Tống là chuyên viên thiết kế, vậy đã từng có tác phẩm nào chưa?”

Cậu giương mắt nhìn về phía Omega đối diện, là một trong số những người nhớ thương Tạ Thần Vũ. Còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Tạ Thần Vũ nói: “Là đôi hoa tai mà cậu đang đeo đấy.”

Trên bàn chợt ồ lên, người ở bàn bên cạnh cũng ồn ào nhìn sang đây.

Hai năm nay, trang sức Nhượng Húc nổi lên mạnh mẽ và chuyên viên thiết kế chính của họ có danh hiệu là Y. Năm ngoái, vị chuyên viên này đã thiết kế một mặt dây chuyền bùng nổ nổi tiếng khắp toàn trang mạng, dẫn đến có vô số thương nhân làm theo. Nhưng bởi vì luật pháp bản quyền vũ trụ, nên đồ bọn họ làm ra không thể đẹp và tinh xảo giống như bản gốc. Phần lớn người tiêu thụ vẫn muốn bỏ ra thật nhiều tiền để mua được bản gốc.

Mà tác phẩm đầu năm nay của vị chuyên viên đó chính là đôi hoa tai này. Giống với mặt dây chuyền kia, có cả mẫu bình dân và mẫu cao cấp số lượng có hạn. Hơn nữa, lần này còn có cả mẫu nam và nữ, đeo lên tai vô cùng độc lạ, vừa ra mắt là bùng nổ ngay lập tức.

Các công tử cậu ấm nhà giàu chưa bao giờ thiếu người bên cạnh. Để lấy lòng tình nhân bọn họ đều cắm cọc săn mẫu cao cấp, quả thật ấn tượng khắc sâu.

Vấn đề là Omega này lúc trước không tranh giành kịp, về sau phải mất công nửa ngày mới có thể mua được nhưng lại với giá cao hơn. Bấy giờ khi nghe được những lời này, sắc mặc liền nhanh chóng trở nên khó coi, không nói nửa lời.

Những người bạn xung quanh nhanh chóng hoàn hồn, lần này tiếng khen “Lợi hại” phát ra vô cùng thật lòng.

Trong đó có người nhà mở công ty trang sức, hai mắt tỏa sáng nói: “Anh Tống có ý muốn đổi sang công ty khác không?”

Năm ngoái khi mặt dây chuyền bùng nổ, có không ít công ty trang sức muốn đào vị chuyên viên đó về, nhưng lại không biết làm sao bởi vì không có phương thức liên lạc của đối phương. Không ngờ đêm nay lại gặp được người thật, há có thể buông tha một cơ hội tốt thế này?

Tống Ngạn nói: “Không có.”

Người bạn liền vội vàng nói: “Anh có thể tùy tiện ra giá. Tôi cũng không yêu cầu nghiêm khắc nhất định mỗi năm phải có tác phẩm, ăn chia tuyệt đối bảo đảm tốt nhất. Anh xem mọi người đều là người một nhà mà.”

Tống Ngạn nói: “Nhượng Húc là của nhà tôi mở.”

Người bạn kia lập tức như mắc nghẹn.

Những người còn lại lập tức vỗ bàn cười to, muốn đào người nhưng lại đào trúng cậu ấm nhà người ta, đúng là xúi quẩy.

Tạ Thần Vũ bóc thịt cua ra đặt vào dĩa của Tống Ngạn, cười nói: “Ngạn Ngạn nhà tôi còn có rất nhiều tác phẩm mà mọi người chưa biết đến, bởi vì không có công bố ra bên ngoài.”

Rốt cuộc cũng bắt đầu chuyển sang hình thức khoe khoang, Tạ Thần Vũ tỏ vẻ anh có một bộ chiếc kẹp cà vạt – đôi nút tay áo và một sợi dây chuyền. Cái đầu là Ngạn Ngạn tự tay thiết kế, cái sau không chỉ tự mình thiết kế mà còn tự tay làm.

Tống Ngạn chợt nhớ đến bộ tác phẩm ban đầu kia, âm thầm đá chân anh ở dưới bàn ý bảo anh câm miệng.

Tạ Thần Vũ vẫn chưa đã thèm. Tống Ngạn phi thường có thiên phú trên phương diện thiết kế, nhưng đây không phải toàn bộ sở trường của cậu. Cậu còn có kỹ thuật vật nhau và điều khiển phi thuyền tinh xảo, đáng tiếc không thể mang những chuyện này ra khoe.

Những người bạn không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy chầu cơm chó này bị thồn đến mức no căng rồi, tất cả đều hâm mộ oán hận ghen tị.

Vốn dĩ nhóm người theo đuổi đã không chiếm được ưu thế từ mặt ngoại hình, hiện giờ ngay cả tài hoa cũng bị đối phương nghiền ép, càng không thể nói được gì.

Một bữa cơm ăn xong, bầu không khí có hơi bi thảm.

Tống Ngạn nhìn mà cảm thấy vô cùng hài lòng.

Không phải hài lòng vì tình địch biến mất, bởi vì trước đó cậu đã đoán được Tạ Thần Vũ rất hấp dẫn người ngoài, chuyện này không có gì đáng trách.

Cậu hài lòng là vì hứng thú của những người này không cao, rất có thể buổi họp mặt tối nay sẽ được tan sớm, sau đó cậu có thể về nhà chọn váy.

Nhưng dù sao thì cũng mới vừa cơm nước xong, tạm thời vẫn chưa thể kết thúc.

Có người vẫn chưa từ bỏ ý định, nóng lòng muốn thử: “Anh Tạ có muốn chơi chút trò hay không?”

Tạ Thần Vũ xua tay, không muốn tham gia.

Thế nhưng tâm tư lại rục rịch, anh nhìn về phía Tống Ngạn: “Em có muốn chơi trò gì đó với anh không?”

Tống Ngạn vừa nghe liền biết anh có ý gì, bèn nói: “Không cược thì chơi.”

Tạ Thần Vũ nói: “Vậy sẽ không kích thích, cược chút đi.”

Trước giờ sinh hoạt giải trí của Tống Ngạn đâu có muôn màu muôn vẻ như các cậu ấm này, cậu không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Không chơi.”

Tạ Thần Vũ nói: “Không dám phải không?”

Tống Ngạn không phải Tân Minh Thủy, bình tĩnh nhắc nhở: “Chiêu này đối với em vô dụng.”

Tạ Thần Vũ dẫn dắt từng bước: “Vậy thì chọn cái em thích, anh sẽ chơi cùng em.”

Tống Ngạn nói: “Được, chúng ta tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống, anh tham mưu chọn quần áo giúp em đi.”

Tạ Thần Vũ liền bày ra dáng vẻ văn nhã, mỉm cười nói: “Em muốn uống chút gì đó không? Anh đi lấy cho em.”

Tống Ngạn nhìn trạng thái cố gắng giữ thể diện quen thuộc này của anh, không khỏi bật cười.

Tạ Thần Vũ rũ mắt nhìn cậu, vươn tay ôm eo, kéo cậu ôm vào lòng.

Không biết đã là lần thứ mấy mọi người thấy hai người họ dựa đầu vào nhau thì thầm to nhỏ rồi, cảm giác ganh tị vừa rồi lập tức ùa về.

Có đôi khi bầu không khí giữa hai người họ khiến cho người ta không thể nào xen vào được, hiển nhiên cảm tình rất tốt. Toàn bộ quá trình ánh mắt của Tạ Thần Vũ đều đuổi theo đối phương, chỉ cần không mù là có thể nhìn ra được anh có bao nhiêu để ý đến người ta.

Vì thế tình cảnh của mấy người theo đuổi càng lúc càng bi thảm, chơi chưa được bao lâu đã nhanh chóng tan tiệc.

Cuối cùng Tống Ngạn vẫn không thể chọn quần áo. Bởi vì vừa mới bước lên xe, cậu đã bị Tạ Thần Vũ ôm hôn, cứ như vậy mà hôn suốt một đường. Cậu không chống đỡ được cơn cám dỗ bị lừa lên giường, cả đêm cứ thế mà lãng phí.

Nhưng dù vậy cũng không thể khiến cậu quên đi chuyện mà cậu muốn làm. Sáng hôm sau cậu liền lên mạng bắt đầu chọn đồ nữ, mỗi một bộ đều được tưởng tượng đặt thử trên người Tạ Thần Vũ một lần, nhất thời linh cảm ùa về, vội vàng mở chương trình thiết kế ra.

Tạ Thần Vũ yên lặng vây xem ba ngày, nhìn thấy số bản thiết kế khổng lồ của cậu, mơ hồ dâng lên một nỗi dự cảm không lành: “Anh nói này, chỉ lần này thôi.”

Bàn tay đang vẽ của Tống Ngạn chợt ngừng lại, cậu giương mắt nhìn về phía anh, đột nhiên thay thành vẻ mặt đáng thương: “Chồng à, nếu sau này em không có linh cảm mà cần anh phải mặc đồ nữ, anh có giúp em hông?”

“……” Nỗi dự cảm của Tạ Thần Vũ lập tức trở thành sự thật, anh bày ra vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “Đừng tự coi nhẹ mình, sẽ không đâu.”

Hốc mắt Tống Ngạn dần dần đỏ lên: “Lỡ như thì sao?”

Tạ Thần Vũ biết bản thân không chống lại được, bèn sáng suốt mà nói sang chuyện khác: “Mẹ anh có để lại không ít trang sức, rất nhiều mẫu đều là danh gia thiết kế, em muốn xem không?”

Tống Ngạn đương nhiên sẽ không từ chối, đứng dậy đi theo anh ra ngoài.

Phong cách xây dựng kiến trúc của nhà họ Địch và nhà họ Tạ giống nhau, Tạ Thần Vũ cũng có một căn biệt thự độc lập.

Khác biệt chính là đây là nơi anh lớn lên từ nhỏ, bên trong tràn ngập hơi thở sinh hoạt và dấu vết quá khứ. Di vật của mẹ anh được đặt trong một căn phòng ở góc lầu 3, được Địch Tuần mang về khi đến đón anh vào năm đó.

Tạ Thần Vũ mở két sắt lấy từng món trang sức ra, ý bảo Tống Ngạn cứ tùy ý xem.

Tống Ngạn thưởng thức một vòng, cuối cùng ánh mắt lại tập trung sự chú ý vào sợi dây chuyền và đôi hoa tai được làm bằng đá Kim Diễm.

Tạ Thần Vũ thấy thế liền cười nói: “Hồi còn sống, mẹ anh rất thích đá Kim Diễm, cũng coi như là có duyên phận.”

Tống Ngạn “Ừm” một tiếng, cách một lớp bao tay hơi mỏng mà cầm bộ trang sức lên, trong lòng có chút chần chờ nên liền nâng chúng lên nhìn kỹ.

Tạ Thần Vũ hỏi: “Làm sao vậy?”

Tống Ngạn quan sát xong, đưa lời đánh giá: “Là loại đá Kim Diễm tốt nhất.” Nhưng hình như trọng lượng có hơi không được thích hợp cho lắm.

Tạ Thần Vũ nói: “Em thích thì cứ lấy đi.”

Tống Ngạn cũng không khách khí với anh, tính toán nghiên cứu một chút nên liền bỏ chúng lại vào hộp, cùng anh rời đi.

Mấy ngày kế tiếp, Tống Ngạn vẫn vừa thiết kế và vừa chọn đồ nữ, đôi khi cũng bớt chút thời gian để nghiên cứu mấy viên đá Kim Diễm kia.

Đợi đến khi hoàn toàn chọn xong đồ nữ, cậu liền không kiềm được cơn hiếu kỳ, bảo Tạ Thần Vũ liên hệ với người bạn lần trước, muốn mượn dụng cụ cửa hàng trang sức của người ta.

Tạ Thần Vũ lúc bấy giờ có thể kéo được ngày nào thì hay ngày đó, thấy lực chú ý của cậu bị dời đi, liền sảng khoái mà đi cùng cậu, thuận tiện hỏi thăm tình huống.

Tống Ngạn nói: “Em cảm giác trọng lượng không đúng.”

Từ nhỏ cậu đã được tiếp xúc với các loại đá quý, chỉ cần cầm viên đá quý trên tay, trên cơ bản là có thể xác định trọng lượng.

Tạ Thần Vũ ngẩn ra: “Nhẹ hay nặng?”

Tống Ngạn nói: “Nặng hơn một chút.”

Tạ Thần Vũ suy đoán ngẫu nhiên: “Có khi nào do mật độ cao không?”

Tống Ngạn nói: “Đá Kim Diễm chưa từng có đặc tính này.”

Rất nhanh hai người đã đến địa điểm cần đến, Tống Ngạn liền dùng dụng cụ kiểm tra một phen, càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ.

Tạ Thần Vũ hỏi: “Biết được nguyên nhân không?”

Tống Ngạn nói: “Cái này không phải trực tiếp làm từ đá thiên nhiên, mà là dùng viên đá Kim Diễm tốt nhất mài ra và tạo hình lại, tay nghề vô cùng tốt, đến em cũng không thể nhìn ra.”

Chủ tiệm ở bên cạnh nghe vậy, thật sự không hiểu.

Để kiếm được nhiều tiền hơn, ngành công nghiệp này thường sử dụng vật liệu kém chất lượng hoặc vật liệu thừa để tạo hình lại thành những đồ trang sức khác để bán và giá cả đều sẽ không cao. Nhưng đối với viên đá Kim Diễm có chất lượng tốt thế này, cho dù có nhỏ thì cũng có giá trị cao hơn là tạo hình lại.

Tạ Thần Vũ quan tâm đến một vấn đề khác: “Cái này có liên quan đến trọng lượng hay không?”

Tống Ngạn nói: “Hẳn là không liên quan, nhưng nếu muốn biết rõ ràng, có lẽ phải cắt chúng ra.”

Tạ Thần Vũ liền thả trang sức vào hộp: “Để anh bảo người đi điều tra.”

Tống Ngạn nhìn về phía anh: “Đây là di vật của mẹ anh.”

Tạ Thần Vũ nói: “Không sao.”

Với nhân mạch của nhà họ Địch ở tinh vực Aram, viên đá quý mang đi chưa được một ngày, Tạ Thần Vũ đã nhận được câu trả lời.

Người bên kia nói với giọng điệu nghiêm trọng: “Cậu Tạ, đây là đồ của ai vậy ạ?”

Trái tim Tạ Thần Vũ khẽ nhảy lên một nhịp: “Sao vậy?”

Bên kia nói: “Sau khi cắt hết toàn bộ ba viên đá Kim Diễm ra, bên trong đều kẹp một viên đá nhỏ, thuộc loại phóng xạ bậc cao nhất, khiến người mang chúng sẽ có xác suất sinh bệnh cực cao.”

Sắc mặt Tạ Thần Vũ lập tức liền thay đổi.

Không chỉ vì phát hiện được chân tướng khác về cái chết của mẹ anh vào năm đó, mà còn vì mấy ngày gần đây Tống Ngạn vẫn luôn tiếp xúc gần gũi với chúng nó!

Tống Ngạn đang lên mạng mua một loạt các loại đồ trang điểm và tóc giả, nghe thấy tiếng mở cửa liền nói: “Anh nên chuẩn bị tâm lý một chút……”

Nói còn chưa dứt câu, cậu đã bị người ôm vào lòng.

Tống Ngạn ngẩng đầu lên, thấy được vẻ mặt của Tạ Thần Vũ, lập tức ngẩn ra.

Cảm xúc của Tạ Thần Vũ vẫn luôn ổn định, nhưng hiện tại hình như còn căng thẳng hơn cả khi đi giết Sâm Đức vào ngày hôm đó. Cậu hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy anh?”

Tạ Thần Vũ bế ngang cậu lên, tận lực khống chế thanh âm: “Anh đưa em đến bệnh viện.”

============

Giờ thì giải quyết drama ở nhà họ Tạ =.=

Nay anh Vũ được dịp đi khoe vợ, có gì show off hết =)))))