Độ Xứng Đôi 99%

Chương 47: Mặc đồ nữ




Khách sạn có dạng hình đa giác không theo quy tắc. Địch Tuần biết cháu trai thuê căn phòng này, phòng kế bên là do anh thuê, nên tất cả đều là người một nhà.

Hiện giờ hệ thống theo dõi đã bị phá giải, không ai có thể thấy được bọn họ đang làm gì, cho nên anh gọi người tông cửa một cách không hề áp lực.

Tâm phúc vỗ tay lên tường, bị chèn ép đến mức không thể duỗi hai tay ra, kinh hoảng hỏi: “Rốt cuộc là đang làm gì?”

Địch Tuần cười nói: “Trên thương trường không có cha con, huống chi là cậu cháu. Vì tiền, hiện tại chỉ có thể hy sinh sếp nhà cậu.”

Tạ Thần Vũ không thể nào chống đỡ lại sức lực của mười tên vệ sĩ cùng ép chen vào.

Anh đột nhiên thả tay ra lui về phía sau, nhân lúc bọn họ theo quán tính mà nhào vào cửa, lập tức chạy vào bên trong.

Người bên ngoài ngồi dậy ồ ạt tiến vào phòng. Địch Tuần đứng giữ ở cửa, rất có hứng thú mà thưởng thức gà bay chó sủa trong phòng.

Dù sao cũng là ông chủ lính đánh thuê đã được huấn luyện nhiều năm không thể nào bị bắt dễ dàng như vậy được. Hơn nữa cả hai bên đều biết không thể tạo ra tiếng động quá lớn, nên đều kìm nén hành động của mình.

Tạ Thần Vũ nhân cơ hội gọi tâm phúc qua hỗ trợ, trong lúc né tránh còn nói: “Cháu là cháu ruột của người.”

Địch Tuần hỏi ngược lại lương tâm cháu trai nhà mình: “Ta cũng là cậu ruột của cháu, cháu không nên giúp cậu kiếm thêm ít tiền sao?”

Tạ Thần Vũ liền biết không thể trông cậy vào cậu nhỏ, liền hỏi: “Ngạn Ngạn, em cứ đứng nhìn như vậy sao?”

Tống Ngạn nói: “Anh đã hao tâm tổn trí mua về rồi, đừng lãng phí.”

Tạ Thần Vũ nói: “Vậy em bảo bọn họ đi ra ngoài đi, anh sẽ nghe theo em.”

Tống Ngạn lập tức chần chờ, không nói gì.

Cho tới nay, cậu và Tạ Thần Vũ vẫn luôn có chung một nhận thức hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, đó chính là: Cố gắng làm hết sức có thể để đoạn lịch sử đen tối của hai người họ chỉ được để cho riêng hai người biết mà thôi, không được để cho người nào khác biết.

Cậu liền nhìn về phía Địch Tuần.

Địch Tuần cũng nhìn cậu: “Ta đã phá cửa rồi, cậu không thể qua cầu rút ván như vậy được?”

Tống Ngạn nói: “Ngoại trừ khối cuối cùng kia, những khối còn lại đều có thể tặng cho ngài.”

Địch Tuần cũng không thật sự muốn những khối đá quý đó, thấy cậu chịu che chở cho cháu trai nhà mình, thầm nghĩ tình cảm đôi chồng chồng nhỏ này cũng tốt đấy chứ, bèn nói: “Gọi cậu.”

Tống Ngạn rất nghe lời: “Cậu ơi.”

Địch Tuần nghe vậy rất hài lòng: “Tốt, mấy khối đá quý kia là được.”

Nói rồi liền cười búng tay một cái.

Nhóm vệ sĩ đã không muốn bắt vị thái tử này từ nãy giờ rồi, nghe vậy liền đồng thời thở một hơi, nhanh chóng ngừng tay.

Địch Tuần nhìn cháu trai vừa mới tìm được con đường sống từ trong chỗ chết, cảm thấy có chút mệt, nên liền thêm bạn tốt với Tống Ngạn, sau đó dẫn người rời đi.

Tâm phúc tự dưng bị cuốn vào một trận hỗn chiến, từ đầu đến cuối đều rất hoang mang: “Ai đó có thể giải thích một chút cho tui hiểu được không?”

Tạ Thần Vũ thở phì phò: “Biết quá nhiều không tốt cho cậu, không còn chuyện gì nữa, đừng ở đây làm bóng đèn.”

Tâm phúc: “……”

Tâm phúc đảo mắt nhìn một vòng hai người họ, cuối cùng vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì mà rời khỏi phòng.

“Cạch”, cửa phòng đóng lại.

Tạ Thần Vũ đi đến trước mặt Tống Ngạn, vươn tay tháo mặt nạ của cậu xuống.

Dưới mái tóc đỏ rực, làn da của cậu có vẻ như càng trắng sáng hơn, cộng thêm vẻ mặt thản nhiên lạnh nhạt, vừa lóa mắt lại vừa mê người.

Tạ Thần Vũ nhìn đến mê muội. Anh cũng tháo mặt nạ xuống, cúi đầu lại gần hôn cậu.

Tống Ngạn nhắc nhở: “Quần áo.”

Tạ Thần Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tống Ngạn vừa thấy biểu cảm này của anh liền có một dự cảm không tốt, khẽ híp mắt.

Tạ Thần Vũ xoay người, cầm lấy hai bộ quần áo không biết đã bị xé hư từ lúc nào, giơ lên giữa không trung cho cậu xem, mỉm cười giải thích: “Có lẽ khi bắt anh bọn họ quá sốt ruột, nên đã xé hư quần áo rồi.”

Tống Ngạn: “……”

Được lắm, bị nhiều người vây công thế mà vẫn có tâm tư tính được kế này.

Vẻ mặt cậu không cảm xúc nhìn anh, mở máy truyền tin lên muốn liên lạc với Địch Tuần: “Không sao, em bảo người mua lại bộ khác.”

Tạ Thần Vũ nhanh chóng đè lại tay cậu, tốt bụng giảng đạo lý: “Mặc váy mà không trang điểm trông không đẹp.”

Tống Ngạn nói: “Em sẽ mua đồ trang điểm cho anh.”

Tạ Thần Vũ nói: “Em không biết nên mua gì đâu.”

Tống Ngạn nói: “Em có thể tra cứu.”

Đoạn lại nói tiếp, “Anh mua hai cái váy, còn không phải là muốn dùng điều kiện “mỗi người mặc một cái” để dụ em mặc cho anh xem sao? Không phải anh cũng không nghĩ tới mua đồ trang điểm sao?”

Tạ Thần Vũ nhìn chằm chằm vào mặt cậu: “Anh cảm thấy em không trang điểm vẫn đẹp.”

Tống Ngạn gật đầu thoát khỏi anh: “Anh cũng vậy.”

Tạ Thần Vũ lại đè tay cậu, thành khẩn nói: “Huy động nhiều người quá không tốt, chờ trở về anh sẽ mặc cho em xem, cho em chọn quần áo.”

Tống Ngạn hoài nghi mà nhìn anh.

Tạ Thần Vũ nói: “Không gạt em.”

Tống Ngạn chợt nhớ lại một chút, cảm giác nhân phẩm của vị học sinh xuất sắc này vẫn khá tốt, nên liền miễn cưỡng buông tha cho anh.

Lúc này máy truyền tin rung lên, một tin nhắn mới đến.

Địch Tuần: Nhớ chụp hình qua cho ta.

Tống Ngạn rút tay ra trả lời: Quần áo bị xé hư rồi ạ.

Địch Tuần: Ta lập tức sắp xếp người đưa qua cho hai đứa, có muốn thêm tóc giả, giày cao gót và đồ trang điểm luôn không?

Tống Ngạn nhìn mà có chút ngo ngoe rục rịch, cánh tay mới vừa nâng lên trên một chút đã bị Tạ Thần Vũ đè lại.

Tạ Thần Vũ đang đứng đối diện với cậu, không thể thấy được nội dung tin nhắn trên màn hình máy truyền tin, nhưng lại đoán được vô cùng chính xác: “Tin nhắn của cậu nhỏ đúng không?”

Tống Ngạn trầm mặc.

Tạ Thần Vũ nói: “Chắc chắn cậu nhỏ đang bảo em chụp hình.”

Tống Ngạn tiếp tục trầm mặc.

Tạ Thần Vũ thở dài một hơi: “Hiện tại xem như cậu nhỏ đã theo dõi anh rồi, cũng không biết là ai đã mở ra thế giới mới cho cậu nhỏ nữa.”

Tống Ngạn: “……”

Tống Ngạn nghĩ đến chính mình bởi vì khó chịu nhất thời mà hãm hại anh, liền trả lời một câu “Không cần ạ”, tắt máy truyền tin.

Địch Tuần ở bên kia nhìn thấy tin nhắn này, biết được Tống Ngạn đã bị cháu trai khuyên bảo rồi, không khỏi cười cười.

Vốn tưởng rằng với trình độ trúng tà trước đây của cháu trai, cháu trai mới là người bị ăn đến không còn gì, không nghĩ tới là tám lạng nửa cân, Tống Ngạn cũng rất thích cháu trai.

Có vẻ như không có tấm hình nào rồi.

Địch Tuần “Chậc” một tiếng, buông lời cảm thán: “Quả nhiên người như này không thể yêu đương, rất dễ đầu hàng.”

Mười tên vệ sĩ đồng loạt nhìn anh, nghĩ thầm: Ngài không cần sầu lo về vấn đề này được không? Với tính cách bắt bẻ của ngài thì có thể nhìn trúng được ai?

Bên kia, đôi chồng chồng nhỏ chấm dứt chiến tranh, tiến vào giai đoạn “tiểu biệt thắng tân hôn”.

*Tiểu biệt thắng tân hôn: Tình cảm mới cưới không bằng tình cảm gặp lại khi xa nhau trong thời gian ngắn.

Cho dù chỉ mới hai ba ngày, nhưng bởi vì trước đó vẫn luôn ở bên nhau, nên hai người vẫn cảm thấy rất nhớ đối phương.

Tạ Thần Vũ liền kéo người đi vào phòng ngủ, quét mắt nhìn chiếc áo sơ mi bên trong vali, nghĩ đến vừa rồi mới khó khăn vượt qua cửa ải mặc đồ nữ, nên liền đè lại nỗi tà niệm vừa mới dâng lên, ôm người lên giường.

Hô hấp của Tống Ngạn dần dần nhanh hơn, mặc kệ cho bản thân sa vào.

Đang ở tinh vực Gauze, Tạ Thần Vũ không dám phóng túng quá mức, chỉ một lần liền dừng tay.

Dựa theo đồng hồ sinh học của Tống Ngạn, đã đến thời gian nghỉ ngơi. Dạo gần đây cậu đều ngủ một mình, lúc này sau khi ngâm mình ở trong nước ấm và nằm ở trên giường, ngửi được pheromone khiến mình an tâm, cậu liền theo thói quen mà vùi đầu vào cổ đối phương, yên tâm nhắm mắt.

Tạ Thần Vũ ngủ đủ cả ngày nên tạm thời không cảm thấy mệt. Anh lại gần nghiên cứu đầu tóc mới nhuộm của Tống Ngạn, phát hiện mái tóc màu đỏ của cậu còn thêm một chút ánh kim, cảm thấy thú vị, bèn cúi đầu hôn một cái.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối.

Tạ Thần Vũ bảo tâm phúc đưa cơm, rời giường cùng Tống Ngạn ăn cơm, anh nói: “Phúng viếng xong em theo bọn họ trở về đi.”

Tống Ngạn giương mắt nhìn anh.

Tạ Thần Vũ nói: “Hiện giờ gã đang chờ người của các gia tộc ra tay nên tính cảnh giác rất cao, anh sẽ không tham dự vào đâu.”

Tống Ngạn nói: “Vậy em chờ đi cùng với anh.”

Tạ Thần Vũ nói: “Em ở chỗ này anh không yên tâm.”

Tống Ngạn nói: “Em cũng vậy.”

Tạ Thần Vũ ngừng lại một chút, nghĩ đến cậu nhỏ không hề báo trước lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, biết được mọi người đều đang rất lo lắng cho mình.

Anh không phải là người liều lĩnh, do dự vài giây, bèn không khuyên bảo nữa, chỉ nói: “Vậy em nên tìm một lý do thích hợp để ở lại.”

Tống Ngạn bình tĩnh hỏi: “Du Kình bọn em làm việc còn cần có lý do sao?”

Tạ Thần Vũ không thể phản bác, bèn gật đầu, gắp đồ ăn cho cậu.

Lễ tang bắt đầu vào ngày mốt, chỉ còn lại một ngày là ngày mai.

Tống Ngạn không thể cứ luôn không ở bên cạnh Du Kình, nên cậu chỉ nghỉ ngơi bên chỗ Tạ Thần Vũ một đêm, sớm hôm sau liền quay trở về.

Trong phòng Tạ Thần Vũ có máy giặt. Anh mang chăn nệm nhét vào trong, điều chỉnh chế độ đặc biệt để giặt sạch pheromone. Sau đó mới gọi người máy dọn dẹp thông minh, bảo nó dọn dẹp căn phòng khách bị bọn họ làm cho thảm đến không nỡ nhìn vào ngày hôm qua.

Dọn dẹp xong rồi, Địch Tuần mới lại đây. Địch Tuần ngồi ở trên chiếc sô pha đơn quan sát cháu trai.

Tạ Thần Vũ bị cậu nhỏ hại từ nhỏ đến lớn, đối với chuyện cậu nhỏ đâm sau lưng vào ngày hôm qua cũng không ngoài ý muốn, thấy thế liền hỏi: “Lại làm sao?”

Địch Tuần nở một nụ cười sung sướng: “Khoan hãy nói, dáng người cháu thiên gầy, khung xương cũng đẹp, có vẻ như mặc đồ nữ vào sẽ xinh đẹp lắm đấy, trước đây đã từng mặc rồi sao?”

Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên không có.”

Tạ Thần nói ngược lại, “Cậu nhỏ cũng gầy, hai ta có gương mặt từa tựa nhau, cậu còn có đôi mắt xanh lam. Cậu tự mặc đồ nữ rồi soi gương xem, có lẽ sẽ kích thích tạo cảm hứng sáng tác đấy.”

Địch Tuần cười nhạo một tiếng, thuận miệng hỏi: “Mấy tên cấp dưới đâu rồi?”

Tạ Thần Vũ nói: “Không phải cậu không biết, thật vất vả mới tới tinh vực Gauze, bọn họ đi ra ngoài chơi rồi.”

Địch Tuần biết, nhưng từ “Chơi” này vốn dĩ không có liên quan.

Mấy năm nay cháu trai phát triển không ít nhân mạch ở bên này, có vẻ là đi hỏi thăm tin tức rồi.

Nhưng chuyện này cũng bình thường, đổi lại nếu anh là người làm ra sự kiện Silent kia, anh cũng sẽ không muốn Sâm Đức sống lâu như vậy. Vậy nên đến cuối cùng Địch Tuần vẫn không nói gì, chỉ đơn giản “Ừ” một tiếng, hỏi: “Tống Ngạn đi cùng với Du Kình hay ở bên cạnh cháu?”

Tạ Thần Vũ nói: “Ở bên cháu.”

Địch Tuần gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng, lập tức an tâm hơn.

Vốn dĩ cháu trai rất ổn trọng, hiện giờ có thêm Tống Ngạn ở bên cạnh, sẽ càng không dám nghĩ đến làm những chuyện liều lĩnh.

Lúc này, người được xem như là cân lượng an toàn đang ngồi ở trong phòng khách, trầm mặc đánh giá một vòng những người đang có mặt nơi đây.

Thời điểm trở về cậu chợt phát hiện, đám người Du Kình nhìn thì có vẻ như bình thường, nhưng bầu không khí vẫn luôn lộ ra một chút nghiêm túc nào đó, cậu không khỏi hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Mọi người trăm miệng một lời: “Không có chuyện gì.”

Tống Ngạn híp mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Coi tôi là tên ngốc à?”

Mọi người: “……”

Tống Ngạn liền nhìn về phía Phó Vân Tĩnh.

Phó Vân Tĩnh bày ra vẻ mặt bình tĩnh: “Không có gì, chỉ là có rất nhiều chuyện lần lượt kéo đến.”

Tống Ngạn nửa tin nửa ngờ, một lần nữa nhìn về phía những người khác.

Lão Tiền không căng mặt nữa, hắn suy sụp ngã vào sô pha, buông lời căm hận: “Tối…… Tối hôm qua ở trên mạng, tôi bị lừa mười đồng tiền.”

Tống Ngạn hỏi: “Ai có thể lừa được ngài?”

Lão Tiền lau mặt: “Đừng hỏi, kiếm lại không được đâu.”

Tống Ngạn liền dời mắt khỏi người hắn.

Tân Minh Thủy không đợi cậu hỏi, liền đờ đẫn nói: “Mở tin tức ra xem, lần này tên thối tha kia cũng muốn tới tham dự lễ tang.”

Tống Ngạn hiểu rồi. Cậu nhìn về phía người cuối cùng – vị đam mê hồ ly kia.

Chỉ thấy vẻ mặt người nọ lạnh như băng, khóe mắt hồng hồng: “Tôi nhận được tin tức, một con hồ ly đã chết rồi.”

Tống Ngạn: “……”

Nghe cũng hợp lý.

Nhưng cậu vẫn không hiểu: “Mấy chuyện này thì có gì mà không thể nói?”

Mọi người đồng loạt chua xót mà nhìn cậu: “Bọn tôi đều là chó độc thân già nua, chỉ có thể tự mình gặm nhấm năng lượng tiêu cực trong người mà thôi.”

Tân Minh Thủy tiếp tục đờ đẫn nói: “Hơn nữa nếu nói cho cậu biết, cậu sẽ an ủi bọn tôi sao? Bằng không gọi chồng cậu tới đây đi, hắn nói chuyện dễ nghe.”

Lão Tiền lập tức ngồi thẳng người lên: “Nếu hắn cho tôi mười đồng tiền thì càng tốt.”

Tống Ngạn: “……”

Phó Vân Tĩnh lên tiếng ngắt lời, nhìn Tống Ngạn: “Để bọn họ tự trở lại bình thường đi, đi tìm Thần Vũ đi.”

Tống Ngạn do dự: “Ở bên anh ấy hoài sẽ không có việc gì chứ?”

Phó Vân Tĩnh nói: “Không phải hệ thống theo dõi đã bị phá giải rồi sao? Chắc chắn hôm nay bọn họ sẽ không ra ngoài, chỉ cần hai người cũng không đi ra, sẽ không ai biết cậu ở bên đây hay là ở bên cạnh hắn.”

Tống Ngạn nghĩ thấy cũng đúng, để đề phòng cậu vẫn nhắn tin cho Tạ Thần Vũ, xác nhận hệ thống theo dõi vẫn đang bị che phủ hình ảnh, bèn liếc nhìn đám người Du Kình một lần cuối, đứng dậy rời đi.

Cửa phòng bị đóng lại, nháy mắt bầu không khí trong phòng liền hạ xuống.

Tân Minh Thủy lạnh lùng đi qua đi lại vài bước, đoán chừng Tống Ngạn đã đi xa rồi, liền đá một cước vào sô pha: “Mẹ nó!”

Phó Vân Tĩnh vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh nay lại pha thêm chút lạnh lùng, bàn tay khẽ sờ vào một chiếc máy chiếu video nhỏ – đây là thứ được lén lút đưa vào đây khi bọn họ đang dùng bữa sáng.

Hắn truyền video vào máy truyền tin, nói: “Mở họp.”

Chỉ tham gia một buổi tang lễ mà thôi, nên Du Kình chỉ đi có vài người, phần lớn không có các tầng lớp trung tâm đi theo.

Lúc này nhận được tin tức, bọn họ liền ồ ạt đăng nhập vào thực tế ảo, dò hỏi xem là có chuyện gì.

Phó Vân Tĩnh giải thích sơ qua một lần, click mở video.

Lúc này, Tống Ngạn mới vừa đi đến cửa phòng của Tạ Thần Vũ.

Tạ Thần Vũ thông qua tin nhắn biết được cậu muốn qua đây, bèn cười kéo người vào cửa ôm một cái, khẽ hỏi: “Không nỡ rời xa anh?”

Tống Ngạn nói: “Em cảm giác bọn họ có chuyện gì đó muốn gạt em, giống như đang cố ý muốn bảo em rời đi vậy.”

Tạ Thần Vũ nói: “Hửm?”

Tống Ngạn liền kể chuyện đám người Du Kình cho anh nghe, sau đó lại hỏi: “Trùng hợp đến vậy sao?”

Tạ Thần Vũ cũng cảm thấy không trùng hợp, đầu tiên là lên mạng nhìn một lượt các hot search, phát hiện đúng là tên ảnh đế kia muốn đến tham dự lễ tang thật, bèn nói: “Ít nhất thì chuyện này là thật.”

“Còn một điều nữa,” Địch Tuần chậm rãi chen vào, “Đó là chó độc thân đều tự gặm nhấm năng lượng tiêu cực.”

Tống Ngạn giật mình, lúc này mới phát hiện có người đang ngồi ở trên chiếc sô pha sau lưng hai người họ, liền gọi: “Cậu ạ.”

Địch Tuần cười đáp lời, nhìn hai người bước tới ngồi xuống, cảm thấy hứng thú hỏi: “Cháu cảm thấy bọn họ có thể đang gạt cháu loại chuyện gì?”

Tống Ngạn nói: “Chẳng hạn như muốn đi làm chuyện gì đó nguy hiểm?”

Địch Tuần hỏi: “Có Phó Vân Tĩnh ở đó, bọn họ còn có thể phá hỏng buổi tang lễ?”

Tống Ngạn nghĩ: “Không có khả năng.”

Địch Tuần thong thả uống một ngụm cà phê: “Nếu vậy thì lo lắng cái gì?”

Tống Ngạn chần chờ: “Hoặc là…… Có chuyện gì đó trong chuyện của cha mẹ cháu, bọn họ không muốn nói cho cháu biết?”

Địch Tuần nhìn cậu: “Năm đó, lúc gần đi cha mẹ cháu có nói với ta là vào đó để tìm người, không vì cái gì cả, có thể có chuyện gì ở bên trong? Hơn nữa đã nhiều năm trôi qua như vậy, nếu có thì đã có từ sớm……”

Chớ sao bây giờ lại đột nhiên có…… Địch Tuần chợt co rút đồng tử, nuốt ngược mấy lời phía sau trở về, cực kỳ tự nhiên mà đặt cà phê lên trên bàn trà: “Tóm lại không cần suy nghĩ nhiều.”

Anh ra vẻ lười nhác đứng dậy: “Được rồi, không quấy rầy hai đứa yêu đương nữa, ta quay về phòng đây.”

Nói rồi liền mở cửa rời đi, dọc theo hành lang từ từ rẽ vào một khúc cua, sắc mặt Địch Tuần bỗng dưng lạnh lùng, mang theo vệ sĩ đi thẳng đến phòng Du Kình.

Bên trong phòng khách sạn của Tạ Thần Vũ, Tạ Thần Vũ đưa một lọ nước trái cây cho Tống Ngạn, cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Tống Ngạn không thân quen với Địch Tuần, nhưng anh thì lại rất quen thuộc.

Vừa rồi trạng thái của cậu nhỏ dường như có hơi không được thích hợp cho lắm, hơn nữa thật vất vả mới có thể cùng Tống Ngạn tâm sự về chuyện của Phong Động, vì cớ gì lại rời đi nhanh như vậy?

Anh nhịn không được nhắn một tin cho Địch Tuần: Thật sự không có việc gì sao?

Hai phút sau máy truyền tin rung lên, anh mở ra nhìn xem, phát hiện không phải Địch Tuần.

Phó Vân Tĩnh: Ngày mai phúng viếng xong liền dẫn Ngạn Ngạn rời đi, hai người tiện đường nên cùng trở về, đừng để Ngạn Ngạn trễ học.

Tạ Thần Vũ: Các người thì sao?

Phó Vân Tĩnh: Bọn tôi còn chút chuyện.

Tạ Thần Vũ: “……”

Anh cảm thấy có vẻ như Tống Ngạn đã đoán đúng rồi.

Nếu thật sự có liên quan đến Phong Động, có lẽ Du Kình sẽ cho nổ tung cả buổi tang lễ luôn mất.

========================

Hóng ngày Tạ Thần Vũ mặc váy =))))))