Tạ Thần Vũ vẫn luôn rất ổn trọng, mỗi khi theo đuổi một người anh đều rất nhẫn nại, không có ép người hay hành động quá mức liều lĩnh.
Nhưng giờ đây khi nghe được những lời này, anh phát hiện trên đời này có một số việc căn bản không thể dùng lý trí để khống chế được.
Tống Ngạn lớn đến ngần này nhưng đây là lần đầu tiên cậu thổ lộ tình cảm với một người khác, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng tim thì lại đập nhanh đến mức trốn tránh không muốn gặp người.
Đương lúc đang lo lắng không biết nên nói gì để giảm bớt bầu không khí khẩn trương này, bỗng dưng Tạ Thần Vũ nắm chặt tay cậu hơn.
Tạ Thần Vũ hoàn toàn không thể kìm nén được nỗi xúc động trong lòng, anh lại kéo gần khoảng cách, ánh mắt lướt qua chóp mũi của cậu, ngừng ở trên môi.
Nháy mắt Tống Ngạn liền hiểu ý đồ của anh, thấy anh nghiêng đầu chậm rãi tới gần, hô hấp cũng chợt dừng lại.
Ngay sau đó, tiếng chuông máy truyền tin bất chợt vang lên, giữa hành lang yên tĩnh nghe được vô cùng rõ ràng, lập tức phá tan bầu không khí kiều diễm.
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Hai đôi môi chỉ còn cách nhau một khoảng nhỏ nữa thôi là chạm nhau rồi, cả hai hoàn hồn.
Tạ Thần Vũ ho khan một tiếng, buông tay Tống Ngạn ra, để cậu bắt điện thoại.
Tống Ngạn có chút hỗn loạn, cậu giơ tay lên xem thử lời mời video đến từ ai, phát hiện là ông ngoại, liền nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
Ông Tần ngủ một giấc tỉnh dậy liền thấy được hai tin nhắn của Tống Ngạn và sự kiện phi thuyền bị mất liên lạc mới vừa ra lò kia.
Tin nhắn thứ nhất là máy truyền tin hỏng rồi, tìm ông để xin số liên lạc của Tạ Thần Vũ. Tin nhắn thứ hai là máy truyền tin đã sửa được rồi. Vốn dĩ ông sẽ chẳng liên tưởng hai tin nhắn này với tin tức giật gân kia, thẳng đến khi thấy được trên hot search nói về một người bị mắc chứng bệnh thiếu hụt pheromone.
Tổng cộng có mười hai người mắc chứng bệnh nghiêm trọng này, nhưng vừa mới trưởng thành thì chỉ có Tống Ngạn cùng Đậu Mính Mính. Ông lập tức nhận ra có điều gì đó không thích hợp, liền xem kỹ tin tức một lần nữa, nhanh chóng liên hệ với Tống Ngạn.
Lúc này khi thấy Tống Ngạn đang mặc một bộ quần áo không đúng kích cỡ trên người, ông liền biết ông đã đoán đúng rồi: “Con tin ở trên tin tức là cháu sao?”
Tống Ngạn thành thật trả lời: “Dạ, cháu không sao, ông đừng lo lắng.”
Chỉ mới nghĩ đến thôi là đã thấy sợ và đau lòng rồi, ông Tần cả giận: “Chuyện lớn như vậy, nếu ta không chủ động hỏi han, cháu cũng không tính nói cho ta biết đúng không?”
Tống Ngạn ngoan ngoãn nhận sai.
Tạ Thần Vũ liền tiến lên một bước, nói đỡ giúp cậu: “Chủ yếu là sợ ông lo lắng, cháu cũng chưa nói chuyện này bên phía ông nội và nhà của cháu, cũng may là hữu kinh vô hiểm, hiện tại đã không sao rồi ạ.”
Nhìn thấy Tạ Thần Vũ, vẻ mặt ông Tần liền dịu xuống: “Lần này may mà có cháu.”
Tạ Thần Vũ chợt nhớ lại cảnh tượng thê thảm đầy đất kia, khiêm tốn nhận công vào người. Sau đó lại cùng Tống Ngạn an ủi ông Tần, tỏ vẻ về sau sẽ chú ý an toàn, cuối cùng cũng xoa dịu xong.
Trò chuyện kết thúc, hành lang lại trở nên yên tĩnh.
Hai người quay mặt nhìn nhau, bầu không khí đã quay về trạng thái bình thường, không thể nào vực dậy cảm xúc vừa rồi.
Tạ Thần Vũ có chút bất đắc dĩ, anh nắm tay cậu tiếp tục đi về hướng phòng khách sạn: “Ông ngoại có biết chuyện của em và Du Kình không?”
Tống Ngạn nhạy bén phát hiện Tạ Thần Vũ đã thay đổi cách xưng hô rồi.
Trước kia khi hai người nói chuyện riêng với nhau đều sẽ dùng những cụm từ như “Cha của tôi” hoặc “Ông ngoại của cậu”, nhưng hiện tại Tạ Thần Vũ đã lược bỏ bớt cụm từ “của ai” đi rồi.
Cậu nói: “Ông biết em đi theo bọn họ học này học nọ, nhưng không biết Kim Diễm là em.”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Ông không muốn em gia nhập vào Du Kình đúng không?”
Tống Ngạn nói: “Chắc chắn là trong lòng không muốn, nhưng nếu em thích, có lẽ ông sẽ không từ chối.”
Chỉ là sẽ luôn lo lắng, bởi vì con rể và con gái của ông đã qua đời vì làm nhiệm vụ, nên đương nhiên ông cũng sẽ không hy vọng người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này của ông lại làm một công việc nguy hiểm như vậy.
Tống Ngạn nói: “Em không muốn ông vì em mà phải nhọc lòng, cho nên mới không nói cho ông biết.”
Tạ Thần Vũ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, thầm nghĩ: Thật ra ông ngoại vẫn luôn rất lo lắng cho em.
Nhìn phong cách làm việc của Tống Ngạn thì cũng biết được em ấy không phải là người sẽ chịu nhận thua hoặc chỉ biết nhận mệnh.
Tống Ngạn rất hiếm khi để ý đến một vật gì đó. Những thứ mà em ấy quan tâm đến một là vì yêu thích, hai là có mục đích, ví dụ như chuyện chế tạo và điều khiển phi thuyền. Lúc trước em ấy đồng ý gặp mặt mình, cũng là nhờ vào cơ hội hai người đã từng cải tạo phi thuyền và thông quan bản đồ.
Tạ Thần Vũ biết, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Tống Ngạn sẽ đi vào bụi gai lốc xoáy.
Mà ông Tần cũng đã biết rõ chuyện này từ lâu rồi.
Anh nhớ có một lần ông Tần từng nói riêng với anh một câu: “Thật tốt khi Ngạn Ngạn có thể thích cháu.”
Lúc ấy anh không hiểu, nhưng hiện tại thì anh đã hiểu rồi. Thật tốt khi bây giờ đã có thêm một người có thể giữ được Tống Ngạn.
Thế nhưng Tạ Thần Vũ sẽ không ngăn cản.
Người yêu của anh có tâm nguyện, anh nhất định phải ở bên cạnh để giúp đỡ người yêu hoàn thành.
Anh giật giật cánh tay, đổi thành mười ngón tay giao nhau.
Căn phòng đã đặt ở ngay trên tầng này, qua khỏi dãy hành lang này là sẽ đến.
Tạ Thần Vũ đặt loại phòng là một căn hộ, anh mở cửa ra đưa Tống Ngạn đi thẳng vào phòng ngủ, đoạn nói: “Ngủ một giấc thật ngon, đợi đến khi em tỉnh dậy, có lẽ bên phía Đậu Mính Mính sẽ có tin tức.”
Tống Ngạn vẫn chưa thấy mệt, nhưng dần dần cậu cũng ý thức được có lẽ đến tận bây giờ Tạ Thần Vũ vẫn luôn thức trắng, đúng là không thích hợp để nói chuyện phiếm, liền gật đầu: “Anh cũng đi ngủ đi.”
Tạ Thần Vũ cảm nhận được sự quan tâm trong câu nói này, bèn nhịn không được kéo người vào trong lòng ôm một chút, hôn một cái lên đỉnh đầu cậu, lúc này mới đi đến phòng bên cạnh.
Người gặp được chuyện vui tâm tình sẽ luôn sảng khoái, tinh thần sáng láng, cảm giác như nếu có thức trắng thêm một ngày nữa cũng chẳng sao.
Vì thế sau khi tắm xong, Tạ Thần Vũ nằm ở trên giường nửa ngày vẫn chưa có ý định ngủ. Đầu tiên là lên mạng tìm các cửa hàng bán quần áo trong thành phố, đặt mua mấy bộ quần áo cho Tống Ngạn. Sau đó liên hệ với khách sạn để nhận hàng và giặt tẩy sạch sẽ. Tiếp theo đó là phát bao lì xì cho đám tâm phúc trong group, cũng phát một cái cho cậu nhỏ nữa.
Địch Tuần không bận rộn gì, nhận lì xì cực kỳ nhanh chóng, trả lại một dấu chấm hỏi.
Tạ Thần Vũ liền chia sẻ vui sướng trong lòng: “Chúng cháu thổ lộ với nhau rồi.”
Địch Tuần: “Chúc mừng, kết hôn hơn hai năm, cuối cùng thì mối tình yêu đương qua mạng của hai đứa cũng kết được quả rồi.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Đang yên đang lành làm một vị họa sĩ giỏi giang, cần thêm cái miệng dài làm gì?
Nhưng hiện tại tâm tình anh đang rất tốt nên sẽ không so đo với cậu nhỏ làm gì, liền thuận thế nói về đề tài kết hôn: “Cháu cảm thấy hôn lễ lần trước tổ chức quá qua loa, thân hữu hai bên đều chưa được trình diện, lễ phục và nhẫn cũng được chọn hết sức tùy tiện.”
Tạ Thần Vũ đợi tận hai phút vẫn chưa nhận được câu trả lời, liền nhắn thêm một tin: “Cậu thấy sao?”
Ngay lập tức một dấu chấm than liền xuất hiện ngay trên tin nhắn vừa mới gửi, bị block rồi.
Học sinh xuất sắc nhìn chằm chằm ký hiệu này, tiếc nuối mà đóng khung chat lại, rốt cuộc cũng thành thật đi ngủ.
Căn phòng cách vách, Tống Ngạn cũng không có ý muốn ngủ. Cậu xem hết một lượt các hot search, thấy rất nhiều người đều tỏ vẻ muốn đi đăng ký pheromone, liền hài lòng thoát ra ngoài, mở group chat của Du Kình lên.
Đám người Du Kình cũng đang bận thảo luận chuyện này.
“Hy vọng là có tác dụng, không thì đau lòng lắm đó.”
“Trước đây tui có gặp nhóc con bên cạnh Ngạn Ngạn rồi, đúng là rất đáng yêu.”
“Thủy à, tui thấy khu bình luận bên phía tài khoản chính thức sắp bị fans ảnh đế nhà cậu khóc sụp rồi đó.”
“Cút, không phải nhà tôi.”
“Tôi đã nói rồi mà không tin. Giờ thì mấy người tin chưa? Mấy người xem đám Tinh Thần hăng hái chưa kìa, cậu ấm kia là ông chủ Trần thật đó, người trẻ tuổi không thể lường trước được.”
“Khoan đã, hai người đó đã kết hôn rồi, có khi nào tên canh cửa kia sẽ đào Ngạn Ngạn đi không?”
“Hắn dám!”
“Du Kình chúng ta có tính nết như thế nào hắn không biết sao? Hắn không có lá gan này đâu.”
Tống Ngạn chợt nghĩ đến lần trước Tạ Thần Vũ muốn đào cậu đi với tinh thần một mất một còn, liền nhịn không được cười cười. Cậu không trả lời mà đóng máy truyền tin lại đi ngủ.
Ngủ một giấc đến chạng vạng, chuyện đầu tiên cậu làm là liên hệ với bên phía viện nghiên cứu để dò hỏi tiến triển, biết được tuy rằng vẫn chưa tìm được người có độ xứng đôi thích hợp, nhưng hot search mang lại hiệu quả khá cao, rất nhiều Alpha chủ động đăng ký pheromone vào hệ thống.
Cậu thầm nghĩ: Hy vọng có thể mau chóng tìm được.
Tống Ngạn xuống giường đi đến sô pha nhỏ lấy quần áo, nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng gõ nhẹ.
Tạ Thần Vũ mơ hồ nghe được tiếng động bên trong, liền lại gần gõ cửa, hỏi: “Em dậy rồi à?”
Tống Ngạn đáp lời: “Em đang mặc quần áo.”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Anh có mua quần áo mới cho em.”
Tống Ngạn ngẩn ra, tiến lên mở cửa.
Tạ Thần Vũ đang tính đưa đồ qua, ánh mắt chợt ngừng lại.
Hai chân thon dài, trên người Tống Ngạn chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi trắng của anh, hai đoạn nút trên cùng còn chưa kịp cài, kết hợp với gương mặt lạnh lùng cấm dục, làm cho hô hấp của anh bỗng dưng dồn dập, đột nhiên ý thức được có lẽ anh rất thích loại hình thế này.
Tống Ngạn đặt hoàn toàn sự chú ý lên trên quần áo, cậu duỗi tay tiếp nhận, thấy anh vẫn không nhúc nhích, lúc này mới giương mắt lên nhìn anh.
Tạ Thần Vũ nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt, đưa quần áo cho cậu xong, liền săn sóc hỏi: “Anh mua quần lót với size bình thường, không có vấn đề gì đúng không?”
Tống Ngạn tạm thời vẫn chưa quen thảo luận về những đề tài thế này, chỉ liếc nhìn anh.
Tạ Thần Vũ có chút chịu không nổi, anh lập tức đóng cửa lại ngăn cản tầm mắt của mình. Anh cảm thấy nếu ở lâu thêm một chút nữa, có khi anh sẽ khiêng Tống Ngạn quăng lên giường luôn mất. Hai người mới vừa xác định quan hệ, anh vẫn chưa muốn cầm thú như vậy đâu.
Tống Ngạn không rõ đầu cua tai nheo gì, thấy anh hiểu chuyện rời đi như vậy rất hài lòng, thay quần áo xong liền đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian đó, Tạ Thần Vũ đã lấy lại bình tĩnh. Lúc này, thấy Tống Ngạn bước ra, anh liền khống chế bản thân không nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, tiến lên nắm lấy tay cậu.
Đầu tiên hai người sẽ đến nhà ăn dưới lầu để ăn một chút gì đó, sau đó mới cùng nhau đi đến bệnh viện.
Bên này cũng có không ít truyền thông, cũng may là đã bị bệnh viện ngăn ở bên ngoài.
Lúc này, Đậu Mính Mính đã tỉnh, đang nói chuyện phiếm với Tiểu Trình.
Như Tống Ngạn đã nghĩ, cậu vừa mới bước vào cửa, hai mắt của Đậu Mính Mính liền đỏ bừng lên.
“Ngạn Ngạn……” Đậu Mính Mính thấy Tống Ngạn ngồi ở mép giường, liền ôm chầm lấy Tống Ngạn bắt đầu khóc. Bởi vì quá suy yếu nên khóc đến mức muốn ngã ra giường.
Tống Ngạn đỡ Đậu Mính Mính nằm xuống, rút khăn giấy ra: “Được rồi, tôi đã không sao rồi.”
Đậu Mính Mính thút thít: “Nhưng, nhưng tớ vẫn cảm thấy rất sợ á.”
Tống Ngạn hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Đậu Mính Mính nghẹn ngào “Rồi” một tiếng.
Tống Ngạn tiếp tục hỏi: “Ăn cái gì?”
Đậu Mính Mính ngoan ngoãn trả lời, thấy Tống Ngạn lại hỏi sang vấn đề khác, liền tiếp tục ngoan ngoãn trả lời. Cứ như vậy liên tục mấy vấn đề, đừng nói là nước mắt, ngay cả hốc mắt cũng hết đỏ luôn rồi.
Tạ Thần Vũ ở bên cạnh nhìn thấy một màn này liền cảm thấy buồn cười, ngồi cùng hai người họ chưa được bao lâu, chợt nghe thấy có tiếng bước chân vội vàng từ xa tới. Rốt cuộc thì cha mẹ của Đậu Mính Mính ở tinh vực Ascension cũng đến đây rồi.
Bởi vì chênh lệch múi giờ, nên thời điểm xảy ra chuyện hai người vẫn còn đang ngủ. Đợi đến khi tỉnh dậy thấy được tin tức trên mạng, hai người mới như sét đánh ở giữa trời quang, liền vội vàng thu dọn đồ đạc chạy tới.
Tống Ngạn đã từng gặp mặt cha mẹ của Đậu Mính Mính vài lần, cũng khá quen thuộc, liền đứng dậy chào hỏi.
Suốt quãng đường đến đây nên biết chuyện gì thì cha mẹ Đậu Mính Mính cũng đã biết hết rồi, biết được lần này Tống Ngạn cửu tử nhất sinh, cũng biết được nhờ có đôi chồng chồng nhà Tống Ngạn nhờ vả công ty Tinh Thần, cho nên mới khiến người ta đăng tin giúp đỡ. Hai người thăm con xong, liền lập tức kéo tay đôi chồng chồng nhỏ bày tỏ lòng biết ơn.
Tống Ngạn nói câu không có việc gì, hàn huyên với hai người họ một hồi, không ở lại quấy rầy gia đình sum họp nữa. Tiểu Trình là bạn trên mạng vừa mới gặp lần đầu, đương nhiên cũng sẽ không ở lại, đi theo ra ngoài.
Ba người ra khỏi bệnh viện, đi đến khu vực ở sắp xếp cho dân bị nạn.
Vali của Tống Ngạn và Đậu Mính Mính ở trên phi thuyền đều đã được các nhân viên công tác thu thập lại, hiện vẫn còn đang được đặt ở bên đó. Tống Ngạn đến đó lấy vali, sẵn tiện cũng lấy về cho Đậu Mính Mính.
Ngay lúc này, cha mẹ của Đậu Mính Mính đã nhận được điện thoại đến từ viện nghiên cứu, biết được đã tìm thấy người xứng đôi với Đậu Mính Mính rồi.
Ngày đầu tiên lên đỉnh hot search, các tinh vực lớn và vô số các tinh cầu có người sinh sống khác, cho dù mỗi tòa thành thị chỉ có mười người thực hiện đăng ký, nhưng dần dần gom lại cũng sẽ biến thành một con số khổng lồ, huống hồ thực tế có khi còn hơn cả mười người.
Lần này quả thật rất may mắn, người xứng đôi kia cũng sinh sống ở quốc gia này, miễn được thời gian đi xử lý thị thực. Hơn nữa đối phương cũng ở tại tinh vực Tây Hà, nếu được thậm chí bọn họ có thể tập hợp với nhau trước, sau đó cùng đi đến viện nghiên cứu sau.
Tống Ngạn nghe xong tin tức này, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.
Đậu Mính Mính nằm ở trên giường tò mò hỏi: “Là người như thế nào ạ?”
Cha mẹ Đậu Mính Mính cười xoa đầu cậu: “Cha mẹ cũng không biết, chỉ biết độ xứng đôi của hai đứa là 87%.”
80 là đạt tiêu chuẩn, 87 là dư dả rồi.
Bước tiếp theo chính là làm kiểm tra, xem thử xem tư liệu sinh học của hai bên có xứng đôi hay không. Nếu cũng không có vấn đề gì thì có thể dùng pheromone của đối phương để phối thuốc thử. Rốt cuộc thì bọn họ cũng không cần phải lo lắng nữa, lo lắng rằng sẽ có thể mất đi con trai bất cứ khi nào.
Tống Ngạn nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của cha mẹ Đậu Mính Mính có chút không thích hợp, có lẽ là đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, liền lôi kéo Tạ Thần Vũ rời đi.
Tiểu Trình thấy chuyện cũng đã được giải quyết xong rồi, liền hiểu chuyện mà không ở lại làm bóng đèn nữa, rời khỏi bệnh viện đi hội hợp với các đồng nghiệp.
Tống Ngạn nhìn bóng dáng dần đi xa của hắn, nói với Tạ Thần Vũ: “Liệu anh ta có để ý đến chuyện này không?”
Tạ Thần Vũ nhướng mày: “Em muốn nghe lời nói thật không?”
Tống Ngạn đã hiểu, một tên già đời có kinh nghiệm muôn màu muôn vẻ về chuyện tình cảm, tám phần là không muốn nghĩ tới chuyện lâu dài rồi, quả nhiên là Đậu Mính Mính có thể chất thu hút cặn bã.
Tạ Thần Vũ nhìn sắc mặt của cậu, bèn cười bổ sung: “Nhưng ít nhất thì chuyện tình nào của cậu ta cũng đều là dễ đến dễ đi, lời nói ra luôn luôn có trách nhiệm. Cho dù sau này hai người họ có chia tay, chắc chắn cũng không phải là vì pheromone.”
Tống Ngạn chợt nhớ đến Tiểu Trình đã từng đi tìm phi thuyền để xin được hỗ trợ cứu viện, bèn “Ừ” một tiếng.
Hai người ngồi xe về tới khách sạn.
Bởi vì buổi chiều ngủ quá no đủ, nên hiện tại hai người đều không cảm thấy mệt, cả hai cùng ngồi ở trên ban công nói chuyện phiếm.
Tống Ngạn nhớ tới một sự kiện: “Lúc xảy ra chuyện anh đang ở tinh vực Tây Hà ư?”
Tạ Thần Vũ nói: “Công ty anh đang tổ chức team building.”
Tống Ngạn hoài nghi: “Khéo vậy sao, tổ chức team building ngay đúng chỗ này?”
Tạ Thần Vũ bình tĩnh gật đầu.
Tống Ngạn nhìn anh: “Em cho anh một cơ hội nữa để nói.”
Tạ Thần Vũ nhanh chóng tự hỏi bản thân xong, liền quyết định chọn nói thật, tiện thể nói thêm: “Hai người các em đã đặt khách sạn ở tinh cầu Vĩ Tuyết và cũng mua cả vé trượt tuyết luôn rồi đúng không? Đậu Mính Mính đi không được, để anh đi với em.”
Tống Ngạn cảm thấy cũng được.
Nhưng hiện giờ hai người đang bị truyền thông nhìn chằm chằm, lên phi thuyền của Tinh Thần cũng không tiện. Tống Ngạn liền mở máy truyền tin ra tìm kiếm vé, phát hiện buổi sáng ngày mai có một chuyến bay.
Sau khi tình trạng ổn định, Đậu Mính Mính sẽ phải chuyển đến viện nghiên cứu, có cha mẹ ở bên cạnh rồi sẽ không cần đến hai người họ nữa. Hai người thương lượng với nhau xong, quyết định sáng mai sẽ chào tạm biệt Đậu Mính Mính, sau đó xuất phát đi đến tinh cầu Vĩ Tuyết.
Hai người vừa mới mua vé, cảnh sát liền tìm tới cửa để thực hiện ghi chép.
Vốn dĩ ban ngày cảnh sát đã phải tìm đến hai người họ rồi, nhưng tất cả đều biết được đôi chồng chồng này vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, bạn bè thì lại đang nằm ở trong bệnh viện, cần phải có thời gian để điều chỉnh lại tâm tình, vì vậy nên mới thông cảm mà kéo dài cho tới hiện tại.
Sau khi cẩn thận hỏi han từng chi tiết tình huống, bọn họ bảo Tống Ngạn ký tên, đoạn nói: “Chúng tôi đã có được lịch sử chuyển khoản rồi, chờ kiểm tra đối chiếu xong xuôi chúng tôi sẽ trả lại đủ số tiền cho cậu, có lẽ là trong vòng một hai ngày.”
Tống Ngạn “Dạ vâng”, bày ra dáng vẻ của một cậu sinh viên ngoan ngoãn tiễn bọn họ đi ra ngoài cửa. Nghĩ đến ngày mai còn phải rời giường sớm, cậu liền thu thập hành lý, trả lại Tạ Thần Vũ bộ quần áo mà anh đã cho mượn.
Lúc ấy, sau khi xuống phi thuyền, Tạ Thần Vũ đã bảo đám người Tinh Thần lấy một chiếc vali cho anh, đồ vật cũng không nhiều, hoàn toàn có thể chứa được hai món quần áo kia. Nhưng, anh nhìn chiếc áo sơ mi trắng trong tay Tống Ngạn, có chút tâm tư nhỏ về cái này, bèn ra vẻ tự nhiên mà nói: “Quần đưa anh, còn áo sơ mi thì cứ để ở chỗ em đi. Nếu em không cẩn thận làm bẩn đồ ngủ, em có thể mặc nó bất cứ lúc nào.”
Tống Ngạn cảm thấy cũng đúng, cậu không nghĩ nhiều nữa, mang áo sơ mi quay về phòng.
Dựa theo kế hoạch, hôm sau hai người liền đến bệnh viện nói lời tạm biệt, cùng nhau bước lên phi thuyền.
Thời điểm đến tinh cầu Vĩ Tuyết là đã vào buổi tối, bên này sân trượt tuyết rất nổi tiếng, khách sạn rất nhiều. Tống Ngạn cũng đặt một phòng dạng căn hộ, hai người ai ở phòng người nấy, tự quay về sửa soạn rửa mặt.
Tạ Thần Vũ đã điều tra các hạng mục xung quanh đây rồi, anh muốn tìm Tống Ngạn để cùng nhau thương lượng. Nhưng khi thấy được bộ đồ ngủ cậu đang mặc trên người, anh liền theo bản năng mà nhìn về phía chiếc vali đang mở rộng của cậu.
Động tác này có chút rõ ràng, Tống Ngạn liền theo tầm mắt của anh nhìn qua, thấy được chiếc áo sơ mi trắng đang được đặt ở bên ngoài cùng. Cậu nhịn không được ngẩn ra, bộ não nhanh chóng xoay chuyển các chi tiết một lần, cuối cùng liền phát hiện đúng là có gì đó không thích hợp.
Tạ Thần Vũ thu hồi ánh mắt nhìn về phía cậu, thấy cậu đang híp mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Hai người không tiếng động mà nhìn nhau vài giây, dường như là đồng thời mở miệng.
Tống Ngạn nói: “Tạ Thần Vũ, có phải anh……”
Tạ Thần Vũ nói: “Anh không có.”
Tình cảnh này lại trùng hợp với một hình ảnh nào đó trong quá khứ, Tống Ngạn hỏi: “Anh chắc chứ?”
Tạ Thần Vũ lập tức bày ra dáng vẻ nho nhã: “Đương nhiên rồi, anh chỉ nhìn bâng quơ mà thôi. Anh muốn hiểu biết thêm một chút phong cách mặc quần áo của em, miễn cho sau này mua phải loại quần áo mà em không thích.”
Tống Ngạn nhìn anh một hồi, bèn gật đầu, lặng im hai giây rồi nói: “Em cảm thấy chúng ta vừa mới ở bên nhau, nếu phát triển quá nhanh, sẽ khiến em không thể thích ứng được.”
Tạ Thần Vũ cười xoa nhẹ đầu cậu, săn sóc mà nói: “Anh biết, hết thảy đều nghe theo cảm xúc của em. Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Tống Ngạn lại nhìn anh, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Anh tìm em có chuyện gì?”
Tạ Thần Vũ liền mở màn hình lên cho cậu xem: “À, anh muốn cho em xem các hạng mục bên này.”
Tống Ngạn đã trải chăn xong rồi, liền nói: “Vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, chờ em chút, em sửa soạn cái đã.”
Tạ Thần Vũ vừa rời đi, cậu liền đóng cửa lại, cầm chiếc áo sơ mi trắng kia lên.
Tạ Thần Vũ đang uống nước ở trong phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn thoáng qua, lập tức liền đối diện với dáng vẻ lúc này của Tống Ngạn. Anh phải dùng toàn bộ ý chí và sức lực mới có thể thuận lợi nuốt được ngụm nước trong miệng xuống, chợt cảm thấy bị nghẹn đến mức ngực phát đau.
Tống Ngạn làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt có chút cứng đờ của Tạ Thần Vũ, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, lạnh lùng nhìn về phía anh nói: “Chồng à, em tin là anh không có, nhưng anh nhất định phải nhớ những lời mà anh đã nói nha.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Đừng hỏi, chỉ muốn hối hận thôi.
============
*Đừng hỏi, chỉ cần/muốn/hỏi XXX (别问,问就是 XXX): là một dạng mẫu câu thông dụng trên mạng.
Độ xứng đôi cao quá, dường như chỉ một ánh mắt thôi là hiểu được ý của nhau rồi:)))))) vừa có lợi mà cũng vừa có hại
xem anh giấu kiểu gì =)))))
À liệu Đậu Mính Mính với Tiểu Trình có thành đôi với nhau được không?