Thành phố này có độ ấm thích hợp, tuy đã vào đông nhưng cũng không quá lạnh.
Cây cối bên ngoài cửa sổ vẫn tươi xanh ngập tràn sức sống. Từ chỗ ngồi nhìn ra, tuy phong cảnh không mấy đẹp đẽ nhưng vẫn hợp lòng người.
Chỉ tiếc hiện tại không người thưởng thức.
Đậu Mính Mính mà đã kể chuyện yêu đương thì sẽ không dừng lại được. Cậu hận không thể mang hết toàn bộ những chi tiết nhỏ nhặt nhất đem ra chiêu cáo thiên hạ, để mọi người có thể cảm nhận được hết tất cả nỗi niềm vui sướng trong lòng cậu lúc bấy giờ.
Người khác vui sướng hay không Tống Ngạn không biết, nhưng chắc chắn Tạ Thần Vũ chẳng vui chẳng sướng gì rồi.
Tống Ngạn an tĩnh cúi đầu ăn cơm, vừa nghe vừa quan sát Tạ Thần Vũ.
Hai phút sau, Tạ Thần Vũ theo bản năng uống một ngụm sữa bò.
Năm phút qua đi, lọ sữa bò kia chỉ còn lại một phần ba.
Nhưng dù vậy vị học sinh xuất sắc này đâu dễ lật mặt. Toàn bộ quá trình, Tạ Thần Vũ đều tung ra dáng vẻ dịu dàng hòa nhã, thậm chí còn thân thiện mà ừ ừ hai tiếng, nói chen vào một vài câu, không để Đậu Mính Mính diễn kịch một mình.
Đậu Mính Mính lập tức càng nói càng hăng, ngay cả những chuyện vặt trong mấy tháng trước cũng mang ra nói.
“Đúng rồi, không phải trong giới thực tế ảo có vòng đu quay tình yêu sao? Vừa mới ra mắt là chúng tôi đi ngồi ngay,” Đậu Mính Mính cười ngọt ngào, “Chúng tôi mặc ấm trà và chén trà á. Anh có biết như vậy có nghĩa là gì không?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Là bên em trọn đời.”
Đậu Mính Mính kích động: “Oa, anh thật có hiểu biết nha!”
Tạ Thần Vũ khiêm tốn: “Cũng tạm thôi.”
Anh mỉm cười cầm lấy lọ nước trái cây nãy giờ vẫn nằm yên không nhúc nhích trên bàn, mở nắp đẩy về phía Đậu Mính Mính, “Nói cũng lâu rồi, bổ sung chút nước đi.”
Đậu Mính Mính liền nghe lời, cầm lấy uống hai ngụm, cuối cùng thì thuyết luận yêu đương mãi vẫn không thấy điểm dừng cũng dừng được một chút rồi.
Tống Ngạn: “……”
Chịu thua rồi, tâm phục khẩu phục luôn.
Nhà ăn người đến người đi, phần lớn các nhóm học sinh đi ngang qua bàn của bọn họ đều nhịn không được mà ngoái đầu nhìn sang.
Dù sao thì Tống Ngạn cũng có một chút nổi tiếng trong trường.
Nguyên nhân chính là vì gương mặt đẹp, tính tình cũng tốt, ra vào đều ngồi siêu xe, khiến mọi người không chú ý cũng khó.
Đáng tiếc Tống Ngạn tương đối hướng nội, cũng không thích nói chuyện với nhiều người. Hơn nữa nghe đâu cậu đã kết hôn và đối tượng kết hôn của cậu có độ xứng đôi lên đến 99%, một đám người nghe xong liền chùn bước.
Thế nhưng cái “chùn bước” này cũng có giới hạn.
Cho tới nay Tống Ngạn vẫn luôn một mình. Ông chồng giám đốc trong truyền thuyết kia chỉ lộ mặt vào ngày khai giảng, từ đó đến nay chẳng xuất hiện thêm một lần nào. Thế nên dần dần có đủ loại suy đoán được dâng lên.
Ví dụ như: Tống Ngạn thuê vị giám đốc kia là để chắn người theo đuổi, cái gọi là kết hôn và độ xứng đôi 99% đều là giả dối hư ảo.
Ví dụ như: Kẻ có tiền luôn luôn lăng nhăng, vị giám đốc kia đã không ở tinh cầu Bá Đích này từ lâu rồi, căn bản chẳng quan tâm gì đến Tống Ngạn.
Có suy đoán còn ác độc hơn, nói rằng: Thật ra hai người đã ly hôn từ lâu rồi, hoặc nói: Tống Ngạn là con giáp thứ mười ba được người ta bao nuôi mà thôi.
Những lời này Tống Ngạn đã từng nghe qua rồi.
Nhưng cậu rất ít khi quan tâm đến sự việc bên ngoài, huống hồ cậu cũng đã từng nghe thấy những lời ác ý hơn như này nhiều, một chút lời đồn này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu. Vì vậy, Tống Ngạn vẫn làm như không nghe không thấy, vẫn làm theo ý mình.
Một bên không muốn sáng tỏ, một bên thì lại tin tưởng một cách vô căn cứ.
Dần dần những người bị suy đoán bao nuôi kia tẩy não càng lúc càng tin suy đoán này là đúng. Ai ngờ hôm nay lại gặp được vị giám đốc trong truyền thuyết kia.
Trong đó có vài người chưa chắc chắn, còn cố ý nhấp vào bài đăng suy đoán kia để đối chứng, phát hiện là cùng một người, liền tò mò mà nhìn thêm vài lần.
Vị giám đốc trẻ tuổi mặc một chiếc áo khoác hợp thời, gương mặt đẹp trai, tính tình ôn hòa nhã nhặn, ngón tay mang cùng một kiểu nhẫn với Tống Ngạn, sóng vai ngồi cùng với Tống Ngạn trên băng ghế dài, nhìn xứng đôi cực.
Có một vài người thì lại cho rằng hai người vẫn đang diễn kịch.
Có một vài người thì bỗng dưng lật mặt, nghĩ thầm: Khó trách Tống Ngạn lại chướng mắt các Alpha trong trường. Quả nhiên, vị giám đốc này rất có sức hấp dẫn. À mà đúng là Tống Ngạn ở trước mặt chồng với khi bình thường chẳng giống nhau nha. Tiêu chuẩn kép nha, thật ngọt ngào.
Vị giám đốc đang được mọi người âm thầm đánh giá kia vẫn đang ngồi thẳng lưng, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười khéo léo, nhưng trong lòng thì lại hận không thể cho nổ bay cả nhà ăn này, sau đó về công ty đập cấp dưới một trận.
Đúng vậy, là hối hận. Vì sao mình lại cảm thấy mấy tên cuồng yêu đương này dễ nói chuyện mà chạy tới đây cùng với bọn họ vậy trời?
Không nên liên hệ với Tống Ngạn, nên tự lực cánh sinh mà lẳng lặng đến nhà ăn tìm người, sau đó lại lẳng lặng nhìn một cái rồi về.
Hoặc là căn bản hôm nay chẳng nên tới làm gì, rõ ràng đã cảm thấy là suy nghĩ nhiều rồi, vì cớ gì còn muốn làm thêm chuyện thừa thãi này?
Còn nữa, cuồng yêu đương nói gì mà nói lắm thế? Cắt ngang không có tác dụng, nước trái cây cũng chẳng rót được đầy miệng, mới vừa uống xong hai ngụm liền gấp gáp mà tiếp tục diễn biến câu chuyện nữa rồi.
Tạ Thần Vũ mỉm cười nhìn Đậu Mính Mính, nghĩ thầm: Không thể để hôm nay trở nên vô ích được, lát nữa mình sẽ làm bộ hỏi vài ba câu, bằng không tiền mất tật mang luôn mất.
Đáng tiếc nguyện vọng của anh không thành.
Bởi vì Tống Ngạn ăn cơm xong, quay đầu nhìn anh, quyết định ra tay cứu giúp.
“Chồng ơi, em ăn no rồi,” Tống Ngạn hỏi nhỏ, “Khi nào chúng ta quay về vậy ạ?”
*Giải thích một chút: anh công tính đến trường thám thính xem bình thường Tống Ngạn như thế nào ở trường học, gặp Đậu Mính Mính để tiện dò hỏi, ai dè bị Mính Mính làm cho 1 tràng, dù sao cũng lỡ rồi nên quyết tâm hỏi cho bằng được, nhưng… không thành:))
Hai người trên bàn đều đồng loạt nhìn về phía cậu.
Ngay sau đó, Đậu Mính Mính như chợt nhận ra điều gì, nháy mắt liền hiểu được nguyên nhân dẫn đến biến đổi trạng thái của Tống Ngạn lúc bấy giờ.
Đứng ở góc độ của Tống Ngạn mà nhìn, thì vất vả lắm chồng mình mới tới trường học tìm mình, thế mà lại trò chuyện không dứt với cậu bạn thân, hoàn toàn bỏ mình sang một bên. Điều này có nghĩa là gì? Là rất rất kỳ cục luôn á!
Đậu Mính Mính rất thấu hiểu chuyện này có bao nhiêu bực bội khó chịu.
Mình tuyệt đối không được để Tống Ngạn chán ghét mình, tuyệt đối không được ở lại làm bóng đèn!
Vì thế Đậu Mính Mính liền đứng dậy, cầm lấy khay cơm mà cậu vẫn chưa động vào: “Bỗng dưng tớ nhớ mình có chuyện gấp, không ăn cùng với hai người được. Để tớ nhờ bọn họ gói thức ăn lại, hai người từ từ ăn nha.” Nói xong liền quay đầu đi, vô cùng dứt khoát.
Tạ Thần Vũ: “……”
Ngay lập tức trên băng ghế dài chỉ còn đôi chồng chồng nhỏ.
Tống Ngạn nhìn thanh niên văn vẻ vẫn không động đũa, liền bày ra vẻ mặt ngây thơ trong sáng: “Anh có ăn nữa không?”
Tạ Thần Vũ bướng bỉnh: “Ăn.”
Tống Ngạn liền đi rót một ít nước trái cây, vừa uống vừa chờ anh ăn. Trong khoảng thời gian đó, Đậu Mính Mính đã gửi một đoạn tin nhắn xin lỗi qua, Tống Ngạn bèn trả lời ngắn gọn vài câu xem như không có gì.
Tạ Thần Vũ nghẹn một bụng hỏa, nhưng dáng ăn thì lại không hề hung ác, thậm chí còn có chút cảnh đẹp ý vui.
Tống Ngạn lại chịu thua tên này rồi. Cậu kiên nhẫn chờ Tạ Thần Vũ ăn xong, ngoan ngoãn đi theo anh rời khỏi nhà ăn, lên xe về nhà.
Vừa mới bước vào cửa, Tống Ngạn liền thay đổi sắc mặt, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Tạ Thần Vũ, vẻ mặt cảnh giác.
Tạ Thần Vũ vừa thấy liền nhớ tới dáng vẻ thỏ con hồi mới gặp mặt, bèn nói: “Tôi nói rồi. Tôi không có hứng thú với loại hình như cậu. Nếu tôi có ý với cậu, tôi sẽ không chuyển đến nơi khác làm gì.”
Tống Ngạn ngẩn người, vẻ mặt lập tức dịu xuống, cậu hỏi: “Vậy nên anh mới tự soạn ra một người trong lòng?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không có, ai nói với cậu là giả?”
Tống Ngạn trừng mắt: Đến mức này rồi anh còn muốn diễn?
Tạ Thần Vũ phải diễn chứ.
Anh cảm thấy chuyện tự tạo một ánh trăng sáng trong lòng rất ngu rất ngốc, bèn nhất quyết không chịu thừa nhận.
Tạ Thần Vũ liền chuyển sang một cách nói khác, nâng cao luận điểm ban đầu: “Tôi lo lắng quan hệ hợp tác giữa hai chúng ta bị biến chất, nên mới thẳng thắn nói là tôi đã có người mà tôi yêu thích. Thế nhưng tôi lại lo lắng nói thông tin thật của em ấy ra sẽ không được an toàn, muốn bảo vệ em ấy thật tốt, cho nên mới tùy tiện tạo nên một người. Cái tên Elizabeth và mấy câu chuyện kia đều là gạt cậu, tôi thật lòng xin lỗi.”
Tống Ngạn rất muốn vỗ tay cho tên này.
Có thể đạt đến trình độ chết mà vẫn sĩ diện này, đúng là chẳng dễ dàng.
Dù sao cậu cũng không muốn phá vỡ tình trạng trước mắt, quyết định phối hợp: “Ra vậy……”
Cậu vừa cảm động vừa có chút hối hận nói: “Sao lúc ấy tôi không nghĩ ra được nhỉ? Nếu sau này anh thật sự có ý với tôi, vậy không phải anh Cương Tử nhà tôi sẽ nguy hiểm sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Yên tâm, tôi không có ý với cậu đâu, tôi đã có người tôi yêu thích rồi.”
Anh nhanh chóng đảo qua một vòng tư liệu sống trong đầu, ánh mắt bỗng dưng dịu dàng: “Dường như tôi chưa nói với cậu bất kỳ chuyện gì về em ấy. Em ấy không giống với Elizabeth mà tôi đã soạn ra. Em ấy không hào phóng và cũng chẳng lịch lãm, nói trắng ra là một người không dễ tiếp cận, nhưng em ấy mạnh miệng mềm lòng, ai đối xử tốt với em ấy, em ấy đều nhớ rất rõ.”
Tạ Thần Vũ không thể nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này, nhưng Tống Ngạn lại thấy rất rõ. Cậu không nhịn được ngẩn người.
Cậu chưa từng thấy dáng vẻ này của thanh niên văn vẻ. Trước kia tuy cũng diễn tình sâu nghĩa nặng lay động lòng người, nhưng lại giống như một đóa hoa trang trí vậy, chỉ thấy hay thấy đẹp, không đọng lại gì. Không giống như bây giờ, vừa tươi vui vừa toát ra sự mềm mại.
Vốn dĩ cậu tưởng rằng cái gọi là người trong lòng là giả, nhưng có vẻ như là thật rồi. Dù sao thì người có tâm và kẻ vô tâm cũng khác nhau mà.
Cậu thật lòng nói: “Phải không? Vậy chúc hai người hạnh phúc nhé.”
Tạ Thần Vũ cảm giác được cơn nóng và uất ức trong lòng đã bay đi không còn một mảnh, liền cười nói: “Sẽ hạnh phúc.”
Tống Ngạn liền chuyển sang câu chuyện khác: “Vậy thì anh mượn các câu chuyện từ ai?”
Tạ Thần Vũ không biết cấp dưới đã bịa những gì với người ta, đương nhiên sẽ không nói thật: “Thật ra tôi cũng không thân với những người đó lắm. Tôi lấy các mẩu chuyện từ rất nhiều người, những chuyện đã kể với cậu đều không phải xuất từ một người. Lần này người tôi mượn là bạn của bạn của tôi, chúng tôi chỉ mới gặp nhau được ba bốn lần. Đương lúc ăn cơm, người bạn này kể những câu chuyện yêu đương trên mạng của cậu ta cho tôi nghe, vì vậy tôi mới dùng. Không ngờ lại trùng hợp đến mức đối tượng yêu đương qua mạng của cậu ta lại là Đậu Mính Mính.”
Tống Ngạn hỏi: “Vậy người đó đang làm gì?”
Tạ Thần Vũ liền đáp: “Chỉ là nhân viên văn phòng bình thường.”
Tống Ngạn tiếp tục hỏi: “Nhân phẩm thế nào?”
Tạ Thần Vũ ngẫm lại mấy đoạn tình cảm phong phú của cấp dưới nhà mình, nghĩ thầm: Thôi không thể lừa người ta được, bèn ăn ngay nói thật: “Nghe nói về năng lực công việc thì không chọn cậu ta không được, về phương diện tình cảm thì…… Tôi nghe nói trước kia đã từng yêu đương không ít.”
Tống Ngạn “Ồ” một tiếng, hoàn toàn không ngoài ý muốn: Quả nhiên thể chất thu hút cặn bã của Đậu Mính Mính rất linh.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Cậu tính nói lại với bạn cậu sao?”
Tống Ngạn cảm thấy không cần. Một là nói cũng vô dụng, hai là hiện tại Đậu Mính Mính rất vui vẻ, thôi thì cứ như vậy đi.
Nhưng không thể nói thẳng vậy được, cậu liền trưng ra cặp mắt của một nhóc cuồng yêu đương: “Không cần nha, tôi cảm thấy rất có thể lần này hai người họ đã gặp được đúng người rồi. Nghe thế nào cũng thấy rất ngọt, đúng không?”
Tạ Thần Vũ chẳng muốn nhớ lại mấy câu chuyện tình yêu kia chút nào, bèn gật đầu: “Được rồi, thu dọn đồ đạc đi thôi.”
Tống Ngạn ngoan ngoãn đáp lời, từ trong phòng ngủ kéo một chiếc vali nhỏ ra.
Tạ Thần Vũ liền bước tới nhận vali, cùng cậu đi ra bến cảng, bay về tinh cầu Đế Đô.
Từ nơi này đến tinh cầu Đế Đô mất khoảng mười tiếng đồng hồ.
Gần đây, Tống Ngạn đang trong kỳ thi, nên cậu đã nói trước với đồng đội là trong khoảng thời gian này sẽ không online. Cuối cùng thì hôm nay cũng thoát khỏi kì thi rồi, cậu liền thả lỏng mà nằm ổ trong khoang thuyền xem một bộ phim điện ảnh đang hot.
Tạ Thần Vũ quét mắt nhìn cậu, xoay người vào phòng làm việc, gọi cấp dưới vào mạng thực tế ảo.
Cấp dưới đến rất nhanh: “Lô sếp, chuyện gì vậy ạ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Mở phòng vật nhau một trận đi.”
Cấp dưới ngẩn ra: “……Dạ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đừng hỏi, đánh xong rồi nói.”
Cấp dưới ngoan ngoãn theo sếp vào phòng, sau đó bị sếp hung hăng đập cho một trận, vẻ mặt vô cùng hoang mang: “Có có có chuyện gì vậy sếp?”
Tạ Thần Vũ hoàn toàn thoải mái, lên tiếng phê bình: “Thu thập tin tức không đạt tiêu chuẩn.”
Anh bỏ qua quá trình lịch sử đen tối kia, chỉ tường thuật một số chuyện: “Tôi đi tìm Tống Ngạn, nghe thấy bạn của cậu ta đang yêu đương qua mạng.”
Cấp dưới nghe xong liền hiểu: “Thế đối tượng yêu đương qua mạng của cậu bạn đó là em ạ? Không có khả năng, địa chỉ IP của cậu ấy đâu ở tinh cầu Bá Đích đâu, em đã điều tra rồi.”
Nhưng sếp đã nói thế này ắt hẳn sẽ không nhầm. Cấp dưới nhanh chóng ý thức được chuyện gì đó, bèn khiếp sợ nói: “Cậu ấy tạo địa chỉ IP tạm thời?”
Tạ Thần Vũ nói: “Biết sai ở đâu chưa?”
Cấp dưới nói: “Biết rồi ạ, là khinh địch.”
Cấp dưới không ngờ một bé chim non ngây thơ hồn nhiên không biết sự đời lại lập ra một địa chỉ IP tạm thời như vậy. Không những vậy còn không nháy mắt mà báo một địa chỉ IP giả, khiến anh cảm thấy đối tượng thật lòng chia sẻ địa chỉ IP nên cũng tin theo.
Cấp dưới nhịn không được hỏi: “Vậy trong thế giới thật, cậu ấy có tính cách thế nào ạ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không khác mấy với những gì cậu biết.”
Anh nói sơ qua tình trạng của Đậu Mính Mính, bao gồm cả chứng khuyết tật pheromone, cuối cùng cho lời khuyên: “Nếu sau này hai cậu có chia tay, nhớ ôn hòa với người ta một chút, đừng kích thích người ta.”
Lúc này cấp dưới đã cứng cả người. Hắn không ngờ mình chỉ yêu đương qua mạng thôi cũng có thể lấy được mạng người. Cấp dưới yên lặng vài giây, kế đó nói: “Vậy em đi đăng ký pheromone, đưa thông tin vào cơ sở dữ liệu lưu trữ, chắc bên phía cậu ấy sẽ thấy được những thông tin này nhỉ?”
Tạ Thần Vũ “Ừ” một tiếng.
Đuổi cấp dưới đi xong, Tạ Thần Vũ nhìn sang tab Bạn Tốt, đồng đội vẫn như cũ không online, cảm thấy nhàm chán nên cũng off luôn.
Thời điểm phi thuyền bay đến tinh cầu Đế Đô là vào sáng sớm, nhà họ Tạ đang cùng nhau dùng bữa sáng. Tạ gia chủ thấy hai người về rất hài lòng, cười hỏi hai người có ăn sáng luôn không.
Tạ Thần Vũ xua tay: “Dạ không ạ.”
Với đồng hồ sinh học của hai người thì hiện tại đang là lúc đêm khuya, đang chênh lệch múi giờ.
Cứ tới định kỳ là biệt thự bên kia sẽ được tiến hành dọn dẹp một lần, nên có thể vào ở bất cứ lúc nào. Hai người liền quay về biệt thự hôn nhân ngủ một giấc, kế đó mới ngồi dậy ăn.
Lần này, Tạ gia chủ thúc giục hai người trở về: Một là hai người cứ bay bay bên ngoài, hiếm khi ở chung với người trong nhà. Hai là một lão già trong gia tộc muốn tổ chức lễ mừng thọ 300 tuổi, muốn làm thật lớn nên trên cơ bản mời được ai là cứ mời.
Tạ gia chủ nghĩ: Hai đứa nhỏ rất hiếm khi giao tiếp qua lại với người ở tinh cầu Đế Đô, chi bằng nhân cơ hội này cho bọn nhỏ gặp gỡ nhiều người hơn đi.
Đôi chồng chồng giả tạo không có hứng thú với mấy chuyện này, nhưng Tạ gia chủ vẫn cứ kiên trì, hai người đành phải thay lễ phục đi theo.
Với địa vị của nhà họ Tạ, dường như hai người vừa xuất hiện là liền biến thành tiêu điểm.
Mọi người nhìn đôi Alpha Omega với gương mặt không hề tầm thường đứng bên cạnh Tạ gia chủ, liền có chút tò mò mà dò hỏi bạn bè xung quanh, ngay sau đó liền nhận ra thân phận của hai người họ. Vì thế mà chuyện di chúc nhà họ Tống và độ xứng đôi 99% năm đó lại nhanh chóng được truyền đi khắp bữa tiệc.
Tống Ngạn vẫn theo thói quen không muốn tiếp xúc nhiều người, cậu xích lại gần bên cạnh Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ nhìn đám người kéo nhau đến chào hỏi, bèn nắm tay cậu kéo về phía sau, mỉm cười đối phó. Thế nhưng sau đó trong lòng lại có chút không được tự nhiên.
Không biết có phải là vì lời nói dối của anh đã bị bại lộ hay là vì thời gian dài không diễn kịch, mà bàn tay của anh lúc này lại nóng đến lạ, chỉ muốn nhanh chóng buông tay, thoát khỏi lòng bàn tay cậu.
Tống Ngạn cũng không muốn nắm tay với thanh niên văn vẻ này, cậu nghĩ thầm: Có thể là lần trước ánh mắt của anh ta quá thật, nên để tránh hiềm nghi, mình phải nhanh chóng tách ra.
Đôi chồng chồng giả tạo liền nhất trí chọn một nơi ít người qua lại, sau đó Tạ Thần Vũ đi lấy thức ăn, hai người vừa ăn vừa liếc mắt đưa tình nói chuyện phiếm với đối phương.
Mọi người đứng từ xa nhìn qua, cảm giác bầu không khí này không thể chứa được người thứ ba, đành hiểu chuyện mà không lại gần quấy rầy hai người họ nữa.
“Không hổ danh là độ xứng đôi 99%, nhìn xem, một đôi người đẹp.”
“Kết hôn được bao lâu rồi nhỉ? Thế mà vẫn còn yêu đương cuồng nhiệt lắm nha, thật khiến người ta hâm mộ.”
“Nghĩ lại thì……chắc cũng gần hai năm rồi nhỉ? Cảm giác ngày thường rất hiếm khi nhìn thấy bọn họ, hình như tết năm ngoái có gặp được một lần.”
“Hình như mấy tháng nữa mới được hai năm, tôi nghe chủ tịch Tạ nói cậu ba Tạ cố ý cùng người ta đi học đại học ở bên ngoài ý. Hơn nữa mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều đi du lịch tình nhân, trải qua thế giới hai người, cho nên rất ít khi xuất hiện ở bên này.”
“Ây dà…… Thật tốt, hôm nay lại tin tưởng tình yêu một ngày!”
Đôi chồng chồng giả tạo bận rộn diễn cả một đêm, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người chung quanh, thành công lui thân về biệt thự.
Bên ngoài lưu truyền câu chuyện tình yêu của hai người họ, nhưng hai người thì lại có thể ủ ở trong biệt thự được bao nhiêu hay bấy nhiêu, khiến Tạ gia chủ nhìn thấy mà muốn cạn lời, đành phải chiều theo ý hai người họ.
Vì thế hai người liền giống với hầu hết các cư dân mạng, phần lớn thời gian đều sống trên mạng thực tế ảo. Cách hai cánh cửa, hai bên cũng chẳng nhìn thấy tình huống lên mạng của đối phương, chung sống hòa bình.
Ngoại trừ công ty lính đánh thuê ra, Tạ Thần Vũ vẫn còn những công việc hái ra tiền khác. Lúc này cũng sắp đến tết, công việc của anh càng lúc càng nhiều, tham gia không ít bữa tiệc hội họp. Thế nhưng dù bận đến mấy anh cũng dành ra chút thời gian để cùng đồng đội nói chuyện phiếm.
Tống Ngạn cũng biết anh bận, không muốn tăng thêm lượng công việc cho anh, tạm thời ngừng các bài giảng lại. Hai người chỉ mở phòng đấu cơ giáp hoặc phi thuyền, hoặc là đi dạo thị trường nguyên thạch, hoặc là không làm gì cả, tìm một chỗ ngồi nói chuyện phiếm.
Tống Ngạn tính ngày nghỉ tết xong, hôm nay liền liên hệ Du Kình, bảo người trong căn cứ tìm một chiếc vòng cổ trong phòng ngủ của cậu, mang đi bảo dưỡng một chút, sau đó gửi qua cho đồng đội.
Đám người Du Kình chớp mắt: “Lại tặng quà à?”
Tống Ngạn nói: “Quà mừng năm mới.”
Ngay lập tức cả đám liền chua lè, u oán đầy mặt: “Tốt quá ha, chúng ta còn không có……”
Tống Ngạn lạnh lùng cắt ngang: “Mấy người đã từng có rồi.”
Đám người liền sửng sốt, lúc này mới chợt nhớ lại.
Năm đó, khi Tống Ngạn vẫn còn ở nông thôn, cậu có gửi tặng cho bọn họ một ít quà mừng năm mới. Chỉ là nhiều năm trôi qua, mọi người đã xem nhau như người trong nhà, không còn tặng tới tặng lui như vậy nữa.
Thế nhưng vẫn chua: “Hình như đây là chiếc vòng cổ trước kia cậu tự làm mà đúng không?”
Tống Ngạn “Ừ” một tiếng.
Đám người Du Kình thấy dáng vẻ không có việc gì của cậu, bèn nghĩ: Thật ra chúng ta cũng nhận được không ít quà tự tay làm của Tống Ngạn rồi mà, nháy mắt liền bình tĩnh.
Kết quả lần này hai người đều nghĩ và làm giống nhau.
Ngày đón năm mới hôm đó, cả hai đều nhận được tin tức, biết được đối phương lại tặng quà cho mình.
Tạ Thần Vũ rất muốn tự mình xé mở món quà, nhưng anh gấp gáp chờ không được muốn biết bên trong là cái gì, bèn bảo tâm phúc mở ra giùm, phát hiện bên trong là một chiếc vòng cổ.
Tâm phúc hâm mộ muốn chết: “Lại là đá quý, bạn trên mạng của em cũng tặng em một cái y vậy được không?…… Ê khoan đã!”
Tâm phúc cúi đầu nhìn kỹ: “Sếp, hình như là tự tay cậu ấy làm nha! Sếp nhìn xem, tay nghề thủ công bình thường, kém xa cái trước nhiều lắm.”
Tạ Thần Vũ liền gọi video, quan sát chiếc vòng cổ kia, nghe vậy bèn không vui nói: “Gì mà bình thường? Chỉ là cậu ấy vẫn chưa thành thạo mà thôi, chắc chắn sau này sẽ làm tốt hơn nữa, quan trọng là ở tấm lòng.”
Tâm phúc chợt nghĩ đến lần này sếp cũng tặng món quà thủ công qua, bèn nhịn không được hỏi: “Nói thật đi sếp, không phải hai người đang yêu đương qua mạng đấy chứ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không phải.”
Sao có thể có tình cảm với một người mà mình chưa từng hay biết được? Đây chắc chắn không phải phong cách của anh, vậy nên mới phủ nhận một cách không hề áp lực.
Tạ Thần Vũ bảo cấp dưới cất kỹ chiếc vòng cổ xong liền kết thúc cuộc trò chuyện. Anh rảo bước ra ngoài rót nước, vừa khéo gặp được Tống Ngạn cũng đang mở cửa đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này hai người vẫn luôn ở bên cạnh nhau, đương nhiên Tống Ngạn sẽ không có thời gian rảnh để làm vòng cổ.
Đúng là mình trúng tà rồi.
Lúc này, Tạ Thần Vũ mới hoàn toàn buông tha chấp niệm, nghĩ đến lần hố đen lịch sử kia là lại cảm thấy hối hận.
Tống Ngạn đang tính đi lấy một ít trái cây.
Lần này, món quà cậu nhận được là một chiếc mô hình cơ giáp, so với chiếc mô hình phi thuyền lần trước, rõ ràng lần này trình độ thủ công tiến bộ hơn rất nhiều. Cậu thật lòng cảm thấy, ông chủ Trần này có chút thần kỳ.
Hai người gặp nhau ở đầu cầu thang, Tạ Thần Vũ thấy Tống Ngạn đang cười tủm tỉm, bèn hỏi: “Gần đây vui lắm à?”
Tống Ngạn nghe được một chút ý tứ khó chịu trong câu hỏi này, bèn quay đầu nhìn Tạ Thần Vũ, cười một cách vui vẻ rạng ngời: “Ừm, nghe xong lời đề nghị của anh, tôi liền chơi xây dựng gia viên trong thực tế ảo với anh Cương Tử nhà tôi đó. Đúng là chơi vui cực!”
Tạ Thần Vũ không kịp phòng bị bỗng dưng bị đâm cho một đao, nghĩ thầm: Cớ sao không bảo AI rót nước, mà lại tự mình xuống lầu để rồi phải nghe đoạn lịch sử đen tối này nữa vậy?
Ngay lập tức anh chẳng muốn nói chuyện phiếm với tên cuồng yêu đương này nữa, bèn cười cười ừ một tiếng, rót nước xong liền trở về phòng.
Năm mới qua đi, đôi chồng chồng giả tạo đi đến nhà ông Tần ở lại hai ngày, sau đó liền về nhà, đếm từng ngày trôi qua trên đầu ngón tay.
Hai người thật sự cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm quá đi, thật sự chẳng muốn diễn trò thêm một chút nào nữa. Cả hai bèn thương lượng với nhau, quyết định Tạ Thần Vũ sẽ là người ra mặt, nói với người trong nhà rằng tranh thủ còn mấy ngày nghỉ của kỳ nghỉ đông muốn được đi chơi đâu đó, sau đó liền mang theo Tống Ngạn rời khỏi tinh cầu Đế Đô.
Hai người lại bắt đầu cuộc sống sinh hoạt tự do riêng tư của hai người.
Sau khi khai giảng năm học mới, Tống Ngạn lại tiếp tục ngoan ngoãn làm một cậu sinh viên, cuộc sống sinh hoạt lại quay về quỹ đạo ban đầu.
Hôm nay tan học về nhà, theo thường lệ cậu tiến vào khoang thực tế ảo, bên trên có một thông cáo mới – phòng mô phỏng huấn luyện phi thuyền im lặng hai năm, cuối cùng thì bản đồ có độ khó cao kia cũng ra hình thức chơi hai người rồi. Hơn nữa còn mở thêm một công năng mới – cho phép mọi người tự do tiến hành cải tạo phi thuyền.
Lúc này Tạ Thần Vũ cũng đã online, nhìn thấy thông cáo xong, bèn cười hỏi: “Muốn thử một chút không?”
Tống Ngạn không chút nghĩ ngợi nói: “Dạ có.”
Cậu học chế tạo phi thuyền đã lâu, cuối cùng thì cũng có lúc để thực hành rồi.
Tạ Thần Vũ mang theo Tống Ngạn, suy nghĩ của hai người cũng gần giống nhau, bắt đầu ra tay cải tạo phi thuyền.
Mô phỏng huấn luyện yên lặng hai năm tung ra công năng mới đương nhiên không phải là trò đùa, mà là cố gắng thay đổi những linh kiện một cách chi tiết nhất có thể, không phải một sớm một chiều là có thể cải tạo xong.
Cũng may hai người cũng rất kiên nhẫn, vừa thương lượng vừa tiến hành cải tạo.
Cứ như vậy mà sửa đi sửa lại tầm hơn một tháng, cuối cùng hai người cũng hoàn thành chiếc phi thuyền đầu tiên, đi ra bến cảng.
Vành đai thiên thạch vẫn nguy hiểm như cũ, lỗ sâu không gian cũng vẫn thay đổi thất thường, hai người tập trung tinh thần, mỗi một thao tác đều cố gắng làm cho thật tốt. Trận đầu tiên đã làm đổi mới bản ghi chép hình thức hai người của bọn họ.
Hai người không tiếp tục mở trận thứ hai, mà là tổng kết kinh nghiệm tiến hành điều chỉnh phi thuyền, những chỗ nào không phù hợp đều sửa lại hết. Vài ngày sau, hai người lại bắt đầu đi ra bến cảng.
Lần này cả hai đi được xa hơn, nguy hiểm cũng càng lúc càng dày đặc.
“Kho vũ khí còn lại 12.”
“Khai hỏa.”
“Bên trái có lỗ sâu.”
“Vòng qua.”
Các cuộc đối thoại của hai người càng lúc càng ngắn, rất nhanh sau đó những đoạn ngắn ngủi này cũng không còn tác dụng. Cả hai không có thời gian để giao tiếp nữa, tất cả đều dựa vào bản năng cùng sự thấu hiểu mà tiến về phía trước.
Một hạt pháo cuối cùng được bắn ra ngoài, vành đai thiên thạch ầm ầm nổ tung, chỉ thấy con đường ở phía trước rộng mở, dàn ngôi sao lấp lánh, là một thế giới mới vừa mỹ lệ mà cũng vừa thần bí.
Trong lúc đó, âm thanh chúc mừng của hệ thống vang lên, toàn bộ các phòng đều phát tin tức thông quan của hai người họ.
Tống Ngạn chợt buông lỏng tay ra.
Cậu vẫn luôn cảm thấy, nếu không thể dựa vào kỹ thuật cá nhân thì chỉ còn cách là thăng cấp phi thuyền.
Chỉ cần hai điểm này đạt đến tiêu chuẩn, cậu có thể tiến vào bụi gai lốc xoáy. Hiện tại, suy đoán này đã dần dần có sự khả thi rồi.
Cậu quay đầu nhìn về phía đồng đội, đột nhiên trong đầu dâng lên một ý nghĩ điên cuồng.
Nếu hai người cùng cải tạo một chiếc phi thuyền trong thế giới thực, một phi thuyền còn lợi hại hơn, ổn định hơn chiếc phi thuyền này; liệu mình có thể đi một chuyến đến bụi gai lốc xoáy, mang cha mẹ đã ngủ say mười hai năm ở đó trở về được không?
Nhưng thế giới hiện thực không giống với thế giới mô phỏng, dựa vào cái gì mình có thể khiến người ta chấp nhận mạo hiểm để đi chung với mình đây?
Huống hồ chỉ cần nghĩ đến sẽ có nguy hiểm, trong lòng cũng không muốn đồng đội phải dấn thân vào.
Nhưng cho dù có đi một mình, mình cũng rất cần sự trợ giúp của đồng đội này. Mình muốn nghe một chút ý kiến của đối phương, hơn nữa còn muốn đối phương giúp đỡ điều chỉnh phi thuyền.
Lúc này, Tạ Thần Vũ cũng đang nhìn cậu, trong đầu vẫn còn dư âm của đợt ăn ý vừa rồi: Cuối cùng thì cũng tìm được một người hợp tâm hợp ý với mình, càng lúc càng muốn đào người về.
Thế nhưng, trước giờ hai người vẫn luôn duy trì hình thức làm bạn trên mạng. Tuy rằng cảm tình ổn định, nhưng dù sao cũng thiếu một ít hứng thú, nên tìm cớ gì để gặp mặt bên ngoài đây?
Mới vừa nghĩ đến đây, đột nhiên nghe người bên cạnh mở miệng nói: “Chúng ta gặp mặt nhau được không?”
Tạ Thần Vũ ngẩn ra, lập tức nói: “Được.”
Tống Ngạn im lặng một chút.
Trình tự cải tạo phi thuyền rất phức tạp, cần phải cải tạo ở rất nhiều nơi, cậu không thể nào tự cải tạo một cách hoàn mỹ được. Ở chung thời gian dài, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị bại lộ thân phận. Cậu không muốn bản thân nhờ cậy người ta lâu rồi, mới chạy đi giải thích vì sao lại thay đổi thành một Omega.
Có thể là ông chủ Trần này vẫn luôn mang lại cảm giác đáng tin cậy cho cậu. Cũng có thể là tình cảm của hai người đã sâu hơn trước một chút. Hoặc cũng có thể là bị đợt thông quan vừa rồi gây kích thích, khiến cậu không còn một chút lý trí.
Tống Ngạn nóng đầu, lại buột miệng thốt ra: “Em sẽ dùng thân phận thật sự để gặp anh.”
Tạ Thần Vũ lại ngẩn ra, trái tim đập lỡ một nhịp.
Hai giây sau anh mới hoàn hồn, trong lòng chợt dâng lên một nỗi xúc động, nghĩ thầm: Nếu muốn đào người về, ít nhất cũng phải biểu hiện một chút thành ý.
Tạ Thần Vũ nghiêm túc nói: “Được, tôi cũng sẽ dùng thân phận thật sự để gặp cậu.”
Tống Ngạn nói xong câu kia chợt có chút hối hận, yên lặng phỉ nhổ bản thân: Mày phát điên cái gì vậy?, bắt đầu tự hỏi xem làm sao để thu lại câu nói vừa rồi.
Thế nhưng lúc này nghe thấy câu trả lời của đối phương, cậu chợt thả lỏng trong lòng. Cậu cảm nhận được sự chân thành của đồng đội, nỗi băn khoăn mới vừa dâng lên liền nhanh chóng tan thành mây khói, cậu cười nói: “OK.”
Hai người hẹn thời gian địa điểm gặp mặt xong liền offline.
Vài ngày sau, một người rời khỏi tinh vực Aram, một người thì xuất phát từ tinh cầu Bá Đích, cùng đi đến điểm hẹn.
==============
Tâm phúc cúi đầu nhìn kỹ: “Sếp, hình như là tự tay cậu ấy làm nha! Sếp nhìn xem, tay nghề thủ công bình thường, kém xa cái trước nhiều lắm.”
Tạ Thần Vũ liền gọi video, quan sát chiếc vòng cổ kia, nghe vậy bèn không vui nói: “Gì mà bình thường? Chỉ là cậu ấy vẫn chưa thành thạo mà thôi, chắc chắn sau này sẽ làm tốt hơn nữa, quan trọng là ở tấm lòng.”
Ghê:v bênh dữ ha:v
Hai đứa sắp gặp nhau rồi:v