Độ Xứng Đôi 99%

Chương 18: Chính chủ tới




Tạ Thần Vũ không phải loại người dễ dàng tức giận, trước giờ cảm xúc của anh vẫn luôn luôn ổn định.

Phần lớn thời gian sau này anh sẽ không ở tại tinh cầu Bá Đích. Vốn dĩ anh đã không mấy yên tâm khi để Tống Ngạn một mình ở lại nơi này, huống hồ chi cậu là một sinh viên, anh biết tỏng đám Alpha đón tân sinh kia có đức hạnh như thế nào. Một Omega có tính cách hướng nội, lớn lên xinh đẹp tuyệt đối sẽ trở thành món hàng dễ dàng tranh đoạt. Vì thế khi nghe Tống Ngạn nói như vậy, anh liền thuận thế đồng ý đi qua.

Giống như từ khi biết được Tống Ngạn chính là đứa bé năm đó, anh liền có cảm giác muốn tận lực chăm sóc cho cậu nhiều hơn vậy.

Đặc biệt là sau khi lãnh chứng nhận kết hôn, làm bạn đời hợp pháp xong, anh càng có cảm giác như bản thân anh đã trở thành người giám hộ của cậu vậy, mặc kệ cho dù lúc này Tống Ngạn đã là người trưởng thành.

Anh vừa liếc mắt nhìn tin nhắn này là đã biết trong đó có vài phần cố ý rồi. Thế nhưng dù sao thì tâm tư của tên cuồng yêu đương kia cũng đơn giản dễ hiểu, hẳn là sẽ không đổ oan cho người ta đâu. Cho dù những Alpha kia không nói y như vậy, nhưng chắc chắn cũng có ý như vậy.

Một người đã từng là nam sinh vừa đẹp trai vừa xuất sắc và là nam thần của vô số người như anh, chưa từng bị người nói như thế này đâu. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là trong phút chốc cũng có chút để ý, vì vậy anh liền nhanh chóng thay đồ xuống lầu.

Trường đại học của Tống Ngạn cách rất xa công ty của nhà họ Tạ, nhưng nhà thì lại được mua ở khu vực gần các trường đại học.

Lý do rất đơn giản. Nhà họ Tạ cảm thấy một người lấy danh nghĩa là một phó chủ tịch như Tạ Thần Vũ, cho dù có đến trễ thì cũng không sao. Nhưng Tống Ngạn thì không thể đi học trễ. Hơn nữa thân thể của cậu vẫn chưa được điều dưỡng tốt, đương nhiên là đường từ nhà đến trường phải càng ngắn càng tốt rồi.

Thời đại này tốc độ của các xe bay cực nhanh, lộ trình cũng ngắn, nên Tống Ngạn nhận được tin nhắn chỉ mới được năm phút, Tạ Thần Vũ đã đến nơi rồi.

Lúc này cậu đã đăng ký xong và đang cùng các đàn anh Alpha đi nhận vật dụng cư trú. Đoàn người vừa rời khỏi quảng trường nhỏ, bước vào sảnh chính, chợt nghe thấy từ xa có một âm thanh của một chiếc xe đang vút đến gần, tiếp theo liền thấy ngay một chiếc siêu xe mới tinh đang đậu ở bên ven đường.

Có vài Alpha thấy được một màn này liền hít sâu một hơi, lòng thầm nghĩ: Thế mà lại có một đại gia lắm tiền trong số tân sinh năm nay, cũng không biết là xe của chính mình hay là xe của người nhà nữa.

Tống Ngạn nhận ra được đây chính là chiếc xe mà nhà họ Tạ đã mua cho cậu và Tạ Thần Vũ. Nhìn thấy cửa xe mở ra và máy truyền tin cũng đồng thời vang lên một tiếng, cậu liền ấn vào nút nhận cuộc gọi, nói: “Anh quay đầu lại đi.”

Tạ Thần Vũ xoay người lại.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu, chân mang giày thể thao phiên bản giới hạn, gương mặt đẹp trai, khí chất tao nhã, vừa nhìn liền biết ngay là người có ăn có học đàng hoàng. Động tác bước xuống xe vừa rồi, quả thật chẳng khác gì thần tượng trong phim truyền hình bước ra đời thực, khiến những người chung quanh đều dõi mắt nhìn theo.

Chỉ thấy đôi mắt của anh cong cong, tràn đầy dịu dàng: “Ngạn Ngạn.”

Tống Ngạn cảm nhận được tầm mắt của mọi người đều đang hướng về phía cậu, không thể không thừa nhận, vị học sinh xuất sắc này thật sự rất giỏi.

Tống Ngạn tắt máy truyền tin, nhanh chóng bước qua: “Chồng ơi.”

Các Alpha: “……”

Mẹ nó, là chính chủ!

Tạ Thần Vũ nhẹ nhàng chuyển mắt nhìn sang bọn họ, tiến lên nắm lấy tay Tống Ngạn.

Tống Ngạn tỏ vẻ rất vui mừng: “Không phải anh đang bận họp sao?”

Tạ Thần Vũ nói: “Ừ, nhưng trước khi anh mở họp, anh đã nói bọn họ nói ngắn gọn thôi.”

Tống Ngạn ngượng ngùng: “Anh vừa mới họp xong đã bỏ bọn họ chạy sang đây, anh không sợ bọn họ sẽ thóa mạ anh sao?”

Tạ Thần Vũ cười nói: “Không đâu, bọn họ không có lá gan này.”

Anh vừa nói vừa nhìn về phía mấy cây cột đang đứng bên cạnh, “Mấy người này là?”

Tống Ngạn ngoan ngoãn giới thiệu: “Là các đàn anh phụ trách đón các tân sinh.”

Các Alpha trơ mắt nhìn vị đàn em đột nhiên trở nên ngọt ngào thoát khỏi chế độ lạnh lùng, lại nhìn sang lão súc vật xã hội khác hẳn một trời một vực so với trong tưởng tượng, bị đút cơm chó đầy mồm, toàn thân đều chịu tổn thương sâu sắc.

Không không không, hiện tại có người trăm tuổi nhưng bề ngoài thì vẫn rất trẻ, cái người ra vẻ gọn gàng ngăn nắp trước mắt này, nói không chừng là sắp xuống mồ rồi!

Bọn họ suy nghĩ ác ý trong lòng, nhưng trên mặt thì lại cười cười chào hỏi: “Chào ngài.”

Tạ Thần Vũ vừa nghe thấy lời này đã hiểu được ý nghĩa sâu xa bên trong, anh thầm nghĩ: Quả nhiên là đang nói mình già, liền bật cười: “Khách khí quá rồi, không cần phải gọi tôi là “ngài” đâu, tôi chỉ mới tốt nghiệp đại học được hai năm, trong quá trình học còn nhảy cấp mấy lớp, thế nên tính ra thì tôi chỉ hơn mọi người tầm hai ba tuổi thôi.”

Các Alpha: “……”

Lúc này, lừa mình dối người đã “Rầm” một tiếng sụp đổ hoàn toàn.

Tuổi còn trẻ đã là một chủ tịch, lớn lên đẹp trai và đã có vợ. Từ chuyện nhảy cấp suy ra có khi người ta còn là một học sinh xuất sắc không chừng. Thật sự trên đời này có tồn tại một người như vậy sao?

Tạ Thần Vũ ra vẻ thân thiện đầy mặt: “Mỗi khi Ngạn Ngạn khai giảng tôi đều có mặt, lần này trễ chút có hơi không quen. Cám ơn mọi người đã săn sóc cho Ngạn Ngạn, có dịp tôi sẽ mời mọi người dùng cơm.”

Các Alpha: “……”

Hiểu rồi, người ta còn là thanh mai trúc mã!

Nhớ đến những lời đã nói trước đó, cả đám chỉ cảm thấy toàn mặt đều đau, cười gượng xua tay: “Không cần không cần, nên làm nên làm.”

Tạ Thần Vũ tiếp nhận vali của Tống Ngạn từ tay bọn họ, anh hỏi: “Hiện tại em muốn đi đâu?”

Tống Ngạn nói: “Em muốn đến chỗ nhận vật dụng cư trú.”

Tạ Thần Vũ gật đầu: “Có thể lái xe qua đó được không?”

Các Alpha vội vàng nói: “Được được!”

Vốn dĩ cả đám chỉ nhất thời bị trầm mê sắc đẹp mà thôi, hiện giờ chính chủ người ta đã đến mang theo hàng loạt đả kích, bọn họ cũng nên dẹp bỏ tâm tư muốn gậy thọc bánh xe thì hơn.

Cả đám im lặng không ai tỏ ý muốn dẫn đường, chỉ muốn chỉ đường rồi nhanh chóng lấy cớ thoát thân.

Nhưng Tạ Thần Vũ nào cho bọn họ cơ hội đó.

Các Alpha chưa kịp mở miệng, Tạ Thần Vũ đã nhìn về phía người có ác ý lớn nhất đối với anh, dò hỏi có tiện dẫn đường cho anh hay không.

Vốn dĩ nhiệm vụ của Alpha này là đón các tân sinh, nên không thể nào từ chối yêu cầu này, vẻ mặt đau khổ đáp ứng.

Vì thế Tạ Thần Vũ mang vali để vào cốp xe, dịu dàng kéo cửa xe ra giúp Tống Ngạn. Chờ mọi người đều vào xe rồi, liền săn sóc thắt dây an toàn cho Tống Ngạn, tiện thể còn thân mật xoa đầu cậu một cái, lúc này mới xuất phát.

Anh lái xe với tốc độ rất chậm, mục đích là vừa lái vừa khoe ân ái.

Một lát sau mới để ý trò chuyện với người còn lại: “Đúng rồi cậu học chuyên ngành gì vậy? Hôm nay tôi có nói chuyện phiếm với trưởng phòng nhân sự, nói đến Ngạn Ngạn đang đi học ở trường này. Trưởng phòng nhân sự liền nói, mỗi năm đều đến nơi đây thông báo tuyển dụng, có lẽ tương lai sau này chúng ta sẽ có duyên, có thể làm chung một công ty đấy.”

Alpha: “……”

Mẹ nó, ý là đi làm công cho anh à?

Alpha kiên cường mỉm cười: “Không được rồi, tôi không tính sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc ở tinh cầu Bá Đích.”

Mặc dù vẫn chưa đã nghiện, nhưng Tạ Thần Vũ cũng đành phải buông tha cho vị Alpha này.

Xe vừa bay đến nơi cần đến, Alpha đã tức tốc chạy đi. Tạ Thần Vũ đi vào trong cùng với Tống Ngạn, dáng vẻ săn sóc bận trước bận sau, toàn bộ quá trình đều không để Tống Ngạn phải chạm vào bất cứ thứ gì, tạo cảm giác tồn tại cực cao.

Chờ hai người đi vào khu ký túc xá, trên diễn đàn của trường học đã có chủ đề nói về hai người.

Thế nhưng hiện tại Tống Ngạn vẫn chưa biết chuyện này, cậu chỉ cảm thấy: Dù sao thì đây cũng là bạn trai của nhà người ta.

Cậu cảm kích nói: “Cảm ơn anh về chuyện hôm nay, sau đó để tôi làm là được rồi.”

Tạ Thần Vũ từ chối không chút nghĩ ngợi: “Không phù hợp với vai diễn của tôi.”

“……” Tống Ngạn không biết vị học sinh xuất sắc này đang cuồng tình tiết hay là đang mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nữa. Nhưng dù vậy cậu cũng biết là khuyên không được, bèn cạn lời mà đi theo anh vào ký túc xá.

Ký túc xá này có bốn căn phòng ngủ dành cho bốn người.

Các phòng ngủ đều được ngăn cách riêng biệt với nhau, nhưng dùng chung một phòng khách, phòng tắm và nhà vệ sinh.

Ba bạn cùng phòng đã đến trước đó rồi, đều bận tối tăm mặt mày – là những người đang trải giường chiếu ở trong ba căn phòng ngủ, chứ ba bạn cùng phòng Omega này thì đang ngồi ở trong phòng khách cắn hạt dưa, không khí vô cùng hòa hợp.

Lúc này thấy hai người Tống Ngạn đi vào, ba bạn cùng phòng đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.

Trong đó một người hỏi: “Đây là bạn trai của cậu sao?”

Tống Ngạn nói: “Đúng vậy.”

Lập tức ba bạn cùng phòng liền cười: “Thật khéo quá, mọi người đều giống nhau rồi. Lại đây lại đây ngồi, những chuyện còn lại cứ giao cho bạn trai làm.”

Lúc này đôi chồng chồng giả tạo mới chợt nhận ra, cả hai đều rơi vào trầm mặc.

Tống Ngạn nghĩ: Cả phòng đều có bạn trai hết sao? Đừng nói sau này đang yên đang lành cũng vô cớ tổ chức tụ tập này nọ nha?

Tạ Thần Vũ thì nghĩ: Cả phòng đều đã có người yêu hết rồi? Thế mỗi ngày tên cuồng yêu đương này đều trơ mắt nhìn người khác khoe ân ái, liệu có suy sụp hay không đây?

À không, không sao cả.

Hai người chợt ý thức được: Dẫu sao thì mình/ cậu ta cũng chỉ ngẫu nhiên ở lại đây mấy ngày mà thôi. Cả hai đều nhanh chóng bình ổn tâm tình.

Tạ Thần Vũ bày ra vẻ mặt thâm tình, mang khăn trải giường vỏ chăn đã được giặt sạch phơi khô vào phòng, bắt đầu trải giường chiếu.

Vật dụng của Tống Ngạn cũng khá ít, đợi Tạ Thần Vũ thu dọn xong, các Alpha ở ba gian phòng ngủ còn lại cũng vừa khéo làm xong chuyện của mình.

Thế là bốn đôi tình nhân tụ tập ở căn phòng khách nói chuyện phiếm. Mặt khác khi ba đôi còn lại biết được hai người Tống Ngạn đã kết hôn, đều không hẹn mà cùng phát ra một tiếng “Oa” ngưỡng mộ.

Hai vị chó độc thân bị mọi người vây quanh hâm mộ tình yêu, gương mặt đều không biến sắc. Nghe thấy mọi người nói muốn cùng nhau ăn cơm trưa, Tống Ngạn liền liếc mắt nhìn sang Tạ Thần Vũ, âm thầm ám chỉ, ý muốn bảo anh mau kiếm cớ rời đi đi.

Thật ra Tạ Thần Vũ cũng muốn rời đi lắm rồi, nhưng vừa rồi ở trên xe anh có hỏi qua Tống Ngạn. Biết được anh Cương Tử có thành tích học tập tốt, nên được học ở trường đại học rất nổi tiếng, không học ở tinh cầu Bá Đích. Không những vậy, Tống Ngạn cũng không có bất kỳ một người bạn học nào học ở đây.

Vì thế anh do dự hai giây, liền đồng ý: “Được thôi.”

Tống Ngạn: “?”

Anh diễn muốn nghiện rồi à?

Tạ Thần Vũ đứng dậy nói: “Để tôi mời mọi người.”

Ba đôi tình nhân liền vội vàng từ chối: “Không được đâu, cứ để chúng tôi.”

Tạ Thần Vũ liền nhẹ nhàng nói: “Cứ để tôi mời đi, tôi hay bận chuyện công việc, thường xuyên phải đi công tác. Thân thể Ngạn Ngạn không tốt, đành phải phiền mọi người thỉnh thoảng chăm sóc em ấy giúp tôi rồi. Bữa cơm này cứ để tôi mời đi, sau này có cơ hội sẽ đến lượt mọi người mời.”

Tống Ngạn ngẩn ra, nháy mắt đã hiểu được ý đồ của Tạ Thần Vũ.

Tuy trong lòng đang âm thầm thóa mạ anh nhọc lòng rồi, nhưng lời nói ra thì lại khác: “Mọi người cứ để anh ấy mời đi.”

Cậu còn nói đùa rằng, “Anh ấy có tiền mà, cứ luộc hết đi.”

Ba đôi tình nhân nghe vậy liền bật cười, nhưng cũng không kiên trì nữa.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã biết đây hoàn toàn là lời nói thật. Bởi vì khi mọi người đến nhà ăn gọi món, có một bạn cùng phòng đã lên mạng lướt diễn đàn, phát hiện chủ đề nói về đôi chồng chồng bạn học đã kết hôn này. Thế mới biết chiếc siêu xe vừa rồi đậu ở bên ngoài ký túc xá là của đôi chồng chồng này.

Bạn cùng phòng lại “Oa” một tiếng: “Đây là hai người đúng không? Mới khai giảng ngày đầu tiên mà đã nổi tiếng rồi, một đám người xếp hàng hâm mộ đấy.”

Tống Ngạn rất hài lòng, quyết định lát nữa sẽ để lộ ra chuyện xứng đôi 99% luôn, để bọn họ nhân cơ hội nóng hổi này mà tung thêm chủ đề cho cậu.

So với đẹp trai nhà giàu, hiển nhiên độ xứng đôi 99% thần kỳ có tốc độ lan truyền nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt thôi cậu sẽ nổi tiếng toàn trường. Thế nên cho dù bốn năm học sau này không có sự hiện diện của Tạ Thần Vũ, ắt hẳn cũng sẽ không có người nào đến quấy rầy cậu.

Tạ Thần Vũ cũng có suy nghĩ y như cậu, anh kiên nhẫn chờ đề tài câu chuyện dẫn đến giai đoạn hai người quen biết nhau như thế nào.

Mọi người đang ngồi ăn trên một chiếc bàn tròn, lúc này món ăn vẫn chưa được mang lên nên cũng chỉ có thể nói chuyện phiếm với nhau. Căn bản chờ chưa được bao lâu, mới vừa nghĩ tới thôi chủ đề đã được chuyển đến, có một bạn cùng phòng hỏi: “Hai người quen biết nhau như thế nào vậy?”

Tạ Thần Vũ nói: “Chúng tôi đã quen biết nhau từ nhỏ, từ nhỏ là đã tình đầu ý hợp rồi, vốn dĩ là đã không cần phải lo lắng sau này sẽ không được ở bên nhau.”

Lập tức bạn cùng phòng liền cắn câu: “Vì sao vậy?”

Tạ Thần Vũ nói: “Bởi vì Ngạn Ngạn mắc phải chứng thiếu hụt pheromone và là loại nặng nhất.”

Anh nói sơ qua về tình trạng của Tống Ngạn, giải thích cả phương án trị liệu, sau đó nói: “Người nhà em ấy không mong muốn em ấy đau đớn khi thực hiện phẫu thuật loại bỏ pheromone Alpha, mà là hy vọng em ấy sẽ kết hôn với một Alpha có độ xứng đôi cao hơn.”

Mọi người liền theo bản năng hỏi: “Kết quả phát hiện hai người có độ xứng đôi cao ư?”

Tạ Thần Vũ gật đầu.

Bọn họ tò mò: “Cao bao nhiêu?”

Tạ Thần Vũ nói: “99%.”

Trời má!

Cả đám liền khiếp sợ.

Tống Ngạn ngồi ở bên cạnh không cố ý dẫn đường, nhưng có một bạn cùng phòng đã hỏi cậu, liệu có thể tung tin này lên diễn đàn hay không, liền ngượng ngùng cười cười: “Có thể.”

Đến thời điểm này, đôi chồng chồng giả tạo đã đạt được toàn bộ mục đích, chỉ chờ cơm nước xong là nhanh chóng giải tán.

Tạ Thần Vũ nhìn món ăn trên bàn, vừa nghe mọi người kể về quá trình quen biết nhau vừa gắp thức ăn cho Tống Ngạn.

Bạn cùng phòng ngồi ở đối diện thấy thế bèn liếc mắt nhìn bạn trai một cái, bạn trai liền cười cười gắp thức ăn hầu hạ cho.

Bầu không khí lan tỏa cực nhanh, đây là lần đầu tiên đôi chồng chồng giả tạo tham gia một bữa tiệc liên hoan “tình nhân” này. Đợi đến khi nhận ra được bầu không khí trên bàn không mấy thích hợp thì cũng đã chậm, không biết vì sao bầu không khí bây giờ lại nóng lên. Đôi chồng chồng giả tạo không muốn bị lộ, đành phải cuốn theo bầu không khí này.

Lúc này có một bạn cùng phòng dựa vào người bạn trai, ngọt ngào hôn một cái.

Rất nhanh bầu không khí này đã lan đủ một vòng tròn, đến lượt đôi chồng chồng giả tạo đã kết hôn.

Đôi chồng chồng giả tạo: “……”

Nhìn cái gì mà nhìn?

Mấy người tập trung chuyện yêu đương của mấy người thôi được hông?