Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc

Chương 64: Phiên ngoại 2: If đảo ngược




Nghe Hefter báo cáo xong, Giản Dụ buông hồ sơ trên tay xuống: “Có người có độ xứng đôi 100% với tôi?”

“Vâng.” Hefter nhớ lại tài liệu Sở Xứng Đôi gửi đến: “Bệ hạ có muốn nhanh chóng gặp người kia không?”

Người kia có vẻ rất hung dữ, không hợp với quốc vương của bọn họ chút nào. Hefter hi vọng Giản Dụ không đồng ý, nếu quốc vương từ chối, anh sẽ nghĩ cách giải quyết bằng mọi giá chuyện này!

“Không sao.” Nghĩ đến gì đó, Giản Dụ đồng ý: “Anh sắp xếp thời gian đi.”

Gần đây tinh thần lực của cậu lại có dấu hiệu bạo động, nếu như bạn đời xứng đôi 100% có thể trấn an tinh thần lực thì thử cũng không mất gì.

Giản Dụ nhìn Hefter, cuối cùng vẫn không nói chuyện tinh thần lực với anh.

Không cần để cấp dưới lo lắng vô ích.

Hefter sắp xếp thời gian cho Giản Dụ rất nhanh, để tránh phiền phức, Giản Dụ đến thẳng địa điểm mà không mang theo bất kì người nào.

Đến khi thấy rõ bóng người bên cửa sổ, Giản Dụ dừng chân, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

Cậu giơ tay che ngực, độ xứng đôi 100% có ảnh hưởng lớn đến vậy ư?

“A ~” Olderhain nhìn thấy Giản Dụ, hắn bất nở nụ cười không rõ ý: “Thật bất ngờ.”

Tâm trạng không kiên nhẫn tan biến, đến thế giới này vì tìm ngọc đồng sinh có vẻ cũng không phải chuyện tồi tệ.

Mặc dù không hiểu tại sao nhưng Olderhain đã nhận định, người trước mặt phải là của hắn.

“Xin chào.” Bình ổn lại được cảm xúc rồi, Giản Dụ nghiêm túc chào Olderhain. Bỗng nhiên cậu có cảm giác nguy hiểm ập đến khi nhìn đôi mắt kia.

Chưa để Giản Dụ phản ứng, Olderhain mỉm cười, hắn cúi đầu, kề sát miệng bên tai Giản Dụ: “Nhân viên nói với tôi, chúng ta phải kết hôn đúng không? Thưa bệ hạ?”

Giọng của Siren thấp thật thấp, mang theo quyến rũ, bóp méo sự thật hắn đã đe dọa nhân viên phụ trách để moi tin.

Nghe thấy giọng nói này, biển tinh thần của Giản Dụ lăn tăn gợn sóng, cậu nghĩ thầm, chẳng lẽ tin đồn độ xứng đôi 100% có thể an ủi tinh thần là thật?

Đôi mắt nhìn chằm chằm Giản Dụ của Olderhain híp lại, hắn lặng lẽ thả tinh thần lực của mình ra, nhanh chóng nhận ra điều gì đó, nội tâm cực kì hưng phấn nhưng mặt vẫn bình tĩnh: “Bệ hạ, tôi sẽ phối hợp thật tốt.”

Suy đi tính lại, Giản Dụ cuối cùng cũng kết hôn với Olderhain, đối phương không muốn gì cả, chỉ yêu cầu tối phải ngủ chung, yêu cầu làm Giản Dụ có chút khó xử.

“Anh cần gì thì có thể nói với Kaka.”

Trên bàn ăn, Giản Dụ nhìn Olderhain vẫn đang nhìn chằm chằm mình, không nhịn được nói.

“Tôi biết.” Olderhain cũng không để trong lòng, hắn sẽ tự tìm ngọc đồng sinh của mình, còn người hắn mong muốn thì chỉ có bệ hạ trước mặt.

Vì vậy, Olderhain cảm thấy nếu không tìm thấy ngọc đồng sinh thì với năng lực của hắn vẫn đủ để mang bệ hạ về Atlantis.

Hắn đã nghĩ xong nên trang trí sào huyệt của mình thế nào, hắn sẽ đặt bệ hạ bên trong, để bệ hạ chỉ là của một mình hắn.

Nghĩ đến đây, Olderhain lại nói, bên trong thêm chút tinh thần lực, từ khi kết hôn, lúc nào hắn nói chuyện với Giản Dụ cũng mang theo tinh thần lực: “Cảm ơn bệ hạ, tôi sẽ không khách sáo.”

Tính toán thời gian, đến lúc rồi nhỉ?

“Anh đang muốn làm chuyện nguy hiểm.” Giản Dụ liếc Olderhain, tuy ngày đó cậu rung động với Olderhain nhưng Giản Dụ vẫn kiểm soát bản thân rất tốt, không để lộ bất kì cảm xúc nào.

Cậu nhìn ra được, Olderhain không có cảm giác giống mình.

“Bệ hạ thật nhạy bén.” Olderhain vừa nói, đứng dậy đi đến trước mặt Giản Dụ: “Tiếc quá, muộn rồi.”

Hắn vừa nói xong, Giản Dụ lập tức cảm nhận có gì không đúng, thế giới trước mặt dần to ra, cậu vừa nhận ra điều đó thì ý thức cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

Một bé rắn trắng nhỏ xuất hiện tại chỗ, được Olderhain nâng lên bằng hai tay.

Siren đang hưng phấn không giữ nổi hình người ở một số bộ phận, vây cá trong suốt sau tai hiện ra: “Bệ hạ, ngài đáng yêu hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.”

Rắn nhỏ vẫy đuôi, không đáp lại câu nói này, nhưng hơi thở của người trước mặt làm cậu rất thoải mái, nên ngoan ngoan nằm trong tay Siren.

“Tôi sẽ không khách sáo nữa.”

Kaka kiểm tra được trạng thái của Giản Dụ không đúng, chuông báo động kêu vang ầm ỹ trong hoàng cung.

Đến khi Melika mang đội hộ vệ chạy vào trong, Siren đã biến về nguyên hình, dùng cái hồ bên dưới hoàng cung để bơi ra biển.

“Đáng ghét!” Melika không tin được: “Tôi đã bảo gã ta chẳng phải hạng tốt lành gì!”

Quả nhiên bệ hạ bị tên đó bắt cóc!

Thủ đô phong tỏa ngay lập tức, nhưng những thứ này không ảnh hưởng đến Olderhain đang lặn xuống đại dương.

Rắn nhỏ muốn thò đầu ra khỏi ngực Olderhain, nhưng áp lực xung quanh khiến nó khó chịu, đành phải chui lại vào trong.

Mắt Olderhain cố tình không cho rắn nhỏ chúc phúc tối sầm: “Ngài phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi.”

Nhưng mà, rõ ràng đã thành công mang bệ hạ ra ngoài rồi, nơi đây cũng chỉ có hai người bọn họ, tại sao hắn vẫn thấy trống rỗng như thế.

Olderhain đau đầu vẫy đuôi, đập chết một con quái vật đại dương mưu toan lại gần, hắn rít lên, khí thế của Siren bùng phát, làm mấy con cá kia sợ hãi bơi ra xa.

Mặc dù đang bị truy nã nhưng Olderhain lợi dụng giọng nói của mình, ra lệnh cho vài người mang mình rời khỏi thủ đô để đi tìm ngọc đồng sinh.

Ngọc đồng sinh dần đầy đủ, Olderhain cũng càng ngày càng tức tối với việc Giản Dụ biến thành rắn nhỏ.

Còn một phần tư cuối cùng chưa tìm được, Olderhain đột nhiên quay lại hoàng cung.

Nhìn đám người đang chĩa vũ khí về phía mình, Olderhain làm như không thấy: “Tôi có thể trị hết cho bệ hạ của mấy người.”

Hefter nhìn hắn, không thấy hắn cầm bất kì thứ gì theo: “Bệ hạ đâu?”

Đè rắn nhỏ muốn thò đầu ra khỏi ngực mình, Olderhain cười nhạt: “Đừng hòng tôi cho mấy người nhìn thấy ngài ấy bây giờ.”

Rắn nhỏ đáng yêu như vậy, hiển nhiên chỉ duy nhất hắn được nhìn.

Hefter: “??”

Ở địa bàn của người khác mà phách lối vậy á?!

Có con tin là bệ hạ, Hefter buộc phải nhân nhượng, đồng thời cấm Olderhain rời khỏi hoàng cung.

Không quan tâm đến Kaka đang giám sát mình, Olderhain lấy rắn nhỏ ra vuốt ve: “Hy vọng tôi không quyết định sai lần.”

Rắn nhỏ không hiểu, nhiều ngày chung sống đã khiến nó quen với tồn tại của Olderhain, chóp đuôi móc vào ngón tay hắn theo bản năng.

Thấy vậy, Olderhain cúi đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ rắn nhỏ, hận không thể vùi cả cơ thể vào.

“Tôi lại hối hận rồi.”

Lẽ ra hắn phải chờ đến khi trở lại thế giới cũ rồi mới chữa cho bệ hạ, sau đó hắn có thể giấu bệ hạ mãi mãi, không cho ai nhìn.

Tuy nghĩ vậy nhưng với sự giám sát sát sao của cả đám người và tâm tình nóng nảy càng ngày càng lớn, Olderhain vẫn chữa trị cho Giản Dụ.

Hắn không hiểu mình đang làm sao, hắn đã mất ngọc đồng sinh, lẽ ra phải không cảm nhận được bất kì thứ gì mới đúng.

Tinh thần lực dần hồi phục, rắn nhỏ cũng dài ra, Giản Dụ khôi phục được ý thức.

Giản Dụ với cơ thể dài hơn mười mét nhìn Olderhain trước mặt, chậm rãi tiêu hóa ký ức khi làm rắn nhỏ, biểu cảm không thay đổi mảy may.

Một bài hát kết thúc, Siren vẫn chưa nhận ra có gì không đúng, hắn nhấc rắn nhỏ lên quấn quanh người như bình thường, sau đó đi về phòng.

Nước quanh thân hắn chảy xuống, vì xung quanh không có ai nên Olderhain cũng không đề phòng gì, cả người trần như nhộng.

Giản Dụ khoác đầu lên vai Olderhain nên thấy hết tất cả: “….”

Cậu nhắm mắt lại, nếu không có vảy che giúp thì chắc Giản Dụ biến thành tôm luộc mất rồi.

Sau khi về hoàng cung, Olderhain thường xuyên dùng hình dạng Siren ngâm trong hồ, nhờ có rắn nhỏ nên Giản Dụ thấy hết tất cả.

Cậu nhớ tới món đồ Olderhain đang tìm kiếm bèn chịu khó đến khi hắn mặc đồ đàng hoàng xong mới lấy đuôi móc cổ tay hắn, ra hiệu cho hắn theo sau.

Olderhain nhận ra gì đó không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Giản Dụ của hắn càng ngày càng nguy hiểm, đến khi rồng trắng đưa cho hắn một chiếc nhẫn.

“Bên trong chắc chắn có thứ anh muốn.”

Rồng trắng như phát sáng nói.

Old nhận nhẫn, mãnh vỡ ngọc đồng sinh bên trong chiếc nhẫn chui vào cơ thể hắn. Olderhain ngồi xổm xuống, nhìn Giản Dụ: “Bệ hạ, ngài quá mềm lòng.”

Như thế sẽ khiến hắn được voi đòi tiên.

Giản Dụ tạm thời không thể biến thành người dùng chóp đuôi vuốt ve má Olderhain, vảy ấm đến nỗi như cậu đang dùng tay để vuốt ve: “Tôi biết, anh chỉ đơn giản là không biết cách biểu đạt thôi.”

Tìm lại được ngọc đồng sinh, cuối cùng Olderhain cũng hiểu được mình đang muốn gì.

Nhớ lại ngày tháng vô phép tắc của mình trước đó, Olderhain thấp thỏm không thôi: “….Xin lỗi.”

“Những thứ kia phiền ngài xử lí rồi.”

Thủ đô đột nhiên phong tỏa làm nhiều người tưởng có chuyện gì rất nghiêm trọng đã xảy ra, Giản Dụ lại liên tục mất tích không giải quyết, báo cáo liên quan chất đống trên bàn làm việc của cậu.

May mà có Hefter, mọi chuyện không đến nỗi quá tệ.

Vì vậy, dân chúng được xem hoàng hậu của mình livestream lần đầu tiên để thay mặt chính phủ thông báo.

“Hủy bỏ lệnh phong tỏa từ hôm nay.” Đối mặt với người khác, Siren đuôi đen luôn trưng cái mặt lạnh tanh của mình lên: “Em ấy cũng rất tốt, không cần nhớ.”

Không thấy bệ hạ đáng yêu của mình, hiển nhiên dân chúng không vui.

Đúng lúc này, một con rắn nhỏ bỗng thò đầu vào máy quay, mở miệng nói: “Sắp tới hoàng hậu sẽ xử lí công việc hộ tôi, mọi người không cần lo.”

Chưa để dân chúng phản ứng, rắn nhỏ đã bị Olderhain giơ tay che lại, cái loại che kín mít có banh mắt ra cũng không thấy được miếng vảy nào ấy.

“Không phải em ngủ rồi hả?” Olderhain nhỏ giọng hỏi, quá trình chữa trị đã đến giai đoạn cuối, hắn tranh thủ lúc Giản Dụ ngủ để đi xử lí vài chuyện.

“Tôi chỉ đến xem chút thôi.” Giản Dụ không thể nói cậu nghe Kaka kể lại rằng Hefter đã gào khóc thế nào được, nào là Olderhain là bạo quân, nào là áp lực của bọn họ gần đây rất lớn, bọn họ rất mong Giản Dụ quay về.

Giản Dụ muốn ra ngoài nhưng Olderhain không cho: “Tôi chưa nói xong.”

“Không có gì đáng nói.”

Ngó lơ mấy bình luận đòi xem rắn nhỏ đòi hít rắn nhỏ trên làn đạn, Olderhain tắt luôn livestream: “Nếu em đã tỉnh, vậy chúng ta chữa trị tiếp.”

Tranh thủ thời gian để có thể khôi phục hình người càng sớm càng tốt.

Bây giờ Giản Dụ quá nhỏ, hắn cứ sợ có ai đó tranh thủ lúc hắn không chú ý trộm Giản Dụ đi mất.

Chết tiệt, Dụ Dụ đáng yêu quá, vẫn nên nghĩ cách giấu ẻm trong sào huyệt của mình thôi!