Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc

Chương 50




Giản Dụ đã bơi theo trực giác trong đại dương hai tiếng.

Tất cả mọi thứ cậu nhìn thấy đều là sương mù giống nhau như đúc, về lâu về dài không khỏi khiến người khác nghĩ mình đang lòng vòng tại chỗ.

Nhưng Giản Dụ không hốt hoảng, cậu rất bình tĩnh.

Bởi vì liên tục có thứ gì đó kêu gọi trong đầu cậu, nói với cậu rằng đã sắp đến đích.

Ngay khi Giản Dụ cảm giác mình xuyên qua thứ gì đó thì cuối cùng màn sương dày đặc cũng tản đi.

Một chiếc cung điện vô cùng xa hoa và tráng lệ xuất hiện trước mặt cậu.

Vật liệu xây dựng cung điện sẽ không bao giờ bị nước biển ăn mòn, ngoài ra còn có thể khiến nó tỏa sáng dưới đáy biển, cung điện trắng chính là thứ nổi bật nhất nơi đây.

Không có ai dám coi thường nó cũng như không sinh vật nào dám lại gần nó.

Cơ thể Giản Dụ cứng ngắc, cậu nhận ra, đây chính là cung điện của Siren.

Nhưng mà, đây rõ ràng không phải thế giới của cậu, tại sao lại có cung điện của Siren.

Giản Dụ thất thần nhìn cung điện trước mặt, bên trong không có bất kì hơi thở nào của Siren.

Cung điện lạnh băng cho Giản Dụ một tin, nơi này lâu lắm rồi không có Siren ở.

Giản Dụ tiến lên, vuốt nhẹ bức tường bên ngoài, ngày hôm nay chiếc cung điện này xuất hiện, có nghĩa là Siren thật sự có liên quan đến thế giới này.

Có lẽ việc cậu đến đây cũng không phải bất ngờ, mà đã được sắp đặt từ trước. 

Cầu livestream bay ra xa, quay hết toàn bộ cung điện.

Giản Dụ tranh thủ vào trong, bên trong trống rỗng hệt cậu đoán, cứ như những chủ nhân cuối cùng ở đây đã mang hết tất cả đi cùng với mình.

Nhưng Giản Dụ không ngại, cậu kiên nhẫn đi tìm từng phòng với mong muốn tìm được chút dấu vết của đồng loại mình.

Cho đến khi tìm kiếm xong xuôi, cậu không phát hiện bất kì manh mối nào.

Giản Dụ mím nhẹ môi, vẫn không từ bỏ, quyết định ra ngoài cung điện dạo một vòng.

Trong cả quãng đường, rắn nhỏ yên tĩnh nằm trên người Giản Dụ, cũng không làm phiền gì cậu, hắn biết cung điện này quan trọng với Giản Dụ thế nào từ hành động của cậu.

Giản Dụ bơi ra sau cung điện, nhìn mấy những chiếc mộ lớn trước mặt, cậu nhắm mắt, điều chỉnh tâm trạng một chốc mới bơi đến.

Siren có thể cảm nhận được cái chết của mình, trước khi chết, bọn họ sẽ quay lại thánh địa, sau đó an giấc ngàn thu ở nơi đây.

Từng chiếc mộ này, chính là từng Siren đã ra đi.

Giản Dụ nhìn bia mộ, bên trên chính là chữ của Siren, từng nét chữ tạo thành những cái tên xa lạ.

Cậu bơi đến chiếc bia đá tách biệt với tất cả mộ khác, tấm bia cao khoảng trăm mét, trên đó là dòng chữ đã bị nước biển ăn mòn theo tháng năm.

Tấm bia đá này ghi lại tất cả mọi thứ liên quan đến nơi đây.

Kỷ nguyên Tinh Tú năm 522, tôi dẫn những người còn sót lại của tộc đến nơi đây, chúng tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới, nhưng chúng tôi thất bại.

Kỷ nguyên Tinh Tú năm 524, hôm nay lại một người nữa hi sinh, cuộc chiến với hung thú hắc ám đến quá bất ngờ, đại dương này không còn là chỗ nương thân thích hợp với chúng tôi nữa, nhưng chúng tôi không còn nơi nào khác để đi.

Năm 527, rốt cuộc, Siren chỉ còn lại một mình tôi, tôi quả là vị vua vô dụng nhất trong lịch sử mà.

Năm 528, tôi tìm được rồi! Các Siren tưởng chừng đã chết khi hành tinh cũ phát nổ vẫn còn sống! Bọn họ sống ở một thế giới khác!

….Tôi có thể gặp lại bọn họ trước khi chết ư?

Tang thương trong bia đá chạy dọc cơ thể Giản Dụ, cậu chạm tay vào nó, đắm chìm vào trong chính suy nghĩ của mình.

Có nước mắt rớt khỏi khóe mắt của Giản Dụ, biến thành một viên ngọc trai xanh nhạt trong dòng nước.

Rắn nhỏ nhanh tay lẹ mắt dùng đuôi quấn lấy viên ngọc trai đó trước khi cầu livestream phát hiện.

Chưa để hắn thở phào, càng ngày càng nhiều ngọc trai rơi xuống, rắn nhỏ luống cuống, nó nhanh chóng dài ra, sau đó lấy đuôi quấn chặt cầu livestream không để nó tiếp tục quay.

Hắn nhìn về phía Giản Dụ, rõ ràng cậu đang khóc, nhưng mặt cậu lại không có đau buồn, nó giống mê man, cứ như cậu không hiểu tại sao mình lại rơi nước mắt.

Suy nghĩ một chút, rắn nhỏ cất cầu livestream vào trong nút không gian của Giản Dụ, nó muốn dùng chóp đuôi lau nước mắt cho Giản Dụ, cuối cùng lại lau ra một viên ngọc trai màu xanh.

Rắn nhỏ: “…”

Hắn buồn rầu, Giản Dụ khóc rồi, nhưng hắn không biết tại sao.

Rắn nhỏ biến lại thành người, lấy quần áo khỏi nút không gian ra mặc. Một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt Giản Dụ, nhờ có chúc phúc tạm thời nên hắn có thể nói chuyện được dưới đáy đại dương: “Đừng khóc.”

Giọng hắn nhạt toẹt, rõ ràng đã gấp gáp muốn Giản Dụ nín khóc nhưng miệng lại không nói được câu an ủi nào.

Ngón tay với lớp chai mỏng lau nước mắt cho Giản Dụ, kết quả lại thu hoạch thêm được một bàn tay toàn ngọc trai.

Olderhain nghi ngờ Giản Dụ sắp chảy hết nước trong cơ thể rồi.

Cảm xúc khó chịu làm cậu tỉnh hồn, cậu ngước nhìn Olderhain, không nói gì.

Vừa cúi đầu đã thấy một đống ngọc trai trong tay Olderhain, không chỉ trên tay, dưới đất cũng có rất nhiều.

Giản Dụ: “…”

Màu xanh da trời là màu của u buồn, đây là màu sắc ngọc trai Siren tạo ra khi rơi lệ vì đau buồn.

Thì ra khi nãy cậu vừa đau lòng ư?

Giản Dụ nhắm mắt, sau khi bình tĩnh lại rồi mới mở ra, nhỏ giọng mở miệng: “Tổ tiên của tôi….đã từng sống ở đây.”

Ngay khi thấy dòng chữ trên tấm bia đá, Giản Dụ đã nhận ra, Siren trong đại dương này cùng tộc với bọn họ.

Mà theo như tấm bia này viết, thế giới bọn họ đang sống cũng không phải nơi thuộc về bọn họ.

Lẽ ra bọn họ phải sống ở đây.

Chỉ là ngày xưa có chuyện gì đó xảy ra, làm các Siren lưu lạc đến thế giới khác.

Giản Dụ không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, thậm chí không biết nên làm thế nào với mớ ngọc trai rơi đầy đất.

Dù sao nơi này không có ai khóc ra ngọc trai.

Olderhain không nói gì, chỉ cúi người nhặt từng viên ngọc trai lên, sau đó cất hết vào trong nút không gian của Giản Dụ.

“Để tạm trong nút không gian của em.”

Giản Dụ: “?”

“Khi nào về thủ đô ta sẽ lấy lại.”

“??” Này hình như là ngọc trai tôi khóc ra đấy.

Giản Dụ do dự, suy nghĩ cũng chuyển hướng: “….Anh thích ngọc trai?”

Olderhain nhìn đuôi mắt đo đỏ của Giản Dụ, ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Hắn chỉ thích ngọc trai của Giản Dụ.

“…Ồ.” Giản Dụ có cảm giác kỳ lạ lại không nói ra được, nhưng cậu đã không còn đau buồn như khi nãy.

Olderhain không hiểu chữ viết của Siren trên bia đá: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

“Có lẽ là một ngàn năm trước, đây chính là chiến trường của hung thú hắc ám….và tổ tiên của tôi.”

Bây giờ là Kỷ nguyên Tinh Tú năm 2091, đã một ngàn năm trăm năm kể từ thời gian cuối cùng được khắc trên tấm bia, sợ rằng khi đó Đế quốc còn chưa ra đời, khó trách cậu không tìm được bất kì thông tin nào liên quan đến Siren trên mạng.

Cậu cũng đã biết tại sao vùng biển này không có ý thức của mình, chắc chắc đã có một lượng lớn sương mù của hung thú hắc ám hòa vào nước biển nơi đây, ảnh hưởng đến sinh vật vốn có, khi đó số lượng Siren cũng không đông, không địch lại hung thú hắc ám, cuối cùng dẫn đến diệt vong.

Theo ghi chép của vị vua kia, cuối cùng ngài ấy vẫn không tìm được các Siren đã lưu lạc đến thế giới khác.

Giản Dụ nhớ lại lịch sử mà trưởng lão đã dạy mình ở thế giới kia, thời gian không khác gì trên bia đá.

Điều này làm Giản Dụ thở phào nhẹ nhõm, xem ra tốc độ của dòng chảy thời gian ở hai thế giới giống nhau, ít nhất cũng không cách nhau quá nhiều.

Cậu chỉ mới mất tích tầm nửa năm mà thôi, bên thư ký trưởng chắc không sao.

Thấy những tấm bia mộ này, Olderhain cũng đoán được chút gì đó, Giản Dụ từng nói những người cùng tộc của cậu ở một nơi rất xa, chẳng lẽ….bọn họ chết rồi?

Nếu không sao Dụ Dụ nhà hắn có thể bị bắt từ lúc còn nhỏ được.

“Ta vẫn ở đây.” Olderhain ôm Giản Dụ.

“…Ừ.”

Buồn bã vừa rồi do những lời của vị vua cuối cùng ở thế giới này mang đến đã nhanh chóng tan hết, Giản Dụ vẫn thích sống chung với các Siren ở thế giới của mình hơn, cậu muốn nói với Olderhain về Siren, nhưng lại bị hắn cắt ngang.

“Khi nào về hoàng cung rồi nói.” Olderhain vuốt nhẹ sợi tóc của Giản Dụ, hắn không nghĩ nơi này là nơi thích hợp để trò chuyện.

Giản Dụ gật đầu, cuối cùng nhìn về phía tấm đá, người ngoài không thể đi xuyên qua cánh cửa để vào nơi ở của Siren, thứ cậu đi xuyên qua lúc đầu chính là tấm màn che của riêng bọn họ.

Nhưng trải qua một ngàn năm không có siren bảo vệ, tấm màn này đã yếu đi rất nhiều.

Giản Dụ suy nghĩ một chút, tăng thêm sức mạnh cho tấm màn che này.

Vẫn nên để cung điện và tổ tiên của cậu an nghỉ nơi đây thôi.

Sắp xếp tất cả xong, Siren hát, là một giai điệu Olderhain chưa nghe bao giờ.

Đây là khúc ca chúc phúc cho các Siren đã yên nghỉ, chúc cho mỗi Siren có một giấc mộng đẹp khi về với vòng tay của đại dương bao la.

Olderhain đứng một bên, im lặng lắng nghe, đến khi Giản Dụ không lên tiếng nữa thì hắn mới nói: “Nếu em muốn, chúng ta có thể quay lại đây.”

“Ừ.” Giản Dụ vuốt ve chữ viết trên bia đá, cậu sẽ mang các Siren khác đến đây thăm vị vua này của bọn họ.

Tiếng ca như mở ra ổ khóa bí mật nào đó, tấm bia đá rung lên, để lộ ngọc trai trắng nõn và giao tiêu mượt mà bên dưới.

Đây là những gì Siren đã từng sống ở đây để lại.

Giản Dụ không nhúc nhích, Olderhain mới vừa nói thích ngọc trai cũng không nhìn, bọn họ dời tấm bia về chỗ cũ, tiếp tục để bảo tàng vô giá này ở lại làm bạn với các Siren.

Màn sương bên ngoài cung điện đã nhạt đi rất nhiều, Giản Dụ còn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của nước biển loáng thoáng đâu đây.

Xem ra sương mù này có lẽ cũng chỉ muốn Giản Dụ đến đây nhìn một chút.

Màn sương này rất kì lạ, nó ngăn cách cung điện và đại dương bên ngoài, hình thành hai không gian khác nhau, có lẽ đây chính là kiệt tác của các Siren ngày xưa dùng để cản hung thú hắc ám.

Quá nhiều năm đã trôi qua khiến nhiều chuyện không thể chứng minh, Giản Dụ không suy nghĩ thêm nữa, cậu bơi qua màn che cùng với Olderhain đã biến lại thành rắn nhỏ, cả hai trở về đại dương ban đầu.

Không biết bao lâu đã trôi qua, sương mù cũng không tản đi, nhưng đã có thể bắt được sóng.

Giản Dụ thả cầu livestream bị bỏ vào trong nút không gian ra.

Dựa theo chỉ dẫn khi có khi không của đại dương, Giản Dụ tìm được Akin đang choáng váng bơi vòng vòng trong biển.

Akin vừa thấy Giản Dụ đã vẫy tay, anh ta muốn nói gì đó, nhưng ra khỏi miệng chỉ có một chuỗi bong bóng.

Ngay lúc nãy khi các tuyển thủ đang hoảng loạn, mặt biển đột nhiên xuất hiện, livestream cũng trở lại như cũ.

Tất cả mọi người đều không hiểu gì, không ai tìm được nguyên nhân, nhưng nhiệm vụ quan trọng hơn tất cả, thế nên các tuyển thủ lên bờ nghỉ ngơi một chút rồi lại nhảy xuống biển tiếp tục nhiệm vụ.

“Cậu quay được khung cảnh nhiệm vụ yêu cầu chưa?” Akin bơi lên mặt biển, gấp gáp hỏi.

“Ừ.” Giản Dụ nhớ lại cầu livestream chỉ mới quay được một nửa đã bị rắn nhỏ dùng bạo lực cắt ngang, chắc cũng có.

Dù sao ngoại trừ cậu ra, các tuyển thủ khác cũng chỉ quay được sương mù.