Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc

Chương 36




Rắn nhỏ vừa vào phòng là Giản Dụ đã biết.

Cậu hơi bất ngờ, bình thường giờ này vẫn chưa đến lúc rắn nhỏ tỉnh dậy.

Đôi mắt vàng kim của rắn nhỏ lấp lánh, nó bò lại bên chân Giản Dụ, sau đó leo lên người Giản Dụ, cuối cùng đặt đầu mình bên cạnh mặt Giản Dụ.

Bị một con rắn dài hơn hai mét bò lên người, người bình thường sẽ sợ hãi không nguôi, nhưng Giản Dụ đã quen rồi nên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Giản Dụ: “?”

Sao đột nhiên dính người thế.

Rắn nhỏ liên tục cọ miệng vào má Giản Dụ, chân nhỏ khoác lên vai Giản Dụ, nếu không nhìn ngoại hình của nó, người ta còn tưởng nó là thú cưng thích làm nũng.

Akin đứng trước cửa không biết làm thế nào, muốn nhắc nhở nhưng lại không tiện mở miệng, cái đó….bầu không khí bây giờ hơi không đúng á?

Con ngươi của Filer đột nhiên trợn to sau khi nghe Giản Dụ nói, anh ta không tin được nhìn chòng chọc Giản Dụ mấy giây, sau đó cúi đầu cười như một thằng khùng.

Tiếng cười điên cuồng vang lên trong phòng nghỉ, làm người ta sởn gai ốc, lúc này Giản Dụ mới nhìn anh ta, cau mày, thật sự nghi ngờ Filer có bệnh về thần kinh.

“Chắc chắn hắn ta đã đầu độc cậu rồi, hắn ta uy hiếp cậu đúng không?” Filer bụm mặt lẩm bẩm, làm người khác không thấy rõ biểu cảm của mình.

Anh ta móc gì đó ra khỏi nút không gian: “Thật xin lỗi….thật sự xin lỗi, tôi không định làm thế này, nhưng người kia không sai, quả nhiên phải trực tiếp mang cậu đi mới đúng.”

Nói xong, Filer đã nhấn nút phun, phun thẳng về phía Giản Dụ.

Giản Dụ bị tấn công bất ngờ, mặc dù lùi về phía cửa rất nhanh nhưng vẫn hít phải một ít khí không rõ tên kia.

Akin bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, anh ta liên lục lùi về sau: “Đây là gì?!”

Chưa để anh ta kiểm tra bản thân, cảm xúc nóng nảy, chán ghét, phải phá hủy gì đó bùng nổ trong lòng anh ta, xâm chiếm não của Akin.

Giản Dụ cũng cảm thấy cảm xúc đó, biến sắc ngay tức thì, đây là sương mù hung thú hắc ám tạo sau khi chết!

Filer dám đem thứ này đến cuộc thi?

“Tệ rồi.” Akin không chống nổi cảm xúc này của mình, mắt anh ta đỏ bừng, dùng hết tỉnh táo còn lại của bản thân nhìn Giản Dụ: “Tránh xa tôi ra….”

Vừa nói xong, Akin đã há miệng gào to, biến thành một con sư tử màu vàng ngay tại chỗ.

Nó dài hai mét, cao khoảng nửa người, bộ lông vàng rối bù, là một con sư tử rất trẻ.

Nếu là ngày xưa, chắc chắn sẽ có người cảm thán vẻ đẹp của nó, đáng tiếc bây giờ nó trông rất nóng nảy, liên tục phá hư đồ đạc trong phòng nghỉ.

Có tuyển thủ gần đó nghe tiếng nên sang kiểm tra, nháy mắt đã bị sư tử hất văng.

Đột nhiên bị tấn công, đối phương không thể bỏ qua, lập tức biến thành hình thú nhào vào đánh nhau với Akin.

Tuy nhiên bây giờ sư tử đã phát điên hoàn toàn, nó không tập trung tấn công một người, rất nhiều tuyển thủ hóng chuyện xung quanh bị ảnh hưởng, khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Nguồn cơn của mọi chuyện – Filer đã nhanh chóng vứt cái bình rỗng tuếch kia đi, trên mặt không biết lấy ra cái mặt nạ chống sương mù của hung thú hắc ám từ khi nào: “Yên tâm, chỉ hít phải một chút thôi, chỉ cần ý chí của anh ta đủ kiên cường thì vẫn cứu được.”

Cậu nhìn Giản Dụ, đang nghĩ cách bắt cậu thì phát hiện Giản Dụ vẫn bình yên vô sự đứng đó.

Filer: “…??”

Tinh thần lực của Siren tự lọc ô nhiễm của hung thú hắc ám, Giản Dụ nhìn rắn nhỏ, khi nãy không chỉ cậu hít phải mà rắn nhỏ cũng hít phải.

Đôi mắt của rắn nhỏ biến thành màu vàng đậm, tinh thần đang bình tĩnh chập chờn, cơ thể cứng ngắc, quấn chặt Giản Dụ.

“Inin!” Giản Dụ hô, câu nói có thêm tinh thần lực của Giản Dụ giúp rắn nhỏ lấy lại chút ý thức, để nó bò xuống khỏi người Giản Dụ ngay tức khắc.

Giản Dụ muốn kiểm tra trạng thái của rắn nhỏ trước, nhưng đúng lúc này, tinh hạm bị thứ gì đó đụng mạnh vào, rung lắc như điên.

Còi báo động bên trong tinh hạm hú ầm ỹ, “tức giận” chui vào qua ống thông gió nhanh chóng tràn ra khắp nơi.

Giản Dụ nhìn sương mù của hung thú hắc ám dần xâm chiếm tinh hạm, cậu nhìn Filer, hỏi: “Anh muốn gì?”

“Hiển nhiên là muốn mang cậu đi rồi, đây là biên giới Đế quốc Teas, tuyển thủ Cúp Đốm Lửa gặp chuyện có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.”

Cúp Đốm Lửa được tổ chức mấy trăm năm cũng chưa bao giờ xuất hiện chuyện xui rủi này, dù sao các tuyển thủ cũng đại diện cho quốc gia của mình, nếu xảy ra chuyện gì, quốc gia của bọn họ chắc chắn không để yên cho kẻ gây chuyện.

Chọn ra tay ở biên giới, cũng để Olderhain không chạy đến kịp.

Kế hoạch rất tốt, tiếc là thất bại ngay từ bước đầu tiên.

Giản Dụ không hề bị sương mù của hung thú hắc ám ảnh hưởng.

Không chỉ không sao, Giản Dụ còn xông lên, quật Filer xuống đất.

Cậu lột mặt nạ của Filer ra rồi ném người sang một bên.

Giản Dụ ngồi xổm, nhìn rắn nhỏ đã bắt đầu không đúng, cậu muốn đeo mặt nạ cho rắn nhỏ, nhưng rắn nhỏ cứ lăn lộn liên tục, trông rất đau đớn.

“Inin? Cậu nhìn tôi đi.” Giản Dụ dịu dàng lên tiếng, câu nói có lẫn tinh thần lực giúp rắn nhỏ bớt đau đớn hơn.

Đôi mắt vàng sậm của rắn nhỏ dần tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn Giản Dụ.

Không thèm quan tâm bên cạnh có người khác, Giản Dụ nhỏ giọng ngâm nga bài hát chữa lành, bây giờ cậu đã có thể hát được hơn phân nửa bài hát.

Rắn nhỏ liên tục nghe Giản Dụ hát, hiệu quả chữa trị rất tốt, bởi vì bị đè nén quá lâu nên mới hồi phục chậm như vậy.

Hôm nay lại hít phải sương mù của hung thú hắc ám, chuyện này ảnh hưởng rất lớn với nó, may mà Giản Dụ cất tiếng ca kịp lúc mới có thể vuốt ve cảm xúc đang bùng lên trong lòng nó được.

Nghe thấy tiếng ca, rắn nhỏ dần im lặng, cũng thôi không lăn lộn.

Đôi mắt vàng đậm cũng dần nhạt màu hơn.

Thấy vậy, Giản Dụ mới ngừng hát.

Nhưng được chữa trị không chỉ có rắn nhỏ.

Ngoài rắn nhỏ ra, Filer đang nằm trên đất cũng được hưởng soái, anh ta hưng phấn nói: “…Thì ra là thế, thì ra là vậy.”

“Quả nhiên giọng của cậu rất thích hợp để làm chuyện đó.”

Rắn nhỏ leo lên người anh ta, dùng đuôi đập anh ta hôn mê.

Thật ra nó muốn giải quyết người ngay tại chỗ hơn, đáng tiếc là không thể, Filer có liên quan đến phòng thí nghiệm Noah, bọn họ cần moi thông tin của anh ta.

Còn sau khi moi được hết thông tin thì sao, thì hiển nhiên thành thứ vô giá trị.

Bên ngoài phòng nghỉ vẫn ồn ào như cũ, tiếng gầm gừ đau đớn liên tục vang lên bên tai, Giản Dụ nhìn ra ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này rắn nhỏ bò lại, dùng chóp đuôi chọt vào quang não của Giản Dụ.

Giản Dụ đưa quang não cho nó theo bản năng, sau đó cậu thấy nó mở quang não lên, mở khung chat với Hefter ra, bắt đầu gõ chữ ầm ầm.

Giản Dụ đã lờ mờ đoán được: “….”

Cậu bắt đầu nhớ lại, Olderhain và rắn nhỏ thật sự không giống nhau.

Rắn nhỏ rõ ràng…đáng yêu hơn nhiều, mặc dù đang có xu hướng phát triển thành thằn lằn.

Cảm thấy Giản Dụ cứ nhìn chằm chằm mình, rắn nhỏ cũng rất nôn nóng, sau khi giao việc cho Hefter xong, nó dùng chóp đuôi móc quang não giơ lên, trả cho Giản Dụ.

Ngoan lạ thường.

Giản Dụ cầm quang não, im lặng một lúc mới nói: “Tôi muốn cứu bọn họ.”

Hôm nay trên chiếc tinh hạm này, chỉ có một mình Giản Dụ có năng lực đánh thức các tuyển thủ.

Tuy nhiên, Giản Dụ nhớ đến một chuyện, mặc dù cậu chưa từng thể hiện trước mặt rắn nhỏ bao giờ, nhưng mà, cậu sợ phải hát trước mặt nhiều người.

Rắn nhỏ không thể nói chuyện, nó dựng nửa người dậy, tựa đầu lên cổ Giản Dụ, vảy ấm áp chạm vào làn da lạnh toát, giống như đang cho cậu một chiếc ôm vô hình.

Như đang nói: “Đi đi.”

“Đi chung?”

Rắn nhỏ vẫy đuôi tỏ ý từ chối, thứ đang tấn công tinh hạm chính là hung thú hắc ám, quân đội cần một khoảng thời gian nữa mới có thể đến đây, còn cần phải tiêu diệt mấy hung thú hắc ám ngoài kia.

Giản Dụ mím môi, đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ.

Giọng của Kaka đúng lúc vang lên: “Hoàng hậu, xin hỏi thần có thể giúp gì cho ngài không ạ? Bệ hạ đã ra lệnh cho thần cắt tất cả giám sát trên tinh hạm.”

“Hệ thống âm thanh trong tinh hạm còn dùng được không?” Nhiều người như vậy, cậu không thể gom hết tất cả về một chỗ được, huống chi các tuyển thủ đã đánh mất lý trí sẽ không nghe chỉ huy, dùng loa trên tinh hạm là lựa chọn tốt nhất bây giờ.

“Hiển nhiên, để thần dẫn đường cho ngài.” Kaka vừa nói xong, trên quang não đã xuất hiện bản đồ tinh hạm.

Thấy bóng lưng của Giản Dụ biến mất trong tầm mắt mình, lúc này rắn nhỏ mới quay đầu, leo lên cửa vào tinh hạm, nó vẫn chưa biến về hình người được, nhưng nếu biến sang kích cỡ thật sự thì vẫn có thể chống được một lúc.

Chuyện tinh hạm của Cúp Đốm Lửa bị hung thú hắc ám tấn công nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, kỳ lạ chính là, chỉ có một chiếc bị tấn công mạnh mẽ nhất cứ như trên đó có gì hấp dẫn tụi nó.

Những chiếc tinh hạm còn lại không liên lạc được với tinh hạm bị tấn công, chỉ có thể nghĩ cách cứu.

Nhưng mà trên tinh hạm không có vũ khí chiến đấu quy mô lớn, đòn tấn công của bọn họ không hề ảnh hưởng đến hung thú hắc ám, chỉ có thể thu hút sự chú ý của bọn nó mà thôi.

Ngay khi mọi người cho rằng chiếc tinh hạm bị hung thú hắc ám tấn công kia toi đời rồi thì một tiếng rồng ngâm vang lên.

Đó là một con rồng lớn với cơ thể dài gần ngàn mét, cơ thể như rắn, trên lưng có hai cánh, chân tựa ưng, đuôi vừa quơ lên là toàn bộ hung thú hắc ám bị nó đập trúng biến mất, biến thành sương mù.

Rồng đen bình tĩnh tấn công, chỉ nháy mắt đã tiêu diệt được một mớ hung thú hắc ám.

Các tuyển thủ trong tinh hạm khác há hốc mồm, cho dù là sinh vật biển cũng không có loài nào lớn như vậy.

Cho nên, con trước mắt này chỉ có thể là loài giả tưởng.

Mà Đế quốc bọn họ chỉ có một người duy nhất thuộc loài giả tưởng, đó là Olderhain.

“Là bệ hạ!”

“Trời ơi, đích thân bệ hạ đến!”

“Đù má, hình thú của bệ hạ thế, thế này….thế này…”

Rồng đen che khuất cả bầu trời, tinh hạm có thể chở trên trăm người như một con kiến trong mắt nó, các đòn tấn công của hung thú hắc ám hoàn toàn không ảnh hưởng đến nó, đây là một loại rung động không rõ tên, là một sức mạnh không gì sánh bằng.

Sẽ không ai không sợ, sẽ không ai không thần phục.

Đây chính là loài giả tưởng.

Cùng lúc đó, Giản Dụ đi theo bản đồ, tránh các chỗ đánh nhau của các tuyển thủ, đi đến phòng điều khiển hệ thống âm thanh của tinh hạm.

Căn phòng không một lỗ hở làm cậu cảm thấy an toàn, không chậm trễ nữa, Giản Dụ cầm mic lên.

Bài hát chữa lành len lỏi khắp tinh hạm qua hệ thống âm thanh, các tuyển thủ đang đánh nhau dần dừng lại, dần bình tĩnh hơn.

Mặc dù hát trực tiếp sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng thực lực của các tuyển thủ vốn không tầm thường, chỉ hít có chút sương mù, cộng thêm cứu viện sẽ đến ngay, cho nên thế này đã đủ.

Tiếng hát trong trẻo như giọng hát của thần tiếp tục ngân nga, trong thế giới tinh thần chỉ Siren nhìn thấy, sương mù đang bủa vây lấy tinh thần lực của các tuyển thủ dần bị tiếng hát xóa đi.

Có tuyển thủ đã tỉnh lại, nhưng người đó vẫn đứng im, muốn nghe tiếng hát làm say lòng người này nhiều một chút.

Khi tiếng hát này vang lên, mọi vết thương của bọn họ như được chữa lành.

Lo lắng trong một tháng, mệt mỏi vì phải cảnh giác liên tục được xoa dịu, tinh thần của tất cả mọi người phấn chấn hơn bao giờ hết, cứ như mới hít thuốc xong.

Đúng lúc này, tiếng hát kia ngừng.

Các tuyển thủ đang đắm chìm trong tiếng hát: “???”

Sau khi xác nhận tất cả tuyển thủ đã tỉnh táo, Giản Dụ nhanh chóng rời khỏi phòng điều khiển hệ thống âm thanh, ê-kíp chương trình chắc chắn sẽ tuần tra tinh hạm sau khi tỉnh hồn, cậu cần về phòng nhanh nhất có thể.

Hung thú hắc ám bên ngoài đã bị tiêu diệt hết, tuyển thủ bên trong cũng đã khôi phục được ý thức, Hefter đang trên đường đến bắt Filer theo chỉ thị của Olderhain, ai ngờ mới đi được nửa đường đã có chuyện.

Anh ta không còn cách nào khác, đành phải vòng về lấy thuốc thả lỏng tinh thần, vì thế mới đến chậm.

Hefter dẫn bác sĩ chuyên nghiệp đến kiểm tra cho các tuyển thủ, phát hiện tinh thần lực bọn họ không chỉ sáng láng, thậm chí còn khỏe hơn con người bận bịu vì công việc mấy hôm nay là anh.

Hefter cứ nghĩ phải xử lí một mớ người bị ô nhiễm: “?”

Sau khi tất cả tuyển thủ được cứu, bọn họ vội tụ lại bàn tán về tiếng hát kia.

Bọn họ miêu tả tiếng hát như một phép màu, đáng tiếc không có tuyển thủ nào ghi lại, cư dân mạng cũng cho rằng tinh thần lực của bọn họ bị ô nhiễm nên bị ảo giác.

Còn có tuyển thủ đăng báo cáo sức khỏe lên, lúc này mọi người mới tin có người dùng tiếng hát của mình để giải quyết ô nhiễm do hung thú hắc ám gây ra.

“Tốt lắm, cửa vào giới giải trí rộng mở, cứ thế phát triển! Sẽ có ngày thành công thôi!”

“Nghe nói tiếng ca kia xuất hiện cùng lúc với bệ hạ, có khi nào….”

Trên mạng đủ loại giả thuyết khác nhau, nhưng không cái nào đáng tin, thậm chí còn có người bảo giọng hát này chính là giọng của các vị thần.

Bây giờ chủ nhân giọng hát của thần kia đang ở trong phòng, bị bệ hạ loài giả tưởng của bọn họ cuốn chặt.

Hậu quả của việc ép bản thân khôi phục kích cỡ nguyên bản để tiêu diệt hung thú hắc ám chính là quyền kiểm soát cơ thể lại rơi vào tay rắn nhỏ.

Rắn nhỏ đã dài gần ba mét chỉ cố gắng da kề da với Giản Dụ, lại bị cậu chê bai đẩy sang một bên.

“Cậu nặng quá đấy!” Giản Dụ bưng mặt rắn, chưa kịp nói gì đã bị rắn nhỏ hôn.

Nụ hôn rơi lên má, Giản Dụ im lặng một hồi, cuối cùng cũng nói: “Inin, cậu thế này không thể tham gia cuộc thi với tôi nữa đâu.”

Rắn nhỏ: “?”

“Không có ai mang con thằn lằn ba mét…à rắn ba mét đi thi.” Giản Dụ tàn khốc nói thẳng: “Chỉ có rắn nhỏ có thể nhét trong túi mới có thể tham gia cuộc thi với tôi thôi.”

Rắn nhỏ tự cảm thấy cơ thể mình cuối cùng cũng thật uy phong: “??”

“Cậu về hoàng cung đi.” Giản Dụ kết luận.

Giản Dụ không thấy lúc Olderhain tiêu diệt hung thú hắc ám, tuy cậu có tìm trên mạng thử nhưng toàn bộ hình ảnh đã bị Kaka và Bộ Ngoại giao xóa sạch.

Vì vậy tuy hình chụp hình thú của Olderhain không bị truyền ra, nhưng Giản Dụ vẫn sợ có người liên tưởng đến rắn nhỏ.

Dù cậu không biết rắn nhỏ to ra sẽ thành con gì.

Một con thằng lằn siêu to khổng lồ?

Rắn nhỏ không tin được, nó dựng thẳng cơ thể, gần như đã có thể “đứng” ngang tầm mắt Giản Dụ, như đang nói: “Thật ư?”

Không nói được, Giản Dụ quyết tâm ngó lơ, hôm nay dùng quá nhiều tinh thần lực, cậu muốn nghỉ ngơi.

Rắn nhỏ bị ném sang một bên: “???”

Anh lớn hơn cái em không yêu anh nữa?!

Cuối cùng, ba ngày sau, rắn nhỏ trở lại kích thước một mét kia, nương tựa trên người của Giản Dụ, tuy không biết nó làm sao nhưng tóm lại đã có thể tham gia cuộc thi với cậu.

Cửa tinh hạm từ từ mở ra, các tuyển thủ trải qua một đống rắc rối ngừng thở, cuối cùng cũng đến nơi diễn ra ải thứ hai rồi.

MC Fannini đứng bên ngoài chào bọn họ: “Đây là vương quốc, nơi nguy hiểm và cơ hội cùng hiện hữu.” Cô nhìn các tuyển thủ: “Chào mừng đến với địa điểm thứ hai — Rừng mưa trên sa mạc.”