Độ Xuân Sơn

Chương 47




Thẩm Thanh Thu nhìn con số kia cẩn thận, nhẩm đi nhẩm lại ba lần, rốt cuộc xác định, y không nhầm.

“Độ sướng hơn 10000 là sao? Có phải lúc nãy mày bảo không tới Vực Thẳm Vô Gian chỉ trừ 10000 không!! Hệ thống đại đại, mày nói rõ xem, mày hiếm khi có lương tâm vầy lắm.”

Thẩm Thanh Thu xoay người bật dậy khỏi giường trúc, tim đập “thình thịch”, đi tới đi lui trong trúc xá, ép mình bình tĩnh lại.

Thẩm Thanh Thu hung dữ gõ hệ thống: “Ta nhớ đời trước, mày đột nhiên cho thêm tận 20000.”

Kiếp trước thật ra không ảnh hưởng gì, dù sao trừ nhiều, y cũng phải gói đồ cút về nhà. Mà đời này thế mà lại cao tới vậy, thì ảnh hưởng rất lớn. Nhất định phải hỏi cho rõ.

Hệ thống: [Sau khi hệ thống thăng cấp, để ngăn người chơi cò kè trừ điểm lung tung, nên đã nâng cấp lại. Hệ thống 3.0 cố gắng cung cấp dịch vụ chính xác nhất, nhân tính nhất cho người chơi.]

Thẩm Thanh Thu động lòng.

So với 1.0 toàn troll người ta, 2.0 không đáng tin cậy, hệ thống này thực sự tốt, rất thân thiện. Quả thực là hệ thống trung thành!

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, hỏi: “Bình thường độ sướng cộng mấy chục thêm mấy trăm, cốt truyện mấu chốt không làm thì trừ 10000, các ngươi đặt trị số cao thế, hẳn là để bảo đảm cốt truyện thuận lợi nhở?”

Dù sao độ sướng sau khi làm xong cốt truyện mấu chốt giúp nhân vật chính, thật sự quá ít. Y đoán trước đó, đời này độ sướng nhất định cao hơn kiếp trước, mà tương ứng, hệ thống nhất định sẽ nâng cao mức độ trừng phạt ở Vực Thẳm Vô Gian, đảm bảo cốt truyện đi đúng hướng. Không ngờ độ sướng vẫn trừ như trước chứ không tăng, thật sự ngoài dự đoán của y.

Nên nói về cách hệ thống đưa ra thì là: Bởi vì giai đoạn trước độ sướng cao, mở khóa độ sướng quan trọng của nam chủ, cốt truyện trọng tâm bị lệch, mà so sánh độ sướng nhận được về cách luyện cấp của nam chính vẫn không thay đổi, nên hệ thống tôn trọng thành tựu của người chơi, để người chơi lựa chọn hướng đi tiếp theo.

Đóng hệ thống lại, Thẩm Thanh Thu lại lấy túi gấm Lạc Băng Hà cho y ra, ngón tay đè trên đường thêu tinh tế, chậm rãi vuốt ve. Ngày ấy, y ngồi trên giường hồi lâu, mãi cho tới tận khi mặt trời lặn.

Bình tĩnh ngẫm lại, Thẩm Thanh Thu nhận ra, cho dù giờ có cơ hội, cũng chưa chắc như vậy đã tốt.

… Lạc Băng Hà có tới Vực Thẳm Vô Gian không, có nhận được Tâm Ma Kiếm hay không, có đánh quái thăng cấp hay không, lựa chọn đều nằm trong tay y.

Vực Thẳm Vô Gian, một khi đã chọn hoặc là đường chết, hoặc là đường sống, nên để Lạc Băng Hà làm.

Dù sao đó cũng là cuộc đời của Lạc Băng Hà.

Nhiều ngày rồi, Thẩm Thanh Thu đọc sách uống trà trong trúc xá, thi thoảng chỉ điểm kiếm pháp cho Minh Phàm, hoặc là chậm rì rì tới sau núi, tự tay cho quái lông ngắn Lạc Băng Hà nuôi lớn ăn. Trong lúc ấy Nhạc Thanh Nguyên đã tới một chuyến, không nhắc tới mấy tin tức phong lưu bay đầy trời Thương Khung Sơn phái, thần sắc như thường, còn chưa hỏi han ân cần tỉ mỉ xong, đã vội lo cho Tiên Minh Đại Hội sắp tới, sự vụ quá nhiều, chỉ ngồi một hồi, đã bị đệ tử đưa tin gọi đi mất.

Nếu Lạc Băng Hà không ở, sự vụ mỗi ngày ở Thanh Tĩnh Phong báo tới cho y, đều đè xuống đầu Minh Phàm. Đứa nhỏ này mấy năm nay làm việc càng gọn gàng ngăn nắp hơn, lòng Thẩm Thanh Thu vui mừng, lại vì không có gì làm, thật sự nhàn rỗi tới hốt hoảng, để đệ tử gửi thiếp mời tới An Định Phong.

Nhưng mà, Thẩm Thanh Thu đợi nửa ngày, lại nhận được tin “Thượng phong chủ mấy hôm trước ra ngoài làm việc, chưa về”.

Thẩm Thanh Thu ngoài ý muốn. Máy Bay thế mà làm người không đáng tin, giờ Tiên Minh Đại Hội sắp tới gần, tạp vụ ở Thương Khung Sơn phái xếp thành núi, hắn làm phong chủ An Định Phong lại không ở An Định Phong chuẩn bị cẩn thận, ngược lại không thấy bóng người, đâu chỉ không đáng tin thôi, quả thực không cần bát cơm mà tìm đường chết rồi.

Khi dễ gia chủ Thương Khung Sơn mà dễ à!

Nếu không gặp được Máy Bay, Thẩm Thanh Thu đành vậy. Xem ra cũng chỉ có ngày tới Tiên Minh Đại Hội, mới nói chuyện được với hắn thôi.

Chỉ chớp mắt đã qua sáu ngày, Thẩm Thanh Thu vốn đoán rằng, trước ngày đi một hôm, Lạc Băng Hà hẳn thế nào cũng phải rời khỏi Linh Tê Động, nhưng mãi tới tối, vẫn chẳng thấy bóng dáng Lạc Băng Hà đâu.

Nếu nói không lo lắng, thì không có khả năng. Nhưng nếu Lạc Băng Hà bế quan, y cũng không tiện phái đệ tử mạo muội tới quấy rầy, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Y bận lòng, không khống chế tình cảm được, làm Ninh Anh Anh vào đưa trà hoảng sợ.

Ninh Anh Anh vừa thấy sắc mặt y, lập tức như lâm vào đại địch, rồi như ngầm hiểu ra gì đó, muốn nói lại thôi nửa ngày, bị Thẩm Thanh Thu đuổi về, đi ngủ sớm.

Đêm khuya nổi gió lạnh, rừng trúc xào xạc lay động. Thẩm Thanh Thu vốn đã tháo phát quan chuẩn bị nghỉ ngơi, khi treo Tu Nhã Kiếm lên tường, đột nhiên nổi hứng, lấy kiếm vào khu đất trống trong rừng trúc, đứng một hồi, chậm rãi rút thanh kiếm sáng ngời ra.

Lại nói, Thẩm Thanh Thu người này, thật sự không thích đánh nhau, vì nghĩ lại chút, hình như mình đời trước không động thủ thì thôi, vừa động thủ đã kinh thiên động địa, lấy mạng ra đùa, thiếu chút nữa đùa chết luôn. Nhưng mà nhàn rỗi lâu rồi, vẫn khó tránh khỏi có chút ngứa lòng, không bằng luyện kiếm, sẽ có thể quen tay hơn chút.

Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, lòng trầm xuống, đường kiếm lướt gió, lá trúc bốn phía đều bị chém bay, xào xạc phi lên trời. Thân Tu Nhã Kiếm vốn rất sáng, dưới ánh trăng càng lạnh như băng. Thẩm Thanh Thu vừa cảm thấy tâm tình thoải mái hơn không ít, đột nhiên nghe thấy bên tai có động tĩnh rất nhỏ.

Lúc này linh lực bao phủ cả người y, sáng rỡ, nghe thấy có người đến gần, lập tức cảnh giác, giơ tay đánh một chưởng ra. Nhưng mà cũng không ngăn được người tới, y còn chưa kịp phản ứng, đã đột nhiên bị ôm lấy eo từ phía sau.

Lực đạo ngang ngược lại bá đạo kia, Thẩm Thanh Thu bị siết tí thì không thở nổi, dở khóc dở cười. Theo bản năng muốn giữ tay Lạc Băng Hà, lại ngưng một chút, đè trên cổ tay Lạc Băng Hà xem xét, cảm nhận thấy linh lực dồi dào bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, cười như không cười cố ý nói: “Còn không về nữa, vi sư sẽ tưởng ngươi không muốn tham gia Tiên Minh Đại Hội, cố ý tìm cớ tránh né đấy.”

Ánh mắt Lạc Băng Hà chớp động, cằm đè trên vai y: “Tham gia không tham gia, rất quan trọng với sư tôn ư?”

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, cong khóe môi: “Ngươi không tham gia, chẳng có danh tiếng, cũng vẫn là đồ đệ ta thôi.”

Nghe vậy, Lạc Băng Hà ngẩn người, ánh mắt hiện lên một tia khó lường. Một lát, mới chậm rãi thấp giọng nói: “Thanh danh và bản lĩnh, sư tôn đương nhiên không để bụng. Giờ đệ tử biết rồi.”

Thẩm Thanh Thu nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhịn một tia khó chịu trong lòng xuống, không màng tư thế cực kỳ phá hỏng hình tượng sư đồ của hai người, nhân cơ hội dạy dỗ: “Nếu biết rồi, ngày thường tu luyện bình thản chút đi. Mai ứng phó với ma vật, có thể đánh thì đánh, đánh không nổi thì… Ngươi làm gì?!”

Thẩm Thanh Thu lúc này không vấn tóc, vừa mới luyện kiếm xong, tóc dài tán loạn, nhiệt độ cơ thể cao, cần cổ rịn một tầng mồ hôi mỏng, Lạc Băng Hà nhìn sườn mặt y không chớp mắt, giờ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cũng không nhiều lời, vươn tay bế Thẩm Thanh Thu lên, về trúc xá.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên không kịp đề phòng, nhìn quanh theo bản năng, xác định không có ai ở quanh, mặt già còn giữ được, hơi yên lòng, lườm Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà bị y lườm suốt một đường, ánh mắt ngược lại càng ôn nhu sáng ngời, hơi thở cũng hơi hơi dồn dập, động tác lại không chút chậm cháp ướt át, dùng thân thể mở cửa trúc xá, lại nghiêng người đóng cửa, dùng sức đè y trên giường trúc, tay đã vươn tới cổ áo lót khép hờ của y.

Thẩm Thanh Thu lập tức giữ cổ tay hắn lại, thở dài: “Ngày mai là Tiên Minh Đại Hội, không nghỉ ngơi cẩn thận, ngươi còn làm loạn cái gì?”

Lạc Băng Hà mím môi, ánh mắt quật cường, bị giữ một tay, một tay khác lại vươn tới phía y.

Thẩm Thanh Thu né trái tránh phải, lòng chấn động.

Thiếu niên thẹn thùng của ngươi đâu? Ngươi muốn còn chối từ hoa lê đái vũ đâu?

Đời trước ôm có một lúc đã nhảy vào hồ nước lạnh đâu rồi?

Thân thể ngươi rốt cuộc chứa linh hồn ai thế!!

Chẳng lẽ đời này y không chỉ dạy đứa nhỏ này thành cong, mà còn dạy tới mặt dày luôn à?!

Thẩm Thanh Thu lòng rầu rĩ, Lạc Băng Hà thấy y thất thần, đột nhiên nghiêng hông len vào giữa hai chân y. Thẩm Thanh Thu thấy quá nguy hiểm, vừa định nhấc chân xoay người dậy, hai chân đã lập tức bị giữ chặt, ép sát vào ngực, mông vừa vặn dán sát vào thứ cứng nóng giữa hai chân Lạc Băng Hà.

Tư thế này quá mức xấu hổ, Thẩm Thanh Thu tức khắc cảm thấy tôn nghiêm làm sư tôn của mình rơi đầy đất, hận không thể che mắt lại, tránh ánh nhìn chăm chú sáng ngời của Lạc Băng Hà.

Tiên Minh Đại Hội là đợt khảo nghiệm về sức chịu đựng và tinh thần nghiêm khắc, Thẩm Thanh Thu thật sự không muốn làm ảnh hưởng tới Lạc Băng Hà phát huy, trước mắt phải cản lại. Trên tay vận linh lực, vừa chuẩn bị đánh vào huyệt đạo trên vai Lạc Băng Hà, Lạc Băng Hà đột nhiên nói: “Coi như là cổ vũ đệ tử cũng không được sao?”

Thẩm Thanh Thu ngẩn người, Lạc Băng Hà lại thấp giọng nói: “… Coi như sư tôn cho ta một bữa tiệc tiễn biệt, có được không?”

Thẩm Thanh Thu nhìn gương mặt hắn chằm chằm, lòng càng xót xa.

Đừng nói bi thương vậy chứ nam chính đại đại à!

Y nâng tay lên, lại chậm rãi rũ xuống. Hô hấp Lạc Băng Hà cứng lại, giơ tay buông mành trúc bên cửa sổ xuống, hoàn toàn che kín ánh trăng. Đúng lúc ánh trăng biến mất, y cũng không phát hiện đáy mắt Lạc Băng Hà chợt lóe qua một ánh đỏ.