Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 7: Ác Ma





Đêm... Tại 1 khu nhà bỏ hoang.
- Á á...xin...anh hãy tha mạng cho em...cầu xin anh_Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp ngôi nhà.
- Thủ lĩnh, hắn ta vẫn không chịu khai_1 tên đàn em chạy đến báo cáo cho Lăng Thiên Hạo.
- Để tao_Hạo từ trên ghế đứng dậy, bứơc đến chỗ bọn đang tra tấn tên kia. Ngừơi hắn ta lúc này toàn là máu me, quần áo lại rách nát. Nhiêu đây cũng đủ thấy đựơc thủ đoạn tra tấn tàn bạo của bọn họ.
- Xin thủ lĩnh tha mạng_Hắn ta sợ hãi liên tục dập đầu xuống nền đất, mạnh đến nỗi phát ra những tiếng BỘP... BỘP.
- Roi_Nhưng có vẻ Hạo không hề mảy may đến những gì tên kia nói. Hắn lạnh lùng sai bảo đàn em đem dụng cụ đến.

- Tao hỏi lại lần cuối, mày đã nói với bọn chúng những gì_Hắn cầm roi trong tay, lãnh khốc nói.
- Em không ...có nói gì ạ, xin... anh hãy tin em_Tên đó sợ sệt níu lấy ống quần của Hạo, giọng nói liên tục đứt quãng.
Vút... Chiếc roi đựơc quất mạnh tạo ra 1 âm thanh xé gió. Trên lưng hắn ta có 1 vết thương lớn dài chừng 20cm máu từ đó tuôn ra.
- Tao hỏi mày có nói hay không?_ Vẫn khuôn mặt lạnh lùng đến cực độ đó, Hạo hỏi.
- Em không có...
VÚT.. Lại 1 âm thanh xé gió nữa vang lên. Hạo không hề nương tay chút nào.
- Tao hỏi hỏi lại lần nữa, mày đã khai những gì?_Sắc mặt Hạo vẫn bình tĩnh đến đáng sợ trong khi tên kia đau đớn kêu la.
- Em không..._Hắn ta vẫn ngoan cố không chịu nói.
Trên ngừơi hắn lại xuất hiện thêm 1 vết thương nữa. Nói chung là toàn thân không có chỗ nào lành lặn cả. Đến roi thứ 20 hắn ta vẫn không hề hó hé 1 chữ.
- Đem muối đến đây_Hạo lạnh giọng ra lệnh. Tên đó nghe vậy liền sợ hãi cầu xin tha thứ. Nhưng cho dù hắn có nói gì, làm gì cũng chẳng thay đổi đựơc quyết định của Hạo.
- Á... Á...á..._Thử nghĩ xem, nếu sát muối lên vết thương còn đang chảy máu thì sẽ đau đớn đến mức độ nào. Nhưng sắc mặt Hạo chẳng chút thay đổi khi làm những việc này mà vẫn điềm tĩnh lạ kì. Thậm chí còn tỉ mỉ kinh khủng, cho dù là vết thương nhỏ hay lớn.
Đâu phải tự nhiên mà mọi ngừơi gọi hắn là Ác Ma. Vì hắn độc ác, vì hắn vô tình và điều mà hắn ghét nhất chính là phản bội. Như ông ta đã từng phản bội mẹ hắn vậy.

- Dừng...dừng lại...em...sẽ nói_Do không chịu đựơc cái cảm giác toàn thân vừa đau lại rát đến kinh khủng này. Cuối cùng tên đó đã đầu hàng.
Sau đó, tất cả mọi việc đều đựơc làm rõ ràng. Bang của Thiên Hạo là 1 Hắc Bang, chuyên làm những việc trong tối, tên của bang là Nanh Trắng. Cụ thể thì bọn họ phải vận chuyển vài thứ hàng hiếm nhưng mà tên này lại phá hỏng chuyến đi.
- Xử lí hắn đi_Hạo lạnh lùng ra lệnh.
- Xin hãy tha cho em... Em đã nói hết những gì cần nói rồi, xin anh..._Tên đó bị 2 tên to con lôi đi.
Đã 9giờ tối nhưng Hạo lại ghé qua 1 club đêm để uống rựơu. Anh chủ quán vốn là ngừơi quen của hắn nên có đến trò chuyện 1 lát. Nhưng sao hắn vẫn cảm thấy cô đơn đến vậy.
Mọi ngừơi bảo hắn độc ác, đúng vậy! Hắn thừa nhận mình là 1 con ác quỷ. Nhưng đây là trách nhiệm của hắn, trách nhiệm của 1 ngừơi thừa kế. Hắn chỉ có 1 đứa em gái mới 6 tuổi nên mọi việc hắn đều phải tự tay giải quyết.
Hàng hiếm mà Hạo phải vận chuyển chính là kim cương. Cả nơi xuất xứ và loại kim cương đều không thể đưa ra ngoài sáng đựơc. Vì đây vốn không phải kim cương nguyên chất. Tính chất và đặc điểm tuy giống nhưng vẫn là đồ giả. Nhưng nó lại thật đến mức máy kiểm định cũng Không phát hiện đựơc.
Từ khi mẹ hắn mất, hắn không biết làm gì ngoài việc nghe lời ông ta_ ba của hắn. Hắn không có khả năng để đối đầu với ông ta. Nói cách khác, hắn không đủ thực lực để làm điều đó.
Lát sau, Hạo bị chủ quán đuổi về. Lần trứơc, lúc Hạo say xỉn đã đập vỡ biết bao nhiêu cái bàn rồi. Nên lần này, rút kinh nghiệm đuổi hắn về trứơc khi hắn mất tỉnh táo.
Lăng Thiên Hạo cầm chai rựơu trên tay, vừa uống vừa đi hóng mát. Nãy giờ hắn cũng đã uống đến hơn 10 chai rồi nên bứơc chân cũng hơi loạng choạng, mặt lại đỏ lè.
Cùng lúc đó, Băng đang trên đừơng về nhà. Lí do cô ra ngoài trễ thế này là để mua thức ăn cho con Xù. Nó đói quá nên cứ kêu mãi thôi, thế là tình yêu động vật lại nổi lên.
Hôm nay cô vẫn chưa bắt đầu vào làm gia sư. Do cậu bé bị bệnh nên bà Thy bảo Băng bữa sau hẵng tới. Nhưng mà... Theo cô suy đoán thì đến hơn 90% là thằng nhóc giả bệnh để tránh gặp cô. Mà cô cũng chẳng quan tâm lắm, miễn sao có tiền là đựơc.

Băng đã đến trứơc cổng nhà mình. Nhưng sao... Chân cô cứ nặng nặng sao ấy. Lúc Băng nhìn xuống thì lại thấy 1 tên con trai nào đó đang nắm chặt ống chân cô.
Hể! Nhưng mà sao bộ tóc màu bạch kim này lại quen vậy nè. Đừng nói là...
Thế là Băng vén mái tóc của hắn lên nhìn. Uây, đúng là hắn rồi. Cái tên đã làm đổ dĩa thức ăn của cô.
(Chị vẫn còn tức vụ này hả =.=)
10 phút sau... Chát... Chát... Chát... Băng đã tát hắn khá lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu tỉnh lại. Hạo cứ nắm chặt chân của cô rồi kêu "Mẹ" mãi thôi. Từ khi nào cô đựơc lên chức vậy nhỉ?.
- Mẹ...hức... Mẹ... Đừng đi mà_Đó, lại nữa. Hắn ăn cái quái gì mà tay nắm chặt thế không biết.
10 phút nữa trôi qua...
Băng quyết định mặc kệ hắn. Hắn nắm mặc hắn, cô đi kệ cô. Thế là tối đó chân của Băng đã có bạn đồng hành.
Cho chó ăn cũng có mặt Hạo, ăn khuya cũng có mặt Hạo, đi vệ sinh...(>.