Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 40: Là Ân Nhân





Hạo trầm mặc ngồi 1 chỗ đến tận trưa mới bắt đầu nhúch nhích. Hắn chậm rãi bứơc về phía nhà giam. Đến gần lại nghe thấy tiếng gào thét chói tai.
- Thả ta ra, mau thả ta ra, các ngừơi có nghe không hả? Có biết ta là ai không?
Hạo nhíu mày dừng bứơc, ai có thể không biết nhưng hắn lại rất rõ ràng. Đây xác thực là giọng của Tuệ.
- Các ngươi có biết cậu ta là ai không hả? Là cấp trên của các ngươi đó. Ta sẽ nói cậu bắt hết mấy ngừơi cho vào tù. Có nghe ta nói gì không hả.? Cái lũ mắt chó nhìn chủ kia...
Khuôn mặt đó không phải là của Tuệ mà hắn biết. Khuôn mặt vừa độc ác lại dữ tợn đó khiến cho hắn tỉnh ngộ ra. Đây không còn là Tuệ mà hắn biết nữa. Ở chung với nhau bao lâu, thân nhau như vậy mà hắn cái gì cũng không biết.
Rầm... Rầm... Tuệ lấy tay điên cuồng đập vào song sắt, rồi lại điên cuồng gào thét.
Hạo không có tiến tới nữa mà lặng lẽ quay ngừơi ra ngoài. Tuệ trứơc kia dễ thương như vậy, ngoan ngoãn như vậy. Lúc nào cũng theo chân hắn gọi 1 tiếng anh Hạo. Hắn không nào tửơng tựơng nổi 1 ngừơi có thể thay đổi đến chóng mặt như vậy.
Chẳng phải ngừơi ta bảo, khi bị tâm thần phân liệt thì tích cách thật sẽ lộ ra sao? Chẳng lẽ, đây mới chính là con ngừơi thật của cô ấy.

- Aii... Cô bé dễ thương vậy mà bị tâm thần phân liệt, thật là tội nghiệp a_ 1 vị cảnh sát than vãn.
- Đáng đời, cô ta còn dám đốt nhà của Băng Băng, giam cô ta mấy ngày là may lắm rồi_ ngừơi nói ra lời này chính là ông Thành.
- Tôi thấy tố chất con bé quả thật không tồi, hay là ông bảo con bé thi vào ngành cảnh sát đi a_ ngừơi đàn ông trung niên này chính là bạn thân của ông Thành.
- Gì mà không tồi, phải nói là quá tốt đấy chứ. Không những phá đựơc vụ án giết ngừơi này mà còn tìm đựơc hung thủ phóng hoả nữa_ Ông Thàng cao giọng, khen ngợi không ngớt.
- Bất quá, tôi lại không ngờ hung thủ cả 2 vụ đều do con bé Tuệ này làm. Mà tôi vẫn không hiểu, tại sao con bé lại đi đốt nhà của Băng chứ?
- Lúc đầu khi nghe Băng nói tôi cũng chẳng ngờ. Thì ra là do nhỏ Tuệ kia ghen tị với Băng, thấy cô bé thân thiết với ngừơi cô ta yêu ấy.
- Chà chà... Sự ghen ghét của phái nữ thật kinh khủng a. Chắc từ nay về sau tôi sẽ không dám ngoại tình nữa đâu
....
Mà những lời nói của 2 vị cảnh sát rơi vào tai Hạo không sót 1 chữ. Ngàn vạn lần không thể ngờ nhà của Băng là do chính Tuệ phóng hoả. Mà Băng lại là ngừơi tìm ra chân tứơng sự việc. Tại sao 1 chút hắn cũng không biết... Hắn cái gì cũng không biết. Hạo cừơi khổ. Xem ra hắn thật sự là 1 kẻ ngu ngốc vô dụng.
Lúc này Hạo bứơc ra đối mặt với 2 vị cảnh sát.
- Chào 2 chú, cháu có việc muốn hỏi._ Hắn cũng không cảm thấy tức giận gì với lời nói của họ. Dù sao tất cả đều là sự thật.
- A, nhóc là con trai của chủ tịch Lăng Nhật Long phải không? Có chuyện gì sao?_ Ông Thành lên tiếng ngữ điệu thập phần chắn chắc. Việc Băng tới nhà tên này ở ông cũng đã biết. Tuy không thích tên họ Lăng kia nhưng đối với Hạo thái độ cũng còn khá tốt.
- Vâng, cháu chỉ thắc mắc 1 chuyện. Chỉ là Tuệ cho dù có giết ngừơi nhưng cô ấy chưa đủ tuổi để ngồi tù, vả lại tinh thần cô ấy lại không ổn định, về tình về lý thì việc nhốt cô ấy ở đây là không đựơc hay cho lắm_ Đây coi như là lần cuối hắn giúp đỡ Tuệ đi. Dù sao 2 ngừơi cũng có 1 đoạn tình cảm. Tuy đối với ngừơi khác hắn có thể lạnh lùng nhưng Tuệ lại có ơn với hắn. Hắn không thể bỏ mặt cô đựơc.
Lúc còn nhỏ, có 1 lần hắn không cẩn thận ngã xuốnh ao. Mà hắn lúc đó do ham chơi nên chưa từng học bơi qua. Xung quanh lại chẳng có đến 1 bóng ngừơi. May mà có Tuệ đã liều mình nhảy xuống kéo hắn lên. Hắn còn nhớ, thân ảnh gầy yếu đó đã in sâu vào lòng hắn. Tuy không hề cảm thấy rung động với Tuệ. Nhưng hắn lại phá lệ mà đối xử tốt với cô.
- À, về việc này thì cháu cứ yên tâm, chúng ta chỉ giam cô ta vài ngày để trấn an ngừơi nhà của nạn nhân mà thôi. Vài Tuần cô ta sẽ đựơc đưa đến bệnh viện để theo dõi thêm_ Ông Thành phẩy tay, không sao cả trả lời.

Nghe vậy, Hạo mới yên tâm hơn 1 chút.
....
Mà lúc Hạo mệt mỏi về đến nhà lại phát hiện ra Băng không có ở nhà. Trong phòng cô lại trống không, đồ đạc tất cả đều không thấy.
Trong lòng hắn liền vô cùng khẩn trương. Băng đâu rồi? Tại sao lại không thấy? Hạo liền gọi cho cô nhưng mà chỉ nghe tiếng đáp dài của tổng đài.
- Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc đựơc, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...
Lần thứ 2, thứ 3... Lần thứ 23... Vẫn là giọng nói quen thuộc của cô nhân viên tổng đài.
Hiện tại hắn vội muốn điên rồi. Cô ấy có thể đi đâu đựơc chứ, nhà đã cháy, bạn bè cũng không có. Vừa nghĩ đến điều gì đó, Hạo lại gọi cho Tuấn.
- Băng có ở chỗ anh không vậy?_ Hạo hỏi, giọng điệu khẩn trương.
_ Tuy giọng điệu nhàn nhạt nhưng thật ra anh đối với ngừơi em trai này cực kì quan tâm.
- Cái gì? Tại sao lại đột nhiên xin nghỉ chứ? Cô ấy có nói là sẽ đi đâu không?_ Hạo lo lắng nhíu mày.
_ Chưa kịp nói xong đầu dây bên kia đã truyền tới những tiếng tút... Tút. Hạo đã cúp máy.
Hạo chạy vội ra xe, ra lệnh tài xế chạy đi. Đồng thời cũng ra lệnh cho đàn em tìm tung tích của Băng. Nhưng mà bình thừơng Băng rất ít khi ra ngoài, nên bây giờ hắn cũng không có biết cô có thể ở chỗ nào. Căn bản hắn chỉ là cho tài xế chạy vòng vòng khắp nơi.
4 tiếng sau....
- Đội 1 báo cáo, không tìm thấy...
- Đội 2 báo cáo, không tìm thấy...
...

- Đội 7 báo cáo, không tìm thấy...
Càng nghe, lông mày của Hạo càng nhíu chặt lại, môi cũng mím lại thành 1 đừơng.
- Tìm, nhất định phải tìm ra. Không tìm thấy ngừơi thì cũng đừng có trở về nữa_ Hạo lạnh lùng ra lệnh. Nắm tay siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay bật máu. Nhưng hắn cũng không có để ý đến. Chỉ là đau lòng nhìn mặt bàn. Băng, rốt cuộc là em đang ở đâu.?
Lũ đàn em thấy Hạo vì 1 cô gái mà nổi điên lên như vậy liền giật mình không thôi. Nhưng cũng chẳng có ai dám lên tiếng phản bác. Chỉ ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh.
Chính hắn cũng không thể ngờ ngừơi đốt nhà của Băng lại chính là ngừơi mà mình 1 mực tin tửơng. Ngôi nhà đó vì hắn mà mất đi, không biết Băng có hận hắn không? Nếu như hắn nhận ra sự bất thừơng của Tuệ sớm hơn thì Băng cũng đâu đến nỗi không có nhà để về.
.....
Ngày kế tiếp sẽ là 1 ngày tràn đầy máu tanh.
Kết quả như thế nào thì không ai đoán trửơc đựơc.
Liệu họ có thể đến đựơc với nhau, hay là cảnh còn mà ngừơi mất...
.
Ai mà biết đựơc????