Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 32: Sốt sao?





_ Ngân kinh ngạc thốt qua điện thoại.
- Cũng không khó lắm_ Cô chỉ là đột nhập vào hồ sơ dữ liệu của trừơng mà thôi.
(Nếu chị Ngân mà biết đựơc nguyên nhân chắc đã xỉu từ lâu rồi.)
_ Ngân khó hiểu hỏi.
- Ừ, có việc muốn nói với cậu. Cậu còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?
_ Ngân vẫn trong tình trạng mù mờ, không hiểu.
- Lời hứa đó, vẫn còn nhớ chứ?_ Băng ảm đạm nói.
_ Ngân là ngừơi có nợ ắt sẽ trả cho dù việc đó có khó khăn đi chăng nữa.

- Ừm,... Cậu hãy chữa đôi chân cho dì của tôi. Bằng mọi giá, phải chữa đựơc_ Giọng Băng khàn khàn vừa như là ra lệnh vừa giống như cầu xin.
....
Băng kể lại mọi chuyện cho dì Hoa nghe. Dì cũng đã đồng ý làm phẫu thuật nhưng với điều kiện là 1 nửa chi phí của chương trình điều trị, sau khi khỏi bệnh dì sẽ cố gắng làm việc để trả lại. Tuy Ngân là ngừơi mang ơn của Băng nhưng việc điều trị tốn không ít tiền, bà đâu thể tự nhiên nhận 1 số tiền lớn như vậy đựơc chứ.
Băng cũng hiểu suy nghĩ của dì Hoa nên không có phản đối. Lúc sáng khi nói chuyện với Ngân cô mới biết cô ấy có 1 ngừơi chú là bác sĩ chuyên sâu của khoa thần kinh. Cho nên việc điều trị đôi chân của dì Hoa có lẽ sẽ có hi vọng.
......
Tối chủ nhật Hạo có khá nhiều việc cần xử lý nên về hơi muộn. Sáng hôm sau cũng theo đà đó mà dậy trễ. Nhưng lúc hắn xuống lầu lại chẳng thấy Băng đâu cả. Ngay cả thức ăn cũng chưa có nấu. Hạo nhìn nhìn đồng hồ, bình thừơng thì giờ này Băng đã sửa soạn xong rồi ngồi ăn sáng mà. Chẳng lẽ còn chưa có dậy.
Hạo mang 1 đống thắc mắc đi lên lầu. Trong phòng, Trên giừơng Băng cuộn mình lại 1 cục, mền cũng kéo che kín ngừơi, không nhìn thấy mặt. Hạo tặc lữơi đến gần kêu cô dậy. Nhưng kêu mãi mà ngừơi kia không hề có 1 tí phản ứng.
Hạo lo lắng kéo tấm mền xuống lại đụng đến da thịt của Băng. Hắn phát hiện ngừơi Băng nóng kinh khủng, 2 mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề.
- Này, cô sao vậy?_ Hạo luống cuống cả tay chân, chẳng biết làm sao cho phải.
Nhưng ngừơi kia đang bị sốt nặng nên chẳng thể trả lời câu hõi của hắn làm cho hắn còn cuống hơn nữa.
Cuối cùng Hạo ra quyết định... Lên google tìm hiểu cách hạ sốt. (=.=)
Lát sau, Hạo mang 1 bịch đá nghiền đến đặt lên trán Băng vì cô mà tận lực hạ sốt. Sau đó lại gọi vệ sĩ đi mua 1 đống thuốc hạ sốt về. Đợi khi Băng mơ màng tỉnh lại liền đút thuốt cho cô uống. Sau đó cô lại ngủ li bì đến chiều.
- Ưm...
- Đã tỉnh rồi sao? Thấy thế nào rồi!?_ Nghe tiếng của Băng, Hạo ngồi 1 bên liền lo lắng hỏi dồn. Tay lại sờ loạn lên trán Băng kiểm tra nhiệt độ của cô.

Băng đau đớn ôm đầu, cái gì cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ.
- Cô định làm gì?_ Hạo ngạc nhiên hỏi khi thấy Băng muốn ngồi dậy.
- Đi học..._ Cô yếu ớt phun ra vài chữ. Nhưng cơ thể vẫn còn quá yếu nên không có cách nào ngồi dậy đựơc.
- Nào nào, nằm yên đó, vẫn còn sốt như vậy mà đi đâu hả?, Tôi đã xin chủ nhiệm cho cô nghỉ học rồi nên cứ ngoan ngoãn mà nghỉ ngơi đi_ Hạo đè ngừơi Băng xuống, khuyên nhủ.
- Ơ... Sốt sao?_ Băng theo bản năng sờ trán mình, phát hiện quả thật là nóng thật.
- Ừ, cô sốt cao từ sáng đến giờ rồi đấy_ Hạo lấy khăn ấm đắp lên trán Băng, nói. Động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
- Tôi... Đói_ Ngừơi nào đó không tim không phổi phun 2 chữ. Cô rất đói a, hình như là vẫn chưa có gì vào bụng. Bằng chứng là bụng cô đang kịch liệt biểu tình nha.
- Ừ, tôi có mua cháo, để tôi xuống hâm lại,... Nhớ nằm yên đấy_ Hạo quay lưng ra ngoài, trứơc đó còn không quên trợn mắt dặn dò Băng sợ cô lại chạy loạn.
Băng cũng bị bộ dạng mẹ chăm con này của Hạo làm cho bật cừơi. Đúng là đáng yêu thật mà.!!
- Cháo đây, cháo đây!_ Hạo cao giọng, từ bên ngoài bứơc vào. Nói thật ra thì đây là lần đầu tiên hắn phục vụ cho ngừơi khác như vậy đấy. Có thể nói Băng là trừơng hợp đặc biệt.
- A, há miệng ra nào_ Hạo chu môi thổi phù phù, ý muốn đút cháo cho Băng ăn.
Nhìn ngừơi nào đó đang nhiệt tình hầu hạ Băng nhịn không đựơc mà co rút khoé miệng. Cô bị bệnh chứ không có mất tay, có cần hắn phải khoa trương như vậy không?.
- Tôi tự ăn đựơc_ Giọng Băng vẫn còn hơi khàn khàn, cô vươn tay định lấy chén cháo.
- Một là Để tôi đút cho, 2 là khỏi ăn, cô chọn cái nào?_ Hạo ngồi đó tự nhiên như không, phán. Mắt xanh hơi híp lại nhìn cô, nhìn thế nào khuôn mặt cũng mang đầy vẻ uy hiếp.

Băng ngầm thở dài, tên này không phải là lợi dụng lúc cô bị bệnh mà chiếm tiện nghi đó chứ. Nhưng mà, có ngừơi phục vụ đến tận miệng xem ra cũng không tồi. Suy nghĩ 1 lát, Băng cuối cùng cũng phối hợp, mở miệng ra đợi thức ăn.
Thấy vậy, mỗ nam nào đó liền vui đến quên trời đất. Nhân tiện đẩy ghế đến gần hơn 1 chút. Mặt mày ôn nhu đút từng muỗng cháo cho Băng.
- A, cháo dính bên mép rồi_ Hạo bật thốt lên. Băng theo bản năng liếm môi.
- Bên này nè_ Hạo làm mẫu chỉ chỉ mép môi của mình. Băng liếm mép môi nhưng vẫn chẳng trúng chỗ bị dính.
Nhưng những động tác tửơng chừng như vô ý này lại khơi dậy dục vọng trong ngừơi của Hạo. Nhìn chiếc lữơi hồng hồng cùng đôi môi anh đào lam cho tâm hắn 1 trận ngứa ngáy.
Hạo đột nhiên nghiên ngừơi, áp môi mình lên cánh môi của Băng. Cô cũng không ngờ Hạo lại làm ra hành động này, đơ ngừơi trong chốc lát. Phản ứng kịp, Băng liện lấy tay đẩy Hạo ra nhưng hạo dừơng như đã biết trứơc, hắn đưa tay ra sau gáy, cố định đầu của Băng. Vẫn còn đang bệnh nên khí lực của Băng khá yếu, căn bản chẳng làm Hạo nhúch nhích tí nào.
Do không có nhiều kinh nghiệm nên Hạo hôn hơi trúc trắc. Căn bản chỉ là cắn cắn môi đỏ của Băng. Cô định mở miệng nói chuyện lại bị Hạo thừa dịp đẩy lữơi mình vào. Băng cật lực né tránh cái lữơi đang càn quấy trong khoang miệng mình.
Hạo cũng không cho Băng có cơ hội thoát, hắn mút lấy cái lữơi trơn mịn của Băng. Tận hửơng hương vị ngọt ngào của ngừơi con gái này. Nhất thời môi lữơi dây dưa không ngớt. Không gian lại truyền tới những tiếng âm vang răng lữơi chạm nhau làm ngừơi ta đỏ mặt tim run.
Đến khi Băng tửơng chừng như mình không thở đựơc nữa thì Hạo mới lưu luyến rời môi. Băng vô lực, yếu ớt dựa đầu vào ngừơi Hạo. Cánh môi bị Hạo hôn đến mức sưng đỏ.
Nhất thời căn phòng rơi vào im lặng. Mỗi ngừơi theo đuổi 1 suy nghĩ. Ai cũng không muốn mở lời trứơc.