Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 23: Dự cảm xấu





Hôm nay cô có 1 dự cảm bất hảo. Trực giác của cô nhạy cảm hơn so với ngừơi thừơng. Chẳng lẽ là...
Như nghĩ đến điều gì đó bứơc chân của Băng ngày càng nhanh. Băng nhanh chóng đi đến trừơng. Tuy đã sắp vào học nhưng cổng trừơng chỉ có lác đác vài học sinh. Vừa vào sân trừơng liền nghe đựơc vài bạn nữ sinh gần đó tám chuyện.
- Ê, mày có nghe gì chưa?
- Sao? Sao?
- Lúc nãy nhỏ bạn nhắn tin bảo tao là trừơng mình có học sinh chết á
- Thật không đấy? Ghê vậy?
- Ai da, nếu không tin thì đến đó xem là biết. Cảnh sát cũng đã trực ở đó từ sớm rồi
- Nhanh, nhanh đi thôi
Băng hơi nhíu mày rồi cũng theo sau mấy bạn nữ sinh kia. Cô có linh cảm không hay về việc này.
Đến nơi, chỉ thấy lúc nhúc 1 đống học sinh chen chen chúc chúc. Chắc cũng phải hơn mấy trăm học sinh đều tụ tập về đây. Băng cũng không hi vọng mình có khả năng chen qua đựơc nên chỉ đứng đó nghe ngóng 1 chút.
- Nè, mày có biết là ai không?

- Tao cũng không rõ nhưng nghe nói là nữ sinh đấy
- Kinh khủng vậy? Có khi nào là bị tên yêu râu xanh nào đó cữơng bức tới chết không?
- Cũng đúng a. Dạo gần đây hay đăng tin mấy vụ đó lắm đấy.
...
Sau khi nghe ngóng 1 chút tin tức Băng cũng biết đựơc vài phần của câu chuyện. Đại khái là có 1 cặp đôi muốn tìm 1 chỗ trống để thuận tiện hành sự, mà khu đất trống sau trừơng là địa điểm thích hợp. Nhưng lại không ngờ rằng, đến chỗ này lại phát hiện 1 thi thể nữ.
Trên ngừơi là đồng phục của trừơng Kings, bảng tên màu đỏ (cấp C) nhưng nó đã bị vết dao rạch làm không nhìn rõ chữ. Khuôn mặt của cô bị thương nhiều đến nỗi không nhận diện đựơc. Bây giờ cảnh sát đang tìm cách xác minh thân phận của cô.
Lát sau Băng quay về lớp, còn chỗ này cô sẽ quay lại xem xét sau. Mặt bị thương? Không nhìn ra nhân dạng? Bỗng nhiên... Băng nhớ đến cái cảm giác đau nhức đến chết đi sống lại vào cái buổi sáng vài hôm trứơc ở bệnh viện. Khuôn mặt cô dần trở nên thâm trầm.
Lớp 11A7
- A, Băng cuối cùng cậu cũng đến lớp rồi. Thấy cậu đến trễ tớ còn tửơng cô gái chết dứơi kia là cậu rồi_ Ngân thở phào nhẹ nhõm khi thấy Băng bình an vô sự.
- Ngu ngốc_ Ánh mắt cô bỗng loé lên tia ấm áp nhưng lời nói phun ra lại là chửi ngừơi khác.
- Ể, tớ là đang quan tâm đến cậu đấy. Sao lại vô tình thế hả?_ Ngân giận dỗi bĩu môi.
- Lần sau đừng có để ý đến mấy chuyện không đâu này nữa_ Băng ngồi vào ghế giọng điệu ra lệnh.
- Vấn đề mạng sống đấy, tại sao lại bảo là không đâu chứ?_ Ngân bất mãn, lên giọng phản bác.
Băng im lặng quay mặt đi. Thấy vậy Ngân cũng không lên tiếng nữa. Ngân tửơng rằng Băng sẽ hoàn toàn yên lặng. Băng vốn dĩ rất ít nói, muốn cô giải thích hay trả lời vấn đề nào đó còn khó khăn hơn. Nên Ngân sẽ không ép Băng phải nói.
- Tôi sẽ không dễ chết như vậy_ Đang lúc Ngân suy nghĩ quẩn quơ thì giọng nói nhàn nhạt của Băng truyền vào tai cô.
Hai mắt Ngân trở nên sáng rỡ, khuôn mặt cũng dào dạt ý cừơi. Băng đây là đang giải thích với cô sao?. "Tôi sẽ không dễ chết như vậy" là 1 lời cam đoan sao? Băng đang dần tiếp nhận cô với tư cách là 1 ngừơi bạn.
Trưa hôm đó, khi hầu như tất cả các học sinh đã về. Băng chậm rãi tiến về phía sân sau. Nhưng có 2 ngừơi cảnh sát lại ngăn cản cô bứơc vào. Cũng phải thôi, Băng dù sao thì cũng chỉ là 1 học sinh nên đâu có quyền xuất hiện ở hiện trừơng vụ án.
- Để con bé vào_ đang lúc cô suy nghĩ cách thì 1 giọng nói oang oang vang lên. 1 ngừơi đàn ông trung niên có thân hình khá to lớn bứơc đến.
- Đội trửơng... Nhưng mà..._1 Vị cảnh sát do dự
- Không sao, con bé là ngừơi của chúng ra. Băng, đi thôi_ vị đội trửơng kia hào sảng, không hề kiêng nể gì phất phất tay cùng Băng đi vào hiện trừơng.
- Ngừơi của chúng ta... Sao?_ 2 ngừơi cảnh sát trẻ khó hiểu nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.

Đội trửơng tuy mới nhận chức không lâu nhưng cung cách làm việc rất tốt, làm ngừơi ngừơi hâm mộ. Thế mà tại sao lúc này lại dẫn theo 1 cô bé đến hiện trừơng chứ. Nếu để xảy ra chuyện gì thì toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ lên đầu ông ấy đấy.
Mà bọn họ cũng không biết gần đó có 1 chàng trai với mái tóc đỏ chói đã chứng kiến tất cả. Cậu chậm rãi cong khoé môi tạo thành 1 nụ cừơi. Đôi mắt nâu cũng bất chợt loé lên tia sáng.
- Băng à, cô còn cất giấu bao nhiêu bí bật nữa vậy_ Lẩm nhẩm xong câu này cậu chậm rãi quay ngừơi đi mất.
Trong nơi xảy ra vụ án, xung quanh đều đựơc quấn dây niêm phong của cảnh sát, ngừơi không có phận sự đều không đựơc đến gần. Cái xác lúc này cũng đã đựơc đưa đến 1 chỗ khác để kiểm tra. Trên mặt đất chỉ còn lớp máu đã khô sậm lại.
Chính là chỗ này, cái nơi đã xuất hiện trong giấc mơ của cô. Không thể nào sai đựơc, bãi cỏ này, còn có bức từơng trắng đằng sau nữa.
- Lâu ngày không gặp, cháu vẫn khoẻ chứ?_ vị đội trửơng lên tiếng hỏi han, có vẻ như 2 ngừơi là ngừơi quen.
- Chưa chết đựơc_ Băng vừa quan sát khắp nơi vừa trả lời. Động tác vô cùng thuần thục, cứ như đã làm qua việc này rất nhiều lần.
- Ha ha... Cháu vẫn thẳng thắn như ngày nào nhỉ?!!_ Ông sảng khoái cừơi 2 tiếng. Cũng không có ý kiến gì với hành động của Băng.
- Chú Thành quá khen rồi_ Băng vẫn tự nhiên đối đáp. Không hề câu nệ, mặc dù ngừơi đựơc gọi là Thành đó là đội trửơng của 1 đơn vị cảnh sát chánh án.
-Chú thăng cấp rồi sao?_ Lúc này Băng mới đối mặt với ông Thành. Nhìn thấy huy chương trên áo ông liền hỏi.
- Đúng vậy a, tất cả là nhờ công sức của cháu cả đấy.
Vài năm trứơc đây ông cũng chỉ là 1 tên lính quèn không có tiền đồ mà thôi. Trong 1 lần thi hành nhiệm vụ ông Thành đã gặp Băng. Lần đầu 2 ngừơi gặp mặt ông có ấn tựơng rất xấu về cô. Thử hỏi trên đời này có cô bé 15 tuổi nào dám xông vào hiện trừơng đầy máu me rồi thản nhiên phán rằng mình biết thủ phạm.
Lúc đó ông cùng đồng nghiệp liền cừơi vào mặt Băng, không 1 ai tin cô cả. Sau đó vài tuần, tuy đã sắp hết thời hạn đựơc giao để phá án ông vẫn không tìm đựơc 1 chút manh mối nào.
Thời điểm đó kinh tế gia đình ông đang trong giai đoạn khủng hoảng. Vợ ông cũng chỉ làm nội trợ nên cũng chẳng có thu nhập. Vì mới vào làm không lâu nên vẫn không đủ tiền để trả số nợ từ trứơc. Và đêm hôm đó, ông đã tìm đến rựơu.
Trong lúc đi lang thang trên đừơng ông lại gặp Băng. Ông còn nhớ rất rõ, lúc đó Băng đã chặn ông lại và hỏi rằng "- Ông chú có tin tôi không?". Ông đã định nói "Không" nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị mà trong trẻo cùng với khuôn mặt bình tĩnh mà lạnh lùng của Băng ông lại phun ra 1 chữ "Có".
Và ông đã rất vui vì mình đã nói như vậy. Bởi vì ngay sau đó Băng đưa cho ông 1 đoạn ghi âm của tên hung thủ. Kinh ngạc, sửng sốt, vui mừng, đủ loại biểu cảm. Theo địa chỉ lấy đựơc từ tay Băng, ông đã bắt đựơc tên đầu sỏ.
Không chỉ như vậy, ông còn ngạc nhiên hơn khi Băng giải thích cho ông nghe từơng tận từng chi tiết về vụ án. Ông liền phải công nhận IQ của Băng là thuộc dạng thiên tài trăm năm khó gặp.
Từ đó trở đi, gặp những vụ án khó ông liền đến gặp Băng nhờ cô trợ giúp. Những thành tựu mà ông đạt đựơc ngày hôm nay hầu như đều là do cô sức của cô cả. Mặc dù đã nhiều lần ông muốn mọi ngừơi biết đến cô, vinh danh cô nhưng cô 1 mực chối từ.
Những lúc ông hỏi nguyên nhân cô chỉ lạnh nhạt phun ra 1 chữ "Phiền".
Tuy đã gần 40 tuổi đầu nhưng ông thật sự rất ngữơng mộ cô gái này. Ông ngữơng mộ sự bình tĩnh, sáng suốt lại vô cùng gan dạ của cô.
- Cháu muốn xem cái xác_ Băng nhìn ông đề nghị.
- Lối này_ Ông thành dẫn Băng đến 1 chiếc xe thùng đặt khá xa trừơng.

- Cháu cần yên tĩnh suy nghĩ_ Trong thùng xe Băng bình tĩnh bảo. Ông Thành không hề nghi ngờ gì, xoay ngừơi bứơc ra ngoài. Giữa hai ngừơi có 1 loại tín nhiệm không cần diễn đạt thành lời cũng biết.
Lúc này Băng lấy ra cuốn sổ tay bên ngừơi. Lật ra 1 trang có hình phát hoạ 1 cô gái có khuôn mặt bị hủy gần hết. Rất giống, chính xác là cô gái này, từng vết dao trên khuôn mặt không khác 1 tí nào.
Trong mơ cô đã thấy khuôn mặt trứơc khi bị rạch dao của cô gái này. Nhưng lại không thấy rõ đựơc gương mặt của kẻ đã ra tay.
15 phút sau Băng bứơc ra ngoài. Ông Thành thấy vậy liền hỏi
- Sao rồi? Có phát hiện ra điều gì không?
- Có 1 chút_ Băng nhàn nhạt trả lời. Tâm tình vô cùng bình tĩnh. Thật ra cô có nghĩ đến 1 ngừơi có thể là hung thủ. Nhưng không chắc chắn lắm, cô cần điều tra thêm vài thứ nữa.
- Là cái gì? Mau nói chú nghe với nào?_ Ông thành mừng quýnh lên.
- Hung thủ chắc chắn là con gái_ Băng khẳng định.
- Tại sao cháu lại chắc chắn như vậy?
- Vì tất cả vết thương của cô gái kia đều nằm trên mặt. Chỉ có nữ sinh ghen tị với nhau mới làm như vậy. Đối với con gái mà nói gương mặt chính là sinh mạng. Quá rõ ràng đây là muốn rạch mặt cảnh cáo mà. Cháu chắc đến 10 phần đây là thủ đoạn của phái nữ.
- Cháu nói rất đúng nhưng cháu có nghĩ ra đựơc nguyên nhân là gì không?_ Ông nhíu mày hỏi.
- Tất nhiên là đánh ghen rồi, vấn đề thừơng gặp mà_ Băng nhún vai trả lời.
- À, còn nữa. Chú nhớ trả lương cho cháu đấy, cháu không có làm không công đâu_ Nói 1 hồi lại quay ngoắt đến chủ đề này.
- Những lần trứơc cháu có bao giờ làm không công đâu chứ, khỏi cần nhắc ta cũng biết_ biết thế nào cũng vậy mà.
Lúc nãy hình như ông đề cao cô hơi quá rồi thì phải. Thật ra thì lần nào phá đựơc án ông cũng phả trả tiền cho cô hết á. Đã vậy ông còn phải giữ bí mật với cấp trên nữa chứ. Băng không thích phiền toái nên ông cứ phải khư khư ôm bí mật bên mình, không đựơc phép nói cho ai biết ngừơi phá án là cô. Đã vậy ông còn phải móc tiền túi ra nữa chứ.
Nhìn lạnh lùng thôi chứ Băng nguyên bản là 1 nha đầu cực kì ham tiền nha. Đã vậy còn ki bo keo kiệt nữa chứ. Muốn bớt 500 đồng của Băng cũng chẳng phải chuyện dễ.
(Du hiểu mà, chị ấy quá phúc hắc >.