Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 20: Chạm trán





Thứ 2 đầu tuần, Băng dậy sớm hơn thừơng lệ. Lúc Hạo đi xuống lại ngửi đựơc mùi thơm nức mũi. Trên bàn ăn bày biện rất nhiều món ngon. Nào là sừơn xào chua ngọt, chân gà nứơng có cả canh xương hầm. Cái này có phải là quá nhiều cho 1 bữa sáng hay không?.
Nhưng mà, vấn đề là ai làm những món này chứ? Không phải hắn đã đuổi mấy ngừơi giúp việc về hết rồi sao?
- Thơm quá!_ Tuy chưa biết rõ nguồn gốc nhưng Hạo không nhịn đựơc mà cảm thán.
- Mừng là anh thích_ Băng từ trong bếp đi ra, tay còn bưng thêm 1 dĩa cơm chiên dương châu.
- Những món này là cô làm?_ Hạo nghi ngờ, hỏi.
-Phải, coi như là tiền nhà_ Băng lãnh đạm đáp rồi ngồi vào bàn ăn.
- Còn cái đống thức ăn này cô lấy từ đâu chứ? Tự bỏ tiền túi ra sao?_ Hạo nhìn mấy món ăn phong phú trên bàn, hỏi.
- Anh nên thừơng xuyên kiểm tra tủ lạnh thì hơn, những thứ này đều có sẵn, tôi chỉ chế biến lại_ Băng từ tốn đáp, tay cũng bắt đầu gắp thức ăn.
Hạo thấy vậy cũng gắp thức ăn vào chén. Vừa bỏ đồ ăn vào miệng 2 mắt Hạo liền toả sáng. Tiếp đó hắn lại gắp đồ ăn liên tục.

- Ngon quá, không ngờ tay nghề cô lại tốt đến vậy_ Hạo vừa nhai nhồm nhoàm vừa tấm tắc khen ngon. Ngón tay cái cũng dựng thẳng lên.
Mà nếu đàn em của Hạo mà thấy cảnh này chắc sẽ tửơng mắt mình bị mù tới nơi rồi. 1 đại ác ma lãnh khốc, độc đoán lại trưng ra bộ mặt tươi cừơi như con nít này. 1 chuyện động trời a.
Lát sau Hạo có đề nghị cô di chung xe với hắn nhưng Băng lắc đầu rồi vác cặp đi bộ. Việc Băng không thích đi các loại phương tiện bốn bánh cũng có nguyên nhân. Chắc mọi ngừơi cũng biết, ba mẹ Băng chết là do tai nạn xe, Băng ngồi ghế sau nên đã chứng kiến tất cả. Vì thế, đã tạo thành bóng ma tâm lí trong cô.
Mỗi lần leo lên xe là cô liền cảm thấy rất bất an và khó chịu. Tối hôm qua khi đi xe của Hàn cũng vậy. Chỉ là, cô không có biểu hiện ra mà thôi. Mà đối với cô, đi bộ cũng là 1 hình thức rèn luyện thể lực.
Sáng hôm nay, cuối cùng thì Thanh Ngân đã đi học lại. Vừa mới sáng sớm cô đã lật đật chạy đến lớp.
- Băng này, rốt cuộc thì nhà cậu bị làm sao vậy? Lúc nãy đi ngang qua tớ chỉ thấy đựơc 1 đống gạch nát mà thôi. Đã xảy ra chuyện gì sao? Còn cậu bây giờ đang ở đâu?_ Ngân chưa kịp dừng lại lấy hơi liền đứng trứơc bàn của Băng phun 1 đống.
Nứơc miếng cũng từ đó mà bay tứ tung. Đến nỗi Băng chỉ cảm thấy mặt mình mát mát.
- Cháy nhà_ Băng lấy ra khăn tay lau mặt mình rồi bình thản đáp.
- Hả? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị cháy nhà? Bị chập mạch điện hay là bị ngừơi ta đốt?_ Ngân lo lắng suýt chút nữa nhảy cẩn lên. Bộ dạng giống như là nhà mình mới là nhà bị cháy vậy.
- Làm sao tôi biết_ Băng không mặn không nhạt đáp, giọng nói ngang phè, không nhìn ra tia cảm xúc.
Băng đáp như vậy là vì không muốn Ngân lo lắng. Cô biết Ngân là ngừơi tốt nhưng những chuyện này vẫn là không nên biết thì hơn. Đây rõ ràng không phải đơn giản là 1 vụ cháy nhà, nó giống như là 1 lời cảnh báo.
Băng là 1 ngừơi cẩn thận vì thế trứơc khi ra ngoài cô đều tắc hết công tắc điện. Việc xảy ra sai sót hay chập mạch lại càng không thể xảy ra. Đây rõ ràng là 1 vụ cháy có chủ ý.
- Thế cậu giờ có chỗ nào để ở chưa? Hay là qua nhà tớ ở đi, nhà tớ rộng lắm nhé_ Ngân tươi cừơi đề nghị.
- Có rồi_ Vừa nói tới đây thì giáo viên bộ môn đã vào lớp. Ngân đành phải lủi về chỗ ngồi.
Lúc đó Ngân lại không thấy đựơc Băng bỗng nhiên nhíu mày nhìn về phía bàn 3 ngay góc. Thế nhưng, chỉ thấy đựơc bóng lưng của Tuệ. Băng rõ ràng cảm thấy có ngừơi đang nhìn mình. Ánh mắt đó phát ra từ hứơng này mà.
Cảm giác của cô nhạy cảm hơn ngừơi thừơng rất nhiều nên không thể nào sai đựơc.Trần Nhật Tuệ sao? Để xem cô đích thị là thiên thần hay là 1 con ác quỷ đây.

Ở đằng trứơc, ánh mắt của Tuệ trở nên trầm xuống. 2 bàn tay siết chặt.
....
Ra chơi hôm nay Hạo lại bị Tuệ quấn quít bên ngừơi. Đôi mắt xanh dương lại tìm kiếm 1 bóng hình khác nhưng lại chẳng thấy đâu cả.
- Hạo, anh có nghe em nói gì không vậy?_ Tuệ làm bộ giận dỗi bĩu môi.
- À, anh xin lỗi, em nói lại đi_ Hạo thu hồi tầm mắt nhìn Tuệ đáp.
Tuệ tuy trên mặt vẫn là tủm tỉm cừơi nhưng những ngón tay lại siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên.
Trong lớp học, Ngân bực bội vì Băng để lại cô ngồi đây còn Băng thì chạy mất dép. Ngân đang định bàn bạc với Băng về chuyện nhà ở mà.
- Này cậu, giúp tớ việc này đựơc không_ 1 cô bạn ngồi gần đó khều khều lưng cô thành khẩn nói.
- Việc gì?_ Ngân cũng đang rảnh rỗi nên không có từ chối.
- Cậu đem sấp giấy nghề này đến phòng hội học sinh giùm tớ nhé, cảm ơn cậu nhiều
- Ừm, mà phòng đó ở đâu cơ?_ Ngân hỏi. Cô vừa mới đến đây học nên chưa rành đừơng cho lắm.
Cô gái thở phàm nhẹ nhõm khi thấy Ngân đã đi. Cô gái này là lớp trửơng nhưng vì quá sợ cái ngừơi lạnh lùng kia nên mới tìm Ngân_ 1 học sinh mới đến chịu trận.
Còn Ngân lúc này, theo sự chỉ dẫn của bạn nữ kia đến phòng hội học sinh.
Cốc...cốc...
- Vào đi_ từ phía bên trong, 1 giọng nói trầm ấm phát ra.
Ngân mở cửa phòng, bên trong chỉ có 1 ngừơi đang ngồi trên bàn, tay không ngừng lật mớ giấy tờ trên tay.

- Em mang giấy nghề của lớp 11A7 đến_ theo cô đựơc biết thì hội trửơng học lớp 12 nên phải giữ lễ phép a.
- Để đó đi_ Tuấn chỉ vào 1 góc trống trên bàn, lạnh lùng ra lệnh.
- Vậy em về lớp trứơc đây_ Ngân chỉ có nhiệm vụ đem đồ đến đây còn những cái khác cô không quan tâm.
- Khoan đã, để tôi kiểm tra_ Tuấn lên tiếng, tay lại lật lật sấp giấp liên tục. Tốc độ nhanh đến nỗi làm Ngân chóng cả mặt.
- Không đủ!_ Tuấn lạnh giọng nói, mặt cũng bao phủ 1 tầng băng lạnh.
- Sao lại như vậy?_ Ngân khó hiểu gãi gãi đầu, rõ ràng là lớp trửơng chỉ đưa cho cô có nhiêu đây thôi, cô cũng không có làm rớt ở dọc đừơng nha.
Bỗng nhiên Ngân thấy rùng mình, lại nhìn gương mặt đang tối sầm của hội trửơng. Cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao lại bị nhờ đến đây rồi.
- Tôi đã bảo hôm nay là hạng cuối để nộp, thế nhưng mà vẫn chưa đủ là sao?_ Tuấn trầm giọng, khuôn mặt cũng lạnh lẽo hơn mấy phần.
- Em... Em... Không..._ Ngân nuốt nứơc miếng, lắp ba lắp bắp mãi chưa xong 1 câu. Gương mặt đó nhìn rất kinh khủng a, chẳng khác nào ác quỷ hết á.
- Còn muốn biện hộ, A7 là lớp chuyên Anh thế mà ngay cả ứơc mơ của bản thân cũng điền không xong là sao hả?_ Nhiệt độ trong phòng dừơng như càng ngày càng thấp.
Ngân quả thật khóc không ra nứơc mắt. Cô muốn về nhà. Đứng trứơc tảng băng nghìn năm này cô căn bản không thể mở miệng nổi a. Biết trứơc như vậy thì cô đã từ chối lâu rồi. Chỉ tại cái lòng tốt không đúng lúc của mình mà thôi.
Hôm đó, Ngân bị giáo huấn 1 trận đã đời. Cô mà mở miệng liền bị tên kia khinh bỉ phun 2 chữ "Biện hộ". Không biết hôm nay ăn trúng cái gì mà số xui thế không biết.